Ba huynh đệ Lưu – Quan – Trương khởi hành.
Lưu Bị dự định đi tiếp viện cho lão Lư trước, thế là kiếm chỉ Quảng Tông – Ký Châu thẳng tiến, sau gần nửa tháng hành quân. Hắn đã đến ranh giới Hà Bắc.
Vẫn còn cần 1 tuần nữa mới đến được Ký Châu.
Từ Ký Châu đến Quảng Tông mất thêm 3 ngày.
Hắn ra hiệu cho mọi người hạ trại nghỉ ngơi. Ba anh em ngồi trong trướng bồng bàn bạc kế sách.
Hiện giờ Lư Thực và Trương Giác vẫn còn đang ở thế giằng co, chưa có nhiều đột phá. Khi hắn đến, chắc chắn vẫn còn đang giao chiến, hắn dự định làm một kèo “thông cửa hậu” Trương Giác.
Nếu muốn đi vòng ra sau, vậy sẽ cần tốn thêm 2 ngày đường, vì vậy quyết định cho 5 Hạo Thiên Long Kỵ trong đám Thiên Kỵ Binh mang theo đi truyền tin cho lão Lư.
Trong thư chủ yếu là học trò Lưu Bị vấn an Lư lão sư, học trò có 2 vạn tinh binh muốn bọc hậu tập kích Trương Giác, mong ngài cầm chân không cho Trương Giác lui về quá sớm. Còn chừng 7 ngày nữa quân của học trò sẽ đến nơi.
(tại sao lại 7 ngày đường, mà không phải 2 ngày ? Vì hành quân khác với quất ngựa truy phong, hành quân cần phải cho bộ binh theo kịp, cho dù bộ binh có là tinh nhuệ đi nữa cũng không thể đi nhanh hơn ngựa được.)
Bàn bạc xong, ba anh em dùng bữa rồi đi nghỉ, dù sao, có một trận chiến khốc liệt ở trước mắt, nên dưỡng sức thì hơn.
Lư Thực sau khi nhận được tin mừng lắm, đưa được Trương Giác vào thế “Bánh kẹp thịt” là đã nắm chắc phần thắng được 70% rồi, 30% còn lại thì do “yếu tố khách quan” (thời tiết, việc đột xuất).
Lư Thực viết thư hồi âm, quyết định thời gian tổng tiến công. Sau đó thì chờ đợi, chờ khi quân Lưu Bị tập kích hậu phương của quân Khăn Vàng, hắn sẽ xua quân tiến công.
--- --- --- --- --- --- --- ------ --- --- ------ --- --- ------ --- --- ---
Một tuần sau, Lưu Bị theo dự kiến đến nơi, xa xa đã thấy được khu trại của quân Khăn Vàng, hậu phương thì hiển nhiên sẽ là nơi chứa nhiều “quân lương” nhất, một mồi lửa đốt hết đống lương thực này, đảm bảo sĩ khí quân địch sẽ loạn.
Thời cơ tuyệt vời để tổng tiến công.
Lưu Bị quay sang trái nói với Nhị đệ : “Quan Vũ, đệ dẫn 2000 Hạo Thiên Long Kỵ, đi bên trái, chờ hiệu lệnh của ta, một khi hiệu lệnh vang lên, tăng tốc tập kích, mục tiêu chủ yếu là những trại chứa lương thực. Đốt hết, không giữ lại. Ngay khi thành công, quay lại tập trung với quân chủ lực ở bên ngoài.”
Quan Vũ nghiêm mặt, “Rõ” thật to, sau đó quất ngựa dẫn 2000 kỵ đi bên trái.
Lưu Bị quay sang phải nói với Tam đệ : “Trương Phi, đệ dẫn 2000 Hạo Thiên Long Kỵ, đi bên phải, chờ hiệu lệnh của ta. Giống với Nhị đệ, mục tiêu chủ yếu là những trại chứa lương. Một mồi lửa đốt hết, không cần giứ lại. Ngay khi thành công, quay lại tập trung với quân chủ lực ở bên ngoài.”
Trương Phi : “Vâng.”
Nói xong, hắn quất ngựa dẫn 2000 người ngựa đi sang bên phải.
Lưu Bị quay lại nói to : “Toàn thể nghe lệnh, Hạo Thiên Long Kỵ còn lại toàn bộ theo ta, tập kích trại lương của quân địch, đốt không giữ lại. Một khi thành công, quay lại tập trung ở bên ngoài, chuẩn bị tổng tiến công.”
Chờ đến khi Quan Vũ , Trương Phi vào vị trí, Lưu Bị cho người thổi kèn hiệu. Phất cờ đỏ, xuất phát.
5000 Hạo Thiên Long Kỵ ồ ạt lao về phía hậu phương của quân Khăn Vàng, với lợi thế kỵ binh hạng nhẹ, rất nhanh chóng đã tiếp cận với hậu phương Hoàng Cân.
Trong lúc đám Hoàng Cân còn đang bối rối không biết xử lí thế nào thì đám Hạo Thiên Long Kỵ đã lao vào trong trại, chỉ tập kích trại lương, không mảy may tấn công những trại lính khác.
]
Khi mà đám đầu mục nhận ra được thì đã quá muộn, những trại chứa lương thực hầu như đã toàn bộ bị đốt cháy, sau đó trong sự kinh ngạc của họ, đám kỵ binh ma quỷ kia nhanh như cắt lao vọt ra bên ngoài.
--- --- --- --- --- ------ --- ------ --- ------ --- ------ --- ------ --- ---
Lư Thực vừa thấy hậu phương Hoàng Cân bốc khói, khuôn mặt mừng rỡ, sau đó nghiêm nghị quay lại nói to : “Y theo kế hoạch hành động, xuất phát.”
Hơn 7 vạn quan quân đồng loạt tiến lên, tổng tiến công Hoàng Cân.
Trương Giác còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị người ta đưa vào thế gọng kìm, không còn lựa chọn nào khác. Trương Giác hạ lệnh : “Quân địch tập kích hậu phương, đã không còn đường lui, toàn bộ xuất kích, phá tan quan quân trước mặt mới có đường sống, toàn quân theo ta, xung phong.”
Đã có Hoàng Cân tinh nhuệ dẫn đội lao lên trước, quân Khăn Vàng như có một mục tiêu mới, không còn là ruồi mắt cánh, rắn mất đầu nữa. Toàn bộ xông lên phía trước, không để ý 2 vạn quân của Lưu Bị ở phía sau hậu phương.
--- --- ------ --- ------ --- ------ --- ------ --- ------ --- ------ --- ---
Sau khi tập hợp xong, Lưu Bị quan sát tình hình, thấy đám Hoàng Cân điên loạn lao về phía Lư Thực, hắn đoán ra phần nào mục đích của Trương Giác. Không chút do dự, hạ lệnh toàn quân lao lên, giết được bao nhiêu thì giết.
Người ta đã đưa mông trắng ra, sau đó lại còn đưa thêm cho chai dầu bôi trơn nữa, không thông lúc này còn chờ khi nào nữa.
Ba anh em quất ngựa lao lên.
Chiến trường với hắn lúc này đã hoàn toàn yên ắng, gần không có thanh âm nào, chỉ còn lại tiếng ngựa thở phì phì, từng bước từng bước hung hăng dẫm lên cỏ xanh, làm bay lên những miếng đất nhỏ.
Tiếp cận hậu phương quân địch, hắn dơ kiếm trong tay, chỉ thẳng phía trước, thét dài : “Giết.”
Trương Phi, rồi Quan Vũ, sau đó là 2 vạn Thiên Binh đồng thanh hô lên, tiếng vang như sấm, vang vọng khắp chiến trường.
Tay phải chém xuống, một đường máu đỏ phụt lên, một lính khăn vàng ngã xuống.
Cũng không thu lại kiếm, hắn chờ một nhịp, rồi hất kiếm lên, lại một đường máu đỏ phun ra, một người lính khăn vàng nữa ngã xuống.
Trong tâm trí hắn bây giờ chỉ là làm sao đột phá nhanh nhất đến chỗ Trương Giác, chém chết Trương Giác, quân khăn vàng tất sẽ loạn, một khi đã loạn rồi, chỉ cần thét lên một câu hiệu quả không khác gì thần chú “Chủ soái của các ngươi đã chết, người nào đầu hàng không giết.”
Đảm bảo sẽ thu được toàn thắng cực kì nhanh chóng. Hắn không thị huyết, nên không muốn đồ sát 30 vạn người. Mà đa phần trong đó là dân thường bị áp bách mới phải làm phản.
Sau một khắc, hắn cách Trương Giác 1000m.
Lại sau một khắc nữa, hắn cách Trương Giác 300m.
Tiếp tục một khắc nữa, khoảng cách giữa hắn và Trương Giác chỉ còn là 10 hàng Hoàng Cân Lực Sĩ mà thôi. kể ra thì đám Hoàng Cân Lực Sĩ này võ lực cũng rất khá, đã đạt đến binh chủng cấp 5 (võ lực 80-85).
Không ngần ngại, thúc ngựa tiến lên, bên cạnh hắn còn có Quan Vũ – Trương Phi lúc nào cũng theo sát bên cạnh. Ngay phía sau hắn là 2 vạn Thiên Binh tinh nhuệ, 2 vạn quân này đã xuyên thẳng một đường vào trong lòng quân Khăn Vàng, như dao nóng chọc vào bơ, hầu như không có một chút ngăn cản nào cả.
Hai huynh đệ Quan Trương lúc này đã hoàn toàn tin phục đại ca Lưu Bị của mình, giết đến đỏ mắt, máu vấy đỏ cả khôi giáp rồi, vẫn chưa thấy đã, hai người chưa từng được giết đã đến như thế này, nhất kích tất sát, không cần đến đòn thứ 2.
Có được “thần khải” nên không cần quan tâm địch nhân có bắn ám tiễn sau lưng hay không, cứ việc kề sát bên huynh trưởng giết địch là được. Không có kẻ nào trong đám hoàng cân này có thể gây nguy hiểm cho bọn hắn được.
Trương Giác kinh ngạc nhận ra, mình đã bị bao vây bởi 2 vạn quân giáp bạc. Còn kỳ lạ hơn là 30 vạn quân lính của mình vẫn còn ở bên ngoài, vậy mà mình lại bị bao vây.
Hắn liếc mắt nhìn về phía 3 người mặc giáp khác màu, 1 người mặc giáp xanh, đầu đội thanh quan, mặt đỏ như gấc, râu dài phủ xuống trước ngực, tay cầm đại đao có khắc hình rồng, uy nghiêm lẫm lẫm.
1 người mặc giáp đỏ, đầu đội hắc quan, mặt dữ như hổ, mắt ốc trợn trừng, râu hùm vểnh ngược, tay nắm một thanh xà mâu dài, tướng hung tợn, thật là một viên võ tướng uy dũng.
Người còn lại ở giữa, thân mặc giáp đen, đầu đội hoàng quan, mặt như ngọc tạc, môi tựa tô son, tay nắm một thanh bảo kiếm, toát ra vẻ uy nghiêm không thể đón đỡ. (khí thế vương bát :v)
Trương Giác lắc đầu, thở dài. Xem ra mạng ta xong rồi. Liếc nhìn bốn phía một lần cuối cùng, thét lên một câu : “Dân chúng lầm than, Giác đã vô lực cứu giúp. Lão Tặc Thiên Phụ Ta.”
Vừa dứt lời, mây đen kéo đến, sấm chớp rền vang. Một tia sét to tướng, lớn như cột nhà bổ xuống. Trương Giác tắt thở ngã xuống.
--- --- ------ --- --- --- --- --- --- --- ---
Trên đám mây có hai thân ảnh, thân ảnh lớn thở dài lắc đầu : “Không phải lão Thiên sai, mà là con làm sai rồi, Giác nhi.”
Nói xong quay đầu nhìn đồng tử bên cạnh, cười chìu mến, xoa đầu nó.
Đồng tử phụng phịu, phùng má bĩu môi, quay ngoắt đầu đi. Hai người cưỡi mây biến mất.
--- --- --- --- --- --- --- --- --- --- ---
Trở lại chiến trường, quân khăn vàng sau khi mất chủ tướng, loạn thành một bầy, Lưu Bị hạ lệnh cho quân hô lớn : “Chủ tướng các ngươi đã chết, người nào đầu hàng không giết.”
Từng người từng người buông bỏ vũ khí, ngồi xuống ôm đầu.
Sau đó thì chỉ còn công cuộc chiêu hàng, ổn định loạn cuộc mà thôi.
Đến chiều, trong trại chủ soái của Lư Thực.
Lư lão đầu ngồi ở chủ vị, ba anh em Lưu Quan Trương ngồi bên trái, còn lại là các tướng sĩ theo Lư Thực xuất quân ngồi bên phải.
Lão Lư cười lớn nói : “Ha ha, lần này may mà có Huyền Đức đến kịp thời, tập kích hậu phương quân địch mới có thể giải quyết trận chiến nhanh như vậy.”
Lưu Bị cười nói : “Đồ nhi đâu dám nhận công, nhờ có tài chỉ huy của ngài nên mới mau chóng dẹp tan quân địch đó chứ ạ.”
Lư Thực cười mắng : “Tên tiểu tử láu cá nhà ngươi, Dẫn quân tập hậu, đốt lương, lại còn xông vào thiên quân vạn mã, chém chết chủ soái. Công đầu trong chiến thắng này không phải ngươi lãnh thì ai dám lĩnh.”
Lưu Bị cười hắc hắc, sau đó thu lại ý cười, nghiêm túc nói : “Sư phụ, ngài cũng biết tin mặt trận phía nam không được khả quan lắm, chi bằng cho con dẫn binh đi tiếp ứng. Ngài ở lại đây tiếp tục thủ tục chiêu hàng, dẹp yên loạn lạc phương bắc. Ý ngài thế nào ?”
Lư Thực vuốt vuốt chòm râu dê, sau đó cười khổ nói : “Vậy thì còn cần nhờ con chi viện cho lão Hoàng, lão Chu. Có lão phu ở đây, không cần lo lắng Hoàng Cân cỏ đã cắt lại mọc.”
Lưu Bị thi lễ dẫn theo hai vị huynh đệ ra khỏi trướng bồng.
----- ------------ -
Kiếm chỉ nam phương – anh tài hội tụ. Chương sau : Tào Tháo.