Chương 28: Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại

Nghe bọn họ nói như vậy, Tảo Nhi cũng cảm thấy không giống bình thường, phải biết thể lực của nàng ấy trước kia cũng không khác mấy so với mọi người.

Nàng ấy sờ bụng, ngạc nhiên nói: "Đừng nói, ta đến bây giờ cũng không quá đói, trên người quả thật còn có chút sức lực!"

Suy nghĩ kỹ một chút, Phương Tiên Nhi thiên vị nàng ấy cũng không phải là không thể, ai bảo nàng ấy là người đầu tiên cầu đến trước mặt Phương Tiên Nhi?

Tảo Nhi đắc ý nở nụ cười.

Mọi người đi hồi lâu, rốt cục cũng trở lại phụ cận sơn động, thật xa đã nhìn thấy bộ dáng một đám hài tử mong mỏi trông mong.

"A tỷ!"

"Đại ca của ta đã trở về rồi!"

Bọn nhỏ cũng nhìn thấy bọn họ, mừng rỡ chạy tới, tính hỗ trợ cầm đồ. Đến trước mặt, trong miệng còn líu ríu không ngừng, đều lấy việc hôm nay làm tranh công.

Cũng là có mì ăn nên mọi người mới có thể có tinh thần như vậy.

Tảo Nhi cười nói: "Hôm nay đồ vật nhiều, các ngươi cầm không được, liền trở về truyền lời, bảo các thẩm chuẩn bị một chút đi. Lần này ra ngoài, tìm được nấm, thịt thỏ và lê, trở về đều phải xử lý làm thành khô hết!"

"Quá tốt rồi, có nhiều đồ ăn như vậy!" Bọn nhỏ hoan hô, khen ngợi nói như không cần tiền, nói xong lại vội vàng chạy trở về, đi thông báo trưởng bối.

Thấy có nhiều người trở về, Hạnh Nhi không đi, tới ôm lấy cánh tay của Tảo Nhi, ánh mắt sáng ngời nói: "A tỷ, bọn muội đã lau người cho Phương Tiên Nhi đại nhân rồi, bây giờ rất sạch sẽ!"

"Hạnh Nhi giỏi quá, ta biết ngay muội là người có khả năng nhất mà!" Tảo Nhi khen ngợi..

Hạnh Nhi ngượng ngùng nở nụ cười.

"Đúng rồi, ngươi giúp tỷ một chuyện, lấy năm quả lê lông từ trong gùi ra, đi cúng cho Phương Tiên Nhi đi." Tảo Nhi nói xong dừng chân, nửa ngồi xổm xuống.

Hạnh Nhi đáp vâng, ngoan ngoãn vòng ra phía sau nàng ấy, từ trong sọt đếm ra năm quả lê lông ôm vào trong ngực, năm ở trong cung phụng là số rất cát lợi.

"Trước tiên cứ bái lạy theo lẽ thường, sau đó thông báo với Phương Tiên Nhi một tiếng, cứ ném trái cây vào trong hộc thu tiền là được." Tảo Nhi nhớ rõ cái hộc kia rất lớn, chắc là có thể nhét quả lê vào được.

Dặn dò xong, Tảo Nhi yên tâm trở về động, việc này không khó, muội tử nàng ấy lại thông minh, hẳn là sẽ không xảy ra sai sót.

Tạm biệt a tỷ, Hạnh Nhi ôm năm quả lê đi về phía Thịnh Quân.

Thịnh Quân đang xem phim.

Đây là công năng sau khi nàng đào sâu hệ thống tìm tòi ra được.

Mặc dù hệ thống giống như đã chết, một câu hỏi cũng không trả lời, nhưng trong không gian số liệu của nó lại tồn tại rất nhiều phim ảnh và phim truyền hình, còn có các loại Anime, vô cùng đa dạng.

Lần này Thịnh Quân hoàn toàn cảm nhận được cảm giác mình có một siêu thị nhỏ, mỗi ngày ngồi ở quầy thu ngân xem phim, Phật hệ bán hàng, tâm tình vô cùng tự tại.

Nếu không có nguy hiểm đến tính mạng, thỉnh thoảng còn có thể ra ngoài đi dạo, vậy thì tốt biết bao, cuộc sống này càng thêm thoải mái.

Nhìn tiểu cô nương đã lau người máy cho nàng hôm nay đi tới, Thịnh Quân cũng tạm dừng phim cẩu huyết mà mình đang xem, tò mò nàng ấy đến có chuyện gì.

Quét qua vài lần, Thịnh Quân đã thấy được quả kiwi trong ngực đối phương, không ngờ cổ đại cũng có quả này, quả thật đã lâu rồi nàng không ăn.

Nhớ tới chuyện cổ nhân coi nàng là thần tiên, nàng lập tức đoán được trái cây này cũng là biếu cho mình. Dù sao thần tiên nào trước mặt không bày hai đĩa trái cây?

Đáng tiếc nàng không phải Thần Tiên thật, quả kiwi này nhất định là chỉ có thể nhìn, không thể ăn.