Chương 8: Lưu Bị Thiên Tướng ?

Sáng hôm sau, Lưu Bị tỉnh dậy, đầu óc có chút choáng váng, uống một ngụm nước lạnh lớn cho tỉnh táo, vệ sinh cá nhân xong. Khoan thai bước ra khỏi phòng ngủ.

Hôm nay hắn dự định nói thân thế của mình cho 2 đệ đệ của mình, dù sao trước sau gì thì họ cũng biết. Nói sớm một chút đỡ được nhiều phiền toái.

Ngồi ở trong vườn đào, chờ 2 huynh đệ Quan Trương.

Được một lát thì 2 tên này đến. Hắn cười ha hả nói : “Hôm qua uống quá chén, hại hai đệ đệ sáng nay dậy muộn.”

Quan Vũ ít nói cười xòa cho qua, Trương Phi tính bộc trực nghĩ gì nói đấy, giọng nói oang oang : “Hắc hắc, là lỗi của đệ, tham uống, không biết phân lượng.”

Lưu Bị mỉm cười, chỉ về phía đệm ngồi, rồi nói : “Hai đệ ngồi xuống đi, huynh có chuyện muốn nói.”

Hai huynh đệ không hiểu lắm, nhìn nhau một chút, sau đó ngồi xuống, điệu bộ nghiêm túc.

Thấy hai người như vậy, Lưu Bị cười hắc hắc, nói : “Cũng không cần nghiêm túc như vậy đâu.”

Hắn nói tiếp : “Ta là thái thú của Liêu Đông.”

Nhìn lên thì thấy, hai vị đệ đệ đang trợn mắt há mồm nhìn mình.

Lưu Bị cười giải thích : “Ta là Hoàng Đệ, lại không muốn tranh cường háo thắng nên xin về biên giới dẹp loạn ngoại xâm, hai đệ cũng không cần ngạc nhiên như vậy.”

Hai người Quan Trương càng kinh ngạc nhiều hơn, không nghĩ ra huynh trưởng của mình thân phận lớn như vậy, cứ tưởng chỉ là hậu nhân của một vị nào đó trong chi nhánh của Hoàng Tộc.

Không nghĩ ra, lại là nhánh chính, mà lại còn là “Hoàng Đệ”. Pha này ôm được bắp đùi lớn rồi.

Hai người là võ tướng nên cũng không có tính toán gì nhiều, huynh trưởng của ta lợi hại thì ta càng được nở mày nở mặt thôi, hắc hắc.

Thấy hai người nhanh chóng lấy lại tinh thần như vậy, Lưu Bị cũng âm thầm tán thưởng.

Suy nghĩ một chút, Lưu Bị nói : “Lần này ta về Trác Quận là muốn thăm nhà một chút, không ngờ lại bùng phát loạn Hoàng Cân, ta chuẩn bị về Liêu Đông, phái quân đối ứng với loạn Hoàng Cân. Có điều, có thêm được hai vị hiền đệ trợ giúp, thoải mái hơn nhiều rồi. Ha ha.”

Ba người cười nói một hồi, Lưu Bị nói : “Chuyện vui đến đây thôi, bây giờ nói chuyện đại sự.”

Quan Trương hai người thu lại vẻ cợt nhả, nghiêm túc lắng nghe.

Lưu Bị nói : “Hoàng Cân thế lớn, tốc độ xâm chiếm rất nhanh. Linh đế, hoàng huynh của ta cho quân chia làm quân ba đường, ý muốn tăng lớn mặt trận chiến đấu, tiêu diệt từng bộ phận quân phiến loạn. Chuẩn bị cho tổng tiến công tiêu diệt địch.”

“Theo ta thấy, chúng ta nên nhanh chóng về Liêu Đông, phái quân trợ giúp hoàng huynh của ta.”

Quan Trương gật đầu đồng ý. Chiều hôm đó, ba người lên đường về Liêu Đông.

--- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- ---

Hán Linh Đế theo đề nghị của Đại tướng quân Hà Tiến, phái 3 tướng là Bắc trung lang tướng Lư Thực, Tả trung lang tướng Hoàng Phủ Tung, và Hữu trung lang tướng Chu Tuấn ra trận dẹp loạn Hoàng Cân.

Lư Thực được cử lên Ký Châu, hai người còn lại đi Dự Châu.

Hoàng Phủ Tung và Chu Tuấn điều động binh lính tinh nhuệ tiến về Dự Châu, trên đường đi chiêu mộ thêm nghĩa binh, quân số đã lên tới 40 vạn người.

Hai người chia binh hai đường tiến công Hoàng Cân ở Dĩnh Xuyên. Hai người rất hồn nhiên không biết nhất cử nhất động của mình đều bị Ba Tài nắm trong tay.

Thua trận đầu là điều hiển nhiên. Hai người này rất nhanh sau đó sẽ lui về cố thủ Trường Xã. Tìm cách đột phá đánh tan Hoàng Cân.

]

Mặt trận khác là Lư Thực, Ký Châu ở phía bắc.

Trương Giác chiếm giữ Quảng Tông, khống chế trung tâm Hà Bắc. Dù quân số ít hơn nhưng Lư Thực không hổ là đại tướng cầm quân, vẫn ép được Trương Giác lui về cố thủ, tạo nên thế giằng co. Ít ngày sau đó Lư Thực cho quân dàn trận, bao vây Quảng Tông.

Tại sao lại không tiến công mà muốn bao vây ? Rất đơn giản, quân số nhiều đồng nghĩa với lượng lương thực tiêu thụ cao, hết lương thì không đánh cũng tự tan. Lư Thực thấy được điểm mấu chốt này nên chọn phương pháp bao vây mà không phải đối chiến.

Có điều với cái tính thối cứng đầu, không chịu hối lộ (bôi trơn) của mình, ông sư phụ này Lưu Bị kiểu gì cũng sẽ bị hoạn quan Tả Phong hãm hại, bị Linh đế tống giam.

Sau đó Đổng Trác sẽ thay thế ông lãnh đạo quan quân tham chiến ở mặt trận phía bắc này. Đổng mập cũng không phải là người giữ được lâu, rất nhanh sẽ bị Hoàng Cân đá ra khỏi Quảng Tông.

--- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- ---

Ba huynh đệ Lưu Bị về tới Liêu Đông.

Quan Trương hai người còn chưa kịp phục hồi sau kinh ngạc mà nơi này mang lại, đã bị đại ca Lưu Bị kéo lên ngựa xuất quân rời đi.

Quân số 2 vạn người bao gồm :

- 10.000 Thiên Bộ Binh chia ra thành 5000 Thiên Cương Chiến Giáp (hoàn mĩ công kích, sức phòng thủ cao) trời sinh chiến sĩ , 5000 Hộ Thiên Ngự Vệ (hoàn mĩ phòng thủ, sức công kích không cao) khiên thịt tuyệt vời.

- 5000 Thiên Kỵ Binh chia ra làm 1000 Thiên Hoằng Nghê Thú ( hoàn mĩ phòng thủ, lực công kích cao) trời sinh trọng kỵ binh, tính cơ động không cao, 4000 Hạo Thiên Long Kỵ (hoàn mĩ công kích, lực phòng thủ tốt) trời sinh khinh kỵ, tính cơ động cực cao.

- 5000 Thiên Cung Binh chia ra làm 4000 Ngục Thiên Thần Nỏ (công kích cực mạnh, không giỏi cận chiến), 1000 Diệt Thiên Thần Tiễn (công kích cực cao, tính cơ động tốt, phòng thủ kém)

Quan Trương hai huynh đệ trợn mắt há mồm kinh ngạc nhìn về đám binh chủng Thiên Binh cấp 7 này của đại ca mình. Không nói nên lời, với chi tinh binh thế này, muốn thua cũng khó.

Lưu Bị nói : “Chi tinh binh này ta mất 10 năm mới tạo thành, hai đệ cũng không cần kinh ngạc.”

Quan Trương hai người bừng tỉnh, ngại ngùng xoa xoa gáy cười xòa. Lưu Bị cũng biết hai huynh đệ này cũng mình có tài lĩnh quân nên cũng không ngại.

Trong lòng thầm nghĩ “Tiến vào Game Private”. Trong không gian Ngọa Long Private, hắn chuyển sinh max, tửu lâu max cho hai huynh đệ của mình, dù sao hắn cũng chả keo kiệt gì với sinh tử huynh đệ của mình.

Xong xuôi tất cả, hắn nhìn hai người nói : “Quan Vũ, Trương Phi, nghe đây.”

Quan Trương kinh ngạc nhìn nhau, sau đó xuống ngựa, cúi đầu nghiêm túc lắng nghe.

Lưu Bị trầm giọng nói : “Ta là Thiên Tướng được trời cao phái xuống, mục đích của ta là thống nhất đất nước, mang lại hòa bình cho nước nhà, dân chúng sống trong hạnh phúc, được an cư lập nghiệp.”

Hắn nói tiếp : “Nay ta thấy Hán triều khí số đã tận, sức một người khó có thể vực lên lại được, nên đã cầu xin Thiên Đế trợ giúp, ngài ấy đã cho phép ta có quyền tối cao trong loạn lạc này.”

“Ta Lưu Bị, thề sẽ thống nhất đất nước, mang lại hòa bình, quyền an cư lập nghiệp cho bá tánh. Xét thấy hai người Quan Vũ – Trương Phi tài năng hơn người, nguyện xuất lực phò tá, nay ban thưởng sức mạnh của Thiên Tướng.”

Nói xong hắn câu thông với hệ thống, “Áp dụng chỉ số thống lĩnh, võ lực trong game với Quan Vũ – Trương Phi”. (ngu ngu dễ lừa, khôn quá khó lừa nha. Hắc hắc)

Quan Vũ – Trương Phi còn chưa kịp kinh ngạc, đã cảm thấy trong người có một luồng khí ấm áp lướt qua, sau đó thì.

--- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- ---

Tướng : Quan Vũ

Thống Lĩnh : 300

Võ Lực : 319 (310 + 9)

Trí Lực : 85 ( 90 - 5 )

Dẫn Binh : 300.000

(bản tính kiêu ngạo, trí lực giảm – 5, tam đao trí mạng, võ lực +9)

--- --- --- --- ---

Tướng : Trương Phi

Thống Lĩnh : 298

Võ Lực : 318 (313 +5)

Trí Lực : 77 (87-10)

Dẫn Binh : 300.000

(dễ bị xung động, trí lực giảm -10, võ lực tăng +5)

--- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- ---

Quan Trương hai người kinh ngạc một chút, sau đó thi lễ với Lưu Bị, nói : “Nguyện theo huynh trưởng, thống nhất đất nước, dẹp yên loạn thần tặc tử, mang lại bình an, quyền an cư lập nghiệp cho bách tính.”

Sau đó thì Lưu Bị cũng không có ý định chơi gay, tiết mục nghiêm túc thị uy chứng minh thân phận cao quý đã xong.

Sau này đã có ông trời già trên cao cõng hết mọi quyết định “kì lạ” mà hắn đưa ra, cũng không cần ngần ngại nữa.

Thấy hai huynh đệ đã chấp nhận được thân phận “ảo diệu” của mình, hắn cũng không keo kiệt, “tiến vào hệ thống” hối đoái cho mỗi người một thanh thần binh (vũ khí của Quan Vũ, Trương Phi sau khi gặp Lưu Bị mới thành hình, sau đó nhờ thợ rèn làm ra, hai người này không có vũ khí từ trước).

Thanh Long Uyển Nguyệt Đao trao cho Quan Vũ, Bát Trượng Xà Mâu trao cho Trương Phi. Hai người vừa thấy 2 thanh binh khí này rất là kinh ngạc, sau đó thì mừng như điên. Võ tướng có được thanh binh khí vừa tay thì chiến lực tăng lên đâu phải một hai điểm.

Vũ khí đã xong, hắn trao cho hai huynh đệ mình mỗi người một bộ Hỗn Độn Khải Giáp.

Quan Vũ khải giáp màu xanh, Trương Phi khải giáp màu đỏ.

Bộ giáp hỗn độn này cũng là thần khí ở thế giới này, không nói đến đẹp mắt hay không, chỉ cần nó có thể kháng mọi công kích vật lý từ người có võ lực dưới 70 điểm.

Bên cạnh đó còn có bonus giảm 90% sát thương nhận phải của võ tướng võ lực dưới 85 điểm, 80% với võ lực 85-90, 70% với võ lực 90-95, 60% với võ lực 95-99 và 50% với võ lực hơn 100.

Bộ giáp này có bao nhiêu trân quý cũng có thể hiểu được.

Có bộ giáp này, chỉ cần lao lên trước càn quét mà không cần quan tâm gì đến xung quanh. Đánh đến khi mệt không đánh được vẫn có thể ung dung quay trở lại, không có người có thể gây vết thương chí mạng cho người mặc nó.

Đặc biệt là khi võ tướng có võ lực hơn 300 mặc, hắc hắc, Lữ Bố là cái gì cơ ?

--- --- --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---

Trang bị hoàn tất, binh lính đầy đủ, chuẩn bị xuất quân. Chương sau, Giết..........