Chương 2: Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại

Bên ngoài trời còn sáng, nhưng sau khi xuyên vào sơn động liền mong manh mờ tối, chỉ có thể thấy bóng dáng lờ mờ, ai nấy đều mang một màu xám đậm.

"Được rồi, Xuyên Tử đâu? Đưa tới cho ta xem thử." Một giọng nói già nua vang lên, lão nhân tóc rối bời y phục tả tơi là người duy nhất ngồi ngay ngắn trên mặt đất trong sơn động, đây là Triệu lang trung, cũng là cữu công mà nương Xuyên Tử kêu to.

"Xuyên Tử còn chưa tới, nó đã ăn phải nấm độc, cữu công, cầu ngươi tìm dược liệu trước đi, chờ nó đến là có thể ăn, ăn vào là tốt rồi... Xuyên Tử của ta!"

"Ta biết, nhưng nấm độc cũng có nhiều loại." Triệu lang trung thở dài, chợt nhớ tới cái gì: "Chẳng qua cũng đúng, không còn thuốc chia nhỏ gì nữa. Lão bà tử, bà giúp ta lấy cái bình đỏ phía dưới cùng của bao y phục kia mang tới đây!"

Bóng người nằm bên cạnh ông ấy vì tiết kiệm sức lực, cũng không lên tiếng, cứ như vậy mò mẫm một lát rồi đưa một bình nhỏ tới.

"Nương Xuyên Tử, ngươi đi tìm ngụm nước, thuốc này phải uống trong nước." Triệu lang trung nói.

Nương Xuyên Tử nghe thấy thế vội vàng xoay người, đang định đi tìm nước thì nghe người nằm ngang trên mặt đất bên cạnh khàn giọng nói: "Trong thùng ở cửa có."

"Được!" Nương Xuyên Tử nghe ra là giọng của bà tử nhà mình, bà ấy đi đến trước thùng gỗ nhỏ ở cửa, múc nửa gáo nước từ bên trong ra, sau đó đi vào trong động, đến trước mặt cữu công lấy thuốc.

Đại Ngưu vừa lúc cõng Xuyên Tử đi vào, vừa vào cửa động đã đặt người xuống đất, duỗi tay dò xét trước, phát hiện Xuyên Tử còn có động tĩnh, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Thẩm, tình huống thế nào rồi?"

Nương Xuyên Tử mới nhận thuốc từ tay Triệu lang trung, là viên thuốc hình tròn được nặn từ thuốc bột mài mịn, bà ấy vội vàng đi về phía cửa động: "Lấy được thuốc rồi!"

Đi đến trước mặt Xuyên Tử, bà ấy loạng choạng ngồi xổm xuống, nhai nát thuốc trước, sau đó đổ nước vào cho Xuyên Tử uống.

Triệu lang trung híp mắt nhìn động tĩnh phát ra từ cửa động, hoàn toàn không nhìn rõ, trong lòng ông ấy thở dài: Sinh tử có số!

Ông ấy không nói tỉ mỉ với nương Xuyên Tử, thuốc của mình không còn nhiều hàng tồn, chủng loại cũng ít, khó mà nói viên thuốc này có thể trị được độc trong Xuyên Tử.

Còn chưa biết kết quả trị liệu, ông ấy lại không quá lo lắng. Một mặt là làm lang trung đã sớm thấy quen cảnh sinh tử, một mặt khác, chính là thời kỳ hoang loạn này, người chết thật sự quá nhiều, cho dù dân chúng không hiểu y thuật, thấy nhiều cũng bắt đầu chết lặng.

Hai năm nay, mùa màng không tốt, trời giáng đại hạn, đất đai mấy năm liên tục mất mùa, nông gia dựa vào trời đều không có cơm ăn, triều Đại Trần vốn chưa từng thịnh vượng, mắt thấy đã bắt đầu loạn.

Lúc trước ông ấy làm lang trung trong huyện, sau đó cũng loạn đến không làm nổi nữa, bất đắc dĩ dẫn theo lão thê và đứa nhi tử độc nhất đến cậy nhờ tỷ tỷ trong thôn Thạch Đầu.

Thân thể hai phu thê tỷ tỷ ông ấy còn tính là khỏe mạnh, có ba nam một nữ.

Lão đại trước kia bị trưng binh, cụt một chân trở về, không bao lâu sau thì chết. Nương Xuyên Tử chính là bà nương của hắn, cũng là người số khổ, vốn sinh hai đứa nhỏ, đứa nhỏ nhất không chống đỡ được, năm ba tuổi thì chết non, chỉ còn lại một mình Xuyên Tử độc đinh. Hiện tại bản thân lại mắc bệnh phù, tình huống của Xuyên Tử nhìn cũng không tốt lắm.

Tình hình nhà lão nhị vẫn ổn, hiện tại cả nhà đều ở bên cạnh lão nhân.

Lão tam là khuê nữ, gả cho thợ mộc trong huyện, trước loạn lạc một đoạn thời gian đã đi theo nhà chồng về phía nam.

Nhi tử nhỏ nhất trước đó không lâu vừa bị gọi đi trưng binh, hiện tại cũng là sinh tử chưa rõ.