H
ồ Palanka trước nay vẫn luôn tĩnh lặng như vậy.
Sự yên tĩnh ở nơi đây, ngoại trừ bởi vì cả hồ nước được các rặng núi trập trùng vây lại xung quanh, ngăn cách hết thảy với những ồn ào náo động ra, còn là do một khối bia đá ở ngay trên cửa vào của con đường qua lại duy nhất.
Trên tấm bia khắc: Khu vực chuyên dụng của Long Hưng Hội, thấy bia xin quay đầu.
Tấm bia đá hoa cương cao hơn ba mét lặng lẽ đứng ở nơi đó, nét chữ rõ ràng. Phía sau nó, là một cái cổng sắt lớn với thiết kế hoa văn và một trạm gác. Trên lề con đường cái ở phía sau nữa, lại là một bãi đỗ robot cỡ nhỏ, một bãi đáp tàu vận tải cỡ nhỏ và một loạt doanh trại. Ngoại trừ những kẻ đã chán sống ra, không một ai dám bước vào nơi này một bước.
Cũng vì vậy, hồ nước ngọt Palanka của cảng Bering chính là khu sinh thái giữa thành phố duy nhất vẫn còn giữ được cảnh vật nguyên sơ nhất trên tinh cầu Mars.
Phần lớn mọi người vẫn nghĩ rằng, nơi đây chính là trụ sở của Long Hưng Hội, thê snhưng trên thực tế, lý do mà Long Hưng Hội biến khu hồ nước ngọt với tổng diện tích 6 km vuông này trở thành vùng cấm, chẳng qua là vì bên bờ hồ nước này có một tòa biệt thự. Mà Tô Khắc Chu, thì lại thích ở tại đây.
Biệt thự nằm trên lưng chừng sườn núi phía tây hồ nước ngọt Palanka. Xây dựng dựa vào thế núi, chia làm ba tầng, rộng tổng cộng 2800 m vuông. Đường nét giản đơn thanh thoát, nóc nhà hình chữ nhân (人) màu lam, tường gạch màu trắng, thấp thoáng ẩn sau những tán cây, giao hòa cùng với hồ nước yên ả, những dãy núi trập trùng xanh tươi xung quanh, đẹp đẽ mê người.
Thuận theo thềm đá hoa viên bên cạnh tòa lầu nhỏ đi xuống là có thể đến được bờ hồ. Bến nước được lát bởi gỗ chống mối mọt, trên đó dựng một gian nhà kho cất giữ ngư cụ, ở bên cạnh nhà kho, là một chiếc du thuyền câu cá chuyên nghiệp mang những đường nét duyên dáng đang nhè nhẹ bập bềnh giữa mặt hồ. Thỉnh thoảng lại có một con sếu đầu đỏ nước ngọt Mars với bộ lông trắng xám giao nhau xà xuống lan can du thuyền nghỉ ngơi.
Ở nơi này, thông thường chỉ có thể nghe được tiếng gió, tiếng lá cây xào xạc và tiếng kêu trong trẻo của sếu đầu đỏ nước ngọt. Ngoài ra, không thể nghe thấy được âm thanh gì khác. Bởi vì, Tô Khắc Chu thích sự yên tĩnh.
Ánh nắng xuyên thấu qua song cửa sổ, hắt vào trong thư phòng tầng hai.
Tô Khắc Chu một bên ngắm nhìn phong cảnh hồ nước ngoài cửa sổ, một bên đưa tay vuốt ve ấm tử xa Dương Tiện* lớn cỡ nắm tay.
Ấm tử xa: một loại ấm pha trà bằng đất nung, được làm từ loại đất tử sa ở vùng Nghi Hưng, TQ.
Dương Tiện: Vùng đất sản xuất trà nổi tiếng với nhiều sản phẩm trà ngon như hồng trà Dương Tiện, tuyết nha Dương Tiện, trong “Trà Sơ” của Hứa Thứ Thư năm 1591 trước công nguyên có viết: “Trà Giang Nam, thời Đường chỉ biết Dương Tiện”.[theo Baike]
Bởi vì được sử dụng quanh năm, cái ấm tử sa cổ xưa này đã được khoác lên một lớp áo tựa gốm mà không phải gốm, tựa sứ mà không phải sứ, trơn nhẵn láng bóng, giống như khí chất trầm ổn nội liễm điển hình của người già Trenock ở Tô Khắc Chu.
Nhấp một ngụm trà, vị lão nhân này xoay người, đôi mắt dài nhỏ ẩn chứa tinh quang bình thản lướt qua các quan quân chỉ huy bộ đội vũ trang Long Hưng Hội đang ngồi ở trên ghế salon, trầm giọng nói: “Đều nói thử xem.”
“Đây là cơ hội tốt cho chúng ta!” Tô Khắc Chu vừa dứt lời, một vị trung niên sớm đã không kiềm được liền đứng lên lớn tiếng nói. Giọng nói trời sinh vang dội, khiến cho mấy người bên cạnh không nhịn được phải nhìn nhau cười khổ.
“Bộ Thống soái Liên quân đã có mệnh lệnh rõ ràng, quân bộ cũng là ý này. Cảng tự do Mars phải được khống chế trong tay chúng ta! Hiện tại, Liên Minh Thương Nghiệp Phương Bắc tấn công thị trấn Prue trên quy mô lớn, binh lực bị kiềm chế. Đây chính là cơ hội tốt nhất cho Long Hưng Hội chúng ta hành động.” Vị trung niên lớn tiếng kích động nói đến mặt đỏ như gà chọi.
“Được rồi được rồi.” Tô Khắc Chu mỉm cười, khoát khoát tay nói: “Cage, ta biết ông gần đây đang nhịn một bụng lửa trong lòng. Muốn đánh trận thì chắc chắn sẽ có cơ hội, hiện tại chúng ta đang thảo luận chính là chiến thuật chi tiết của Phỉ Quân và Bắc Minh trong chiến dịch lần này. Nếu muốn nắm bắt được cái cơ hội này, chúng ta nhất định phải có phán đoán chính xác về chiều hướng của chiến cuộc.”
Buông ấm tử sa trong tay xuống, Tô Khắc Chu chắp tay sau lưng, giữa ánh mắt chăm chú của các sĩ quan chỉ huy xung quanh, thong thả cất bước, đi đến trước màn hình bản đồ điện tử khổng lồ trên tường, nhíu mày nói: “Từ tình báo mà chúng ta thu thập được trước mắt mà nói. Phỉ Quân của thị trấn Prue đang phải đối mặt với sự bao vây của Bắc Minh từ sáu hướng. Trước đây, bọn họ có thể tiêu diệt được một trung đoàn thiết giáp Sous tại dãy Pinch là đã vượt ngoài dự đoán của chúng ta rồi. Vậy mà không nghĩ tới, vừa thu được tin tức, bọn họ tại nông trường Breslau lại vừa diệt sạch tiểu đoàn thiết giáp số 6 và số 7 của Đoàn robot Huyết Ảnh Bắc Minh.”
Lời nói của Tô Khắc Chu đã đưa đến một hồi xôn xao. Khi nhận được mệnh lệnh đến đây họp, các quan quân chỉ huy ở đây vẫn luôn chú ý đến cái chiến dịch này, vẫn còn đang thử suy xét về sự bố trí binh lực, về con đường tấn công của hai bên, cũng đang cố tiêu hóa tin tức một trung đoàn thiết giáp mới thành lập của Phỉ Quân đã đánh tan và tiêu diệt cả một trung đoàn của bộ đội thiết giáp chính quy của Sous.
Đối với các quan quân chỉ huy ở đây mà nói, Phỉ Quân có thể đánh bại một trung đoàn thiết giáp Sous đúng là một chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Chuyện này giống như khi một con thỏ đánh nhau với một con chó, tin tức đầu tiên nhận được, vậy mà lại là con chó bị con thỏ cắn một cái, đây thực sự đã vượt quá tưởng tượng của tất cả mọi người. Bởi vậy, trận chiến của Phỉ Quân ở Dãy Pinch được mọi người xem xét hết lần này đến lần khác, cố gắng tìm ra nhân tố khiến bọn họ có thể gành được thắng lợi.
Vậy mà không nghĩ đến, trận chiến đầu tiên còn chưa có được đáp án chính xác, Phỉ Quân đã lại tiêu diệt toàn bộ được hai tiểu đoàn của Đoàn robot Huyết Ảnh chủ lực của Bắc Minh!
Nhất thời, các quan quân chỉ huy đều đứng cả dậy, đi tới vây quanh phía sau Tô Khắc Chu, vừa sôi nổi thảo luận vừa cẩn thận xem xét địa hình khu vực mà hai bên chiến đấu được đánh dấu trên bản đồ điện tử.
Cage mặc dù tính tình có chút hấp tấp, thế nhưng tâm tư lại rất tỉ mỉ, chỉ liếc qua bản đồ một cái là đã nắm được chỗ mấu chốt, lập tức hỏi: “Hội trưởng, tiêu diệt tiểu đoàn thiết giáp của Bắc Minh là nhánh bộ đội nào của Phỉ Quân?”
“Trung đoàn Sm số 3!” Tô Khắc Chu trầm giọng nói: “Chính là đơn vị đã đánh bại trung đoàn thiết giáp Sous!”
“Trung đoàn Sm số 3?!” Trong phòng lập tức là những tiếng hít khí lạnh.
Cái đáp án này, vừa nằm trong dự đoán, lại vừa là vượt ngoài dự đoán của mọi người. Từ những tình báo giám sát thị trấn Prue của Long Hưng Hội mà xem, bộ đội thiết giáp tác chiến mà Phỉ Quân có thể thành lập được, nguyên bản cũng chỉ có một trung đoàn này!
Điểm này đã được xác nhận rất nhiều lần. Bất kể là tình hình tổ chức phòng ngự hay là vật tư ra vào căn cứ, năng lực sản xuất của Phỉ Quân đều khẳng định cho tính chính xác của tình báo này. Trong báo cáo tính toán năng lực tác chiến của Phỉ Quân do tổ chức tình báo Long Hưng Hội điều tra đã chỉ ra, Phỉ Quân hoàn toàn dựa vào bộ đội vũ trang tự sản xuất, cho dù là ngày đêm không ngừng, trước khi Bắc Minh phát động tấn công thì lượng robot quân dụng có năng lực tác chiến cũng sẽ không thể tạo thêm được một trung đoàn nào nữa.
Số lượng là có thể xác định được, còn cái không thể xác định, chỉ là tính năng của loại robot kiểu mới này và sức chiến đấu của bộ đội do các cơ sĩ dân gian trước kia tạo thành. Ở điểm này, các sĩ quan chỉ huy ở đây xem ra, đừng nói là bọn họ không hiểu, chỉ sợ chính bản thân cái gã anh hùng Leray kia cũng không hiểu hết được!
Huấn luyện là một chuyện, chiến đấu lại là một chuyện khác.
Những cơ sĩ nguyên bản chỉ biết đắm chìm trong các kỹ thuật lưu phái dân gian này, bất luận nhìn từ phương diện nào thì cũng đều có sự chênh lệch cực lớn.
Bọn họ biết cận chiến, thế nhưng, cận chiến lại không phải là sát chiêu trí mạng! Những thói quen kỹ thuật màu mè kia, trên sàn đấu có lẽ là đẹp mắt, có lẽ sẽ lừa gạt được đối thủ, thế nhưng khi lên chiến trường, đó lại là một sự lãng phí tốc độ tay lớn. Huống hồ, chiến đấu tập thể đẫm máu, cùng với chiến đấu cá nhân không liên quan đến sống chết trên sàn đấu, căn bản là hoàn toàn khác nhau. Kỹ thuật chiến đấu đơn và chủ nghĩa anh hùng cá nhân chỉ khiến cho ngươi chết nhanh hơn trên chiến trường mà thôi!
Quân nhân, chính là một nghề nghiệp mang tính chuyên nghiệp rất cao. Nếu như tiện tay huấn luyện là có thể biến một đám người trở thành quân nhân chuyên nghiệp, vậy còn cần quân đội và học viện quân sự đê làm cái gì? Nếu như tùy tiện huấn luyện một ít dân binh làm ra được một vài động tác chiến thuật, biết nổ súng là có thể đánh tan được bộ đội quân sự chính quy, vậy thì làm sao có thể có sự khác biệt giữa binh chủng đặc chủng và binh chủng bình thường, làm sao có thể có sự chênh lệch giữa quân chủ lực và bộ đội bình thường?
Quân đội có thể chiến thắng được kẻ địch trên chiến trường phải có kỷ luật nghiêm cẩn, truyền thống tốt đẹp, phẩm chất ý chí kiên cường, chỉ huy chuyên nghiệp linh hoạt, hậu cần đảm bảo tin cậy. Cần phải được huấn luyện quân sự chuyên nghiệp nhiều năm, hiểu rõ mỗi một loại vũ khí trang bị và chiến thuật tấn công phòng thủ, hệ thống tình báo, hệ thống chỉ huy và đơn vị tác chiến, phải kết thành một khối thống nhất. Tố chất quân sự của sĩ quan, kỹ năng chiến đấu của binh lính, cùng với sự phối hợp và tin tưởng lẫn nhau, đều cần phải có một khoảng thời gian lâu dài mới bồi dưỡng ra được.
Chưa bao giờ được huấn luyện quân sự, thậm chí chưa bao giờ sử dụng qua vũ khí năng lượng, lại còn thường xuyên lục đục với nhau, những cơ sĩ dân gian này chỉ trong một hai tháng ngắn ngủi mà có thể hoàn thành tất cả những điều này?! Phải biết rằng, cho dù là trong quân đội của các quốc gia, chỉ với chút thời gian đó thì cũng chỉ đủ để cho tân binh có thể xếp hàng đội ngũ ngay ngắn, thế đứng tạm ổn! Đến ngay cả huấn luyện thân thể đều không thể tiến hành hoàn toàn, càng đừng nói đến những hạng mục huấn luyện chuyên nghiệp cần thiết cho chiến sĩ robot.
Thế nhưng, những thông tin chiến trường này đã lật đổ hết thảy. Cái đội quân hoàn toàn nghiệp dư có tên hiệu là Phỉ này vậy mà lại đã đánh bại được bộ đội thiết giáp chính quy của đế quốc Sous! Hơn nữa, bây giờ bọn họ lại tạo ra một thành tích tác chiến càng khiến cho người ta khiếp sợ hơn -- từ Dãy Pinch phía nam thị trấn Prue đến nông trường Breslau cách sông Lorenzo 125km, bọn họ đã vẽ ra trên bản đồ một mũi tên dài đến 350km, xuyên qua vùng núi, bình nguyên và khu vực đồi dốc để đánh tan đối thủ thứ hai của bọn họ!
Sau khi vừa trải qua một trận chiến đấu gian khổ, chỉ trong thời gian một đêm, hành quân đường dài 350km, rồi nhanh chóng tham gia một trận chiến đấu khác và tiêu diệt đối thủ, điều này có nghĩa là gì?
Nó không chỉ mang ý nghĩa rằng trận thắng trước đó của cái đội quân này không phải chỉ dựa vào mưu kế mà còn ý nghĩa rằng bọn họ có kỷ luật nghiêm minh, có truyền thống đang hình thành, có phẩm chất ý chí bền gan vững chí, có thể lực dồi dào và sức chiến đấu mạnh mẽ, càng quan trọng hơn chính là, nó còn có ý nghĩa rằng đội quân này đã có được yếu tố cốt yếu nhất để có thể trở thành một đơn vị chủ lực - Niềm tin!
Nếu không có niềm tin tất thắng và niềm tin thi đua phấn đấu, đối với một đội quân vừa được vội vã xây dựng như vậy, tuyệt đối không thể hoàn thành được trận chiến có cường độ cao như vậy!
Một đội quân hổ lốn như vậy lại được đặt chung với “niềm tin”, cho dù rất khó tin và buồn cười, thế nhưng sự thật lại đang bày ra trước mắt.
Các sĩ quan chỉ huy bộ đội vũ trang của Long Hưng Hội đều đang trầm mặc, bọn họ không thể lại lấy may mắn ra thể giải thích cho sức chiến đấu của Phỉ Quân... Những con người này làm sao có thể trong một đêm cùng đánh bại hai kẻ địch mạnh mẽ ở hai nơi cách nhau hơn ba trăm km? Là niềm tin tới mức nào mới có thể giúp cho bọn họ hành quân đường dài, giúp cho bọn họ chém giết, khiến họ vội vã mà không màng tính mạng như vậy ... Tất cả đều là nghi hoặc chưa có lời giải!
“Hai tiểu đoàn khác của đoàn robot Huyết Ảnh không có qua chi viện sao?” Cage chỉ vào bản đồ, hỏi ra vấn đề mà tất cả mọi người đều đang nghi vấn. Giả lập về chiến cuộc ở thị trấn Prue, từ khoảnh khắc khi nhận được tình báo kia đã bắt đầu rồi, vị trí và quan hệ giữa bốn tiểu đoàn thiết giáp Bắc Minh, bọn họ đã giả lập đi giả lập lại rất nhiều lần.
“Qua thì có qua.” Tô Khắc Chu ngưng mắt nhìn bản đồ, chậm rãi vươn tay, kéo ra một đường thẳng trên màn hình, cười lạnh nói: “Tuy nhiên, từ đầu đến cuối, bọn hắn đều bị một tiểu đoàn thiết giáp của Phỉ Quân khóa chặt tại phía bắc con đường cái giữa các khu(*)! Mãi cho đến khi chiến đấu chấm dứt, Phỉ Quân thoát ly tiếp xúc, bọn hắn cũng không thể vượt qua được phòng tuyến! Hiện tại, điều duy nhất mà bọn hắn có thể làm, chính là nhặt xác giúp cho đồng bọn!” Lúc này, ngay cả Cage cũng im lặng rồi.
Đoàn Robot Huyết Ảnh của Liên minh Thương nghiệp Phương Bắc vẫn luôn là mục tiêu chú ý trọng điểm của Long Hưng Hội, thậm chí có thể nói, đây chính là kẻ địch lớn nhất của bọn họ! Từ khi chiến tranh lưu phái nổ ra, bọn họ vẫn luôn thu thập tất cả tình báo về cái đội quân này, thậm chí bọn họ còn hiểu rõ về kẻ địch này hơn cả hiểu rõ về đội ngũ của chính mình.
Đoàn Robot Huyết Ảnh chính là đơn vị tinh nhuệ nhất, mạnh mẽ nhất trong tất cả các đơn vị tác chiến của Bắc Minh.
Ở chín tiểu đoàn robot này, tất cả các thành viên, đều được lựa chọn đặc biệt ra từ tổ chức quân sự của Bắc Minh. Bọn hắn đều đã trải qua chiến đấu, có kỹ xảo tác chiến phong phú và tinh thần chiến đấu hung hãn không sợ chết, tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh. Có thể nói, đây chính là bộ đội đặc chủng chủ lực của Bắc Minh.
Bọn hắn hung hãn tự tin, coi thường tất cả các đối thủ.
Trong những chiến dịch lớn nhỏ quét ngang Mars của Bắc Minh, Đoàn Robot Huyết Ảnh đã tham gia vào mười một trận. Đối đầu, tuyệt đối đều là tinh nhuệ của tam đại lưu phái. Bất kể là đối phương có ngoan cường đến đâu, cũng không thể nào chống cự lại được sự trùng kích của họ. Tinh thần chiến đấu liều mạng, sức chiến đấu mạnh mẽ, danh tiếng vang dội, được xưng là linh hồn của Bắc Minh!
Thế nhưng một đội quân đã được trải qua huấn luyện nghiêm khắc, có kinh nghiệm tác chiến phong phú, lại vừa được trang bị hệ thống vũ khí năng lượng của Sous như thế này, lại bị trung đoàn Sm số 3 của Phỉ Quân đánh bại!
Đây chẳng phải là biểu thị rằng, cái đám dân binh do gã mập mạp Leray kia nổi hứng vẩn vơ tập hợp lại mà tạo nên lại đã trở thành một đội quân còn mạnh hơn cả Đoàn Robot Huyết Ảnh hay sao?!
Đây quả thực khiến cho người ta khó mà tin được.
Tô Khắc Chu chắp tay sau lưng, đứng trước bản đồ, hỏi: “Mọi người có cảm thấy, Phỉ Quân ở thị trấn Prue có cơ hội chiến thắng chiến dịch này không?”
Đám sĩ quan liền lâm vào trầm tư. Bọn họ biết, đây chính là vấn đề mà Tô Khắc Chu gọi họ đến thảo luận. Long Hưng Hội mặc dù vẫn chưa tham dự vào chiến tranh lưu phái. Thế nhưng, những chuyện cần chuẩn bị, đều đã sớm làm xong. Trước kia còn chưa hành động là bởi vì Long Hưng Hội một khi ra tay, rất có thể sẽ khiến cho đế quốc Sous sớm tham gia vào. Mà hiện tại, theo bước Cộng hòa Trenock triển khai phản công trên quy mô lớn tại tinh hệ Reske, chiến cuộc ở Mars đã tiến vào giai đoạn hai khi Bắc Minh một nhà làm chủ. Long Hưng Hội đã không cần phải tiếp tục giữ im lặng nữa rồi.
Động thủ đã là chuyện sớm muộn. Cái cần cân nhắc, chính là nên đánh như thế nào, làm sao để có thể lợi dụng chiến dịch giữa Bắc Minh và Phỉ Quân hiện nay, hoàn thành động tác chiến thuật cho Long Hưng Hội, đặt cơ sở cho chiến đấu sau này.
*********
“*, ai đã cho ngươi nổ tung rồi?”
Mập mạp một bên hùng hổ chửi rủa một cái xác robot đen thui, một bên khua khoắng tay chân móc ra một khối năng lượng thể rắn độ nén cao từ một chiếc robot còn khá hoàn chỉnh ở bên cạnh, cắt xén một cách tỉ mỉ rồi nhét vào khoảng không gian thừa cuối cùng trong khoang năng lượng của robot [Du Hiệp]. Đến lúc này mới ngừng lại.
Ngẩng đầu lên, đám robot màu xanh xung quanh cũng đang học theo mà quét dọn chiến trường. Hễ là robot có thể tìm ra được khối năng lượng thì đều không buông tha. Những Thống Lĩnh robot, Chiến Thần robot nguyên bản còn có chút kiêu ngạo và khí chất cao thủ, giờ đây vẻ mặt so với mấy tên cồn đồ đoạt tiền của ăn mày còn không bằng...... Không có năng lượng, hoặc là khi mở khoang năng lượng phải hộc cả hơi do robot bị biến dạng, cái đám côn đồ này cũng đều giận dữ mà đá loạn xạ.
Tố chất! Mập mạp xì mũi khinh bỉ.
Không phải mỗi người đều đã làm thịt bảy tám chiếc robot cao lắm là đời thứ bảy sao? Điều khiển robot đời thứ mười, mỗi người đều là Chiến Thần Thống Lĩnh, nếu như có chút người này mà cũng đánh không lại, vậy thì hậu quả..... mập mạp nghĩ đến cũng phải nước mắt lưng tròng..
Gió lạnh vi vu, bản thân mình bị lột trần như nhộng mà treo lên, một bên bị kẻ địch lấy roi da quất cho xoay vòng vòng, một bên gân cổ kêu lên ai nha… ai nha… (=.=”) - nd
(Hình như là SM thì phải - bt)
Mập mạp chán ghét nhìn chằm chằm vào năm sáu chục gã chiến sĩ robot Bắc Minh may mắn còn sống sót bò ra từ đống xác robot bị tập trung ở bên cạnh. Thử tưởng tượng về đãi ngộ mà mình có thể gặp phải, càng nghĩ càng thấy tức. Cmn, dám ngược đãi bản mình như vậy, quá xấu xa rồi! Mình có nên ra tay trước cho chắc không? (dm, nó tự nghĩ xong lại thù hằn người ta
“Thượng Tá, đại đội Tiêm Đao siêu cấp đã tập hợp xong.”
Thanh âm của Vệ Kiến Sơn đã cắt ngang những suy nghĩ tà ác không có giới hạn trong đầu mập mạp.
Đi đến trước mặt mập mạp, trải qua trận chiến này, vị Chiến Thần Robot dân gian trước kia nay đã hoàn toàn coi mình là một thành viên của Phỉ Quân, quay đầu theo ánh mắt lập lòe của mập mạp nhìn về phía bên cạnh: “Những từ binh này xử lý thế nào?”
Hằng tinh đỏ rực đã hoàn toàn nhô lên khỏi đường chân trời. Ánh nắng ấm áp xuyên thấu qua các tòa nhà đổ nát, chiếu lên những đống phế tích to nhỏ ở khắp nơi, làm nổi bật lên một vùng tĩnh lặng quang đãng trong cái thành phố hoang vu này. Đảo mắt nhìn quanh, trên đại lộ Champs-Elysees, khắp nơi đều là các robot đang bốc cháy ngùn ngụt và vỏ xác vỡ nát.
Đám tù binh đang ngây người mà đứng ở bên đường, ánh mắt của bọn hắn tán loạn, vẫn còn chưa hồi phục tinh thần. Tiểu đoàn thiết giáp Huyết Ảnh số 4, cái đội quân tung hoành khắp tinh cầu Mars đánh đâu thắng đó, danh tiếng lên cao như mặt trời ban trưa này, lại bị tiêu diệt đơn giản như vậy sao?
Tròng mắt các tù binh đang chuyển động một cách gian nan, nhìn chăm chú vào năm mươi chiếc robot màu xanh ở trước mắt. Bọn hắn đã từng nghĩ rằng đội ngũ của mình chính là bách chiến bách thắng. Thế nhưng không nghĩ tới, lại có một ngày, bọn hắn cũng giống như những đội quân không ra hồn mà bọn hắn đã từng đánh bại, bằng cách khuất nhục nhất mà trở thành chiến tích của một đội ngũ khác........
Trận chiến vừa diễn ra vẫn tua đi tua lại hết lần này đến lần khác trong đầu của những tù binh này.... Đó là một tràng hỗn chiến. Dưới sự chỉ huy của tiểu đoàn trưởng Walker, bọn hắn đã liều mạng lao vào hai mươi chiếc robot màu xanh nhỏ bé kia, cố gắng nhấn chìm bọn họ. Thế nhưng, từng đợt từng đợt tấn công giăng kín trời đất, hai mươi chiếc robot này lại tựa như đá ngầm vững vàng không hề sứt mẻ một chút nào, ngược lại dòng thủy triều robot màu đỏ lại bị đánh tan như bọt nước, chật vật mà lui lại.
Khi đó, có một giọng nói khàn khàn đã cất lên một bài thơ. Các chiến sĩ Bắc Minh không rõ hàm nghĩa của bài thơ, thế nhưng, bọn hắn có thể nghe ra sự thê lương và hùng hồn, có thể cảm nhận được những chiếc robot này, dưới những tiếng gào thét mà càng lúc càng kiên định, càng lúc càng cuồng nhiệt, lại càng lúc càng hung ác. (mềnh lại éo nghe ra gì, thế mới lạ chứ, thảo nào điểm Văn kém là phải - bt)
Đây không phải là một bài thơ, đây là ma âm có thể kích thích ra tiềm lực!
Kỹ năng cận chiến robot của bọn họ nhanh, tàn nhẫn, quái dị, chuẩn xác mà lại trí mạng. Cùng một động tác, khi bọn họ đánh gục ngươi thì ngươi thậm chí vẫn còn chưa kịp hoàn tất thao tác.
Nhìn lại, đây đã đủ khủng bố rồi chứ?
Không! Còn có chuyện càng khủng bố hơn nữa đã xảy ra!
Các chiến sĩ robot Bắc Minh không e ngại bất cứ đối thủ mạnh mẽ nào. Ngay từ đầu, bọn hắn vẫn luôn kiên trì tin tưởng, cho dù hai mươi chiếc robot này có hung hãn hơn nữa, thì cũng sẽ bị bọn họ nhấn chìm. Thế nhưng, sự tin tưởng này, cuối cùng đã biến mất.... Họ có thể chiến đấu với những chiến sĩ mạnh mẽ nhất, thế nhưng không thể nào chiến thắng được ma quỷ!
Hiện tại nhớ lại, đó quả thật là một hồi ác mộng vô cùng rõ ràng!
Trong lúc chiến đấu, các chiến sĩ robot Bắc Minh liền kinh hãi mà phát hiện ra, mỗi khi có đồng đội nắm được cơ hội tấn công một kích trí mạng đối với những robot màu xanh này, thì lại luôn xuất hiện một sai lầm khiến người ta nổi điên.......... (máy từ lực, dùng cheat, tác tệ cmnr)
Đám robot màu xanh này cuối cùng vẫn luôn lớn tiếng hô “Satan vạn tuế!”
Sau đó, chiếc robot màu đỏ đang ra đòn trí mạng nếu như không phải vô duyên vô cớ té ngã thì lại mất đi sự chính xác và sức mạnh. Phảng phất như thật sự tồn tại một sức mạnh thần bí và khủng bố đang bảo vệ cho những chiếc robot màu xanh này....... Cái gã thủ lĩnh mập mạp kia, chính là kêu hăng nhất, thanh âm lớn nhất, từ đầu đến cuối hắn luôn không ngừng hô “Satan vạn tuế, Satan lão gia vạn tuế, Satan lão gia vạn vạn tuế”, tựa như không cần mạng vậy.
Cái thanh âm nịnh nọt kia khiến cho người ta nổi da gà. Các chiến sĩ robot Bắc Minh không chút nghi ngờ rằng cái tên mập mạp này có quan hệ thân mật với Satan!
Một lần như thế, hai lần như thế, tất cả các robot màu xanh đều là như thế! Thứ sức mạnh thần bí mà quỷ dị này đã hoàn toàn phá hủy lòng tin của các chiến sĩ robot Bắc Minh. Chỉ cần vừa nghe thấy bốn chữ Satan vạn tuế, bọn hắn đã có thể thấy được sai lầm của đồng đội hoặc là phát hiện ra robot của bản thân mình đã mất đi khống chế...