Ở đầu bên kia, mấy người Tảo Nhi còn đang tìm đồ trong núi, bởi vì mấy ngày trước trời mưa, các nàng cũng tìm được không ít nấm, cẩn thận chọn đồ ăn có thể bỏ vào trong gùi, một người cũng bỏ non nửa gùi, thu hoạch khá phong phú.
Không chỉ có như vậy, giống như là sau mưa gió nghênh đón ánh mặt trời xán lạn, vận may liên tiếp tới. Trước đó vài ngày Đại Ngưu làm một cái bẫy góc độ xảo trá, ngày mưa vậy mà cũng không có nước vào, bên trong bẫy được hai con thỏ hoang, sờ thử còn có hô hấp yếu ớt!
Đại Ngưu mang theo ý mừng đi lên trước, xách hai con thỏ hoang ra, cột chặt bỏ vào trong gùi.
Hôm nay vận may có vẻ không tệ, các nàng lại dùng ống trúc mang theo nước, miệng khô cũng có thể nhuận giọng, Tảo Nhi liền đề nghị lại đi xa xa thử thời vận.
Không biết vì sao, hôm nay thể lực của nàng ấy tốt lạ thường, hơn nữa cũng không cảm thấy đói.
Vừa đi liền đi lên đỉnh núi, thật đúng là để các nàng tìm được một cây lê lông hoang dại, trên cây tuy thưa thớt, nhưng cũng mọc không ít quả lê lông [kiwi], nhìn trên đất còn có mấy quả nát bét, đoán chừng là bị mưa đánh rớt xuống.
"Thật sự là, thật sự là Phương Tiên Nhi phù hộ!" Tảo Nhi kích động đến phát điên, nhanh chóng tiến lên bóp bóp trái cây, phát hiện vẫn còn hơi cứng.
Phải biết rằng quả lê này ăn rất ngọt, nước cũng rất nhiều. Trên cây có nhiều trái cây như vậy, cứng rắn chờ mềm ăn, có thể để thêm một hồi lâu, đủ ăn. Thời tiết tốt, còn có thể phơi nắng một chút thành quả khô bảo quản sử dụng qua mùa đông!
Tảo Nhi hưng phấn lấy ống trúc ra uống ngụm nước đường, phất tay ra hiệu cho mọi người nhanh chóng bỏ trái cây vào trong giỏ: "Nhìn thấy quả nào mềm quá, sợ trên đường mang về bị đè hư, cũng có thể ăn luôn!"
"Tảo Nhi tỷ, tỷ nếm thử cái này, ta sờ đã mềm rồi." Đại Ngưu lập tức hái xuống một cái, chia cho nàng ấy một nửa.
"Cảm ơn." Tảo Nhi tỷ không khách khí với hắn, bóc lớp vỏ mỏng thô ráp ra, nhìn vào thịt quả xanh biếc ướt át bên trong, khóe miệng nhếch lên cũng không đè xuống được.
Lại đưa đến bên miệng cắn một cái, thật sự là ngọt đến tận lòng người!
"Phương Tiên Nhi nói lời giữ lời, không chỉ cho đồ ăn, còn bảo vệ chúng ta tìm được quả lê lông!"
Thiết Trụ của Lý gia cũng ăn được một quả mềm, trên miệng còn dính nước, trên mặt lại treo nụ cười hạnh phúc: "Chờ trở về, cũng đưa trái cây cho Phương Tiên Nhi nếm thử!"
*
Đoàn người cõng gùi đi trở về, cảnh tượng thu hoạch tương đối khá như vậy đã rất lâu không xuất hiện.
Tảo Nhi đi tuốt ở đằng trước, bước chân nhẹ nhàng. Tâm tình của nàng ấy vô cùng tốt, không chỉ vì tìm được rất nhiều thứ, trên đường nàng ấy còn dành ra thời gian rảnh cân nhắc hoa văn trong ống trúc kia, tuy rằng không thể thăm dò đạo lý trong đó, nhưng trông mèo vẽ hổ, cầm gỗ làm một cái tương tự, hẳn là cũng không khó.
Nhưng thứ này cũng không vội dùng, công việc còn cần tỉ mỉ, nàng ấy bận rộn nhiều việc, cũng chỉ có thể dành chút thời gian làm tiếp.
Các đồng bạn đồng hành với Tảo Nhi, sức chân đều kém nàng ấy, hôm nay đi xa, ngay cả đám tiểu tử như Đại Ngưu cũng lộ ra vẻ mệt mỏi, lúc này nhìn thấy bộ dạng toàn thân hăng hái của Tảo Nhi, mọi người đều cảm thấy khâm phục không thôi.
Thiết Trụ không nhịn được trêu ghẹo: "Tảo Nhi tỷ, chẳng lẽ Phương Tiên Nhi đặc biệt thiên vị tỷ, sao đi đường nhiều như vậy, chúng ta đều mệt mỏi mà, tỷ xem xem vẫn rất có khí lực đấy chứ?"
Một tiểu tử khác cũng lên tiếng: "Đúng rồi, cùng ăn quả, đến bây giờ bụng ta đã kêu ba lần, đói đến chân như nhũn ra, hoàn toàn theo không kịp bước chân của Tảo Nhi tỷ!"