Trong núi sâu, nơi thanh tĩnh nào đó, một tiếng hét ỉu xìu vang lên nghe hết sức rõ ràng: "Đại bá nương, không tốt rồi, Xuyên Tử ăn phải nấm, người sắp không xong rồi..."
Người hô lên là một nhi lang choai choai xanh xao gầy gò, trên mặt không có thịt, bên trên xương cốt chỉ còn lại lớp da, thân hình gầy gò khiến người ta không nhìn ra tuổi, ước chừng mới bảy tám tuổi, nhưng bước chân lại gian nan một lão nhân tập tễnh, di chuyển về phía trước từng chút một.
Giẫm lên mặt đất khô hoang, thật vất vả mới di chuyển đến trước một sơn động, bên trong liền nghênh đón một nữ nhân trung niên như ôn thần, dùng giọng nói không lớn, vội vàng hỏi: "Xuyên Tử ở đâu?"
Đây là đại bá nương trong miệng tiểu nhi lang, cũng là thân nương của Xuyên Tử.
Toàn thân nương Xuyên Tử sưng phù, làn da mơ hồ tản ra màu tím đen không khỏe mạnh, bước chân lảo đảo đi ra, khi ra khỏi cửa động suýt nữa đã ngã xuống đất. Cũng may bà ấy lại chống đỡ một hơi, ổn định thân thể, trong mí mắt sưng lên nặn ra hai con mắt như hai cái đinh, nhìn chòng chọc tiểu lang trước mắt, hỏi lại một lần nữa: "Ta hỏi ngươi Xuyên Tử ở đâu?!"
Lần này như dùng hết toàn bộ sức lực, giọng nói the thé chói tai.
Tiểu nhi lang vốn đờ đẫn tại chỗ, nghe bà ấy gọi như vậy, đột nhiên như bị kim đâm một cái, ánh mắt đờ đẫn rốt cục cũng có điểm tụ, nuốt khan một cái, lúc này mới kéo đôi môi trắng bệch khô khốc ra nói: "Xuyên Tử được Đại Ngưu ca cõng đi, sắp tới đây rồi!"
Nương Xuyên Tử nghe vậy, trong lòng gần như quýnh lên, cũng không có tâm tình hỏi tiếp, kéo chân vòng qua tiểu lang, trừng mắt nhìn về phía xa, cuối cùng thấy hai bóng người chồng lên nhau di chuyển tới.
Không đợi bà ấy nhào tới, đã nghe bóng người phía dưới nói: "Thẩm, Xuyên Tử nhìn có vẻ không được ổn, ta trực tiếp cõng hắn đến trước mặt Triệu lang trung, ngươi đi trước một bước nói một câu đi, nói Xuyên Tử bị nấm hại thành như vậy." Chính là giọng nói của Đại Ngưu trong thôn.
Đừng nghe tên Đại Ngưu hùng hồn khỏe mạnh, hắn cũng chỉ là một tiểu tử mười hai tuổi. May mắn hai năm trước được ăn no nên vóc dáng cao lớn, thoạt nhìn như mười lăm mười sáu tuổi, nhưng bây giờ hắn cũng đã đói đến mức chỉ còn da bọc xương.
"Được, được, ta đi ngay!" Nương Xuyên Tử liên thanh đáp ứng, cũng không dám nhìn bóng người trên lưng Đại Ngưu, sợ bản thân không chịu nổi, quay đầu chạy về phía một sơn động khác.
Nói là chạy, nhưng trên người nương Xuyên Tử cũng không còn sức lực, tốc độ không nhanh hơn tốc độ của Đại Ngưu là bao. Đi được hai bước, bà ấy bắt đầu hận mình bước chậm, liều mạng nhấc chân về phía trước, cuối cùng cũng kéo giãn chênh lệch với Đại Ngưu ở phía sau.
Theo lý thuyết, tình huống khẩn cấp, bà ấy nên gọi thêm vài người đi giúp Đại Ngưu khiêng Xuyên Tử, như vậy có thể đưa đi nhanh hơn, nhưng trong thôn thật sự không còn mấy người có sức lực, dù có gọi đoán chừng cũng là chậm rãi đi tới, còn không bằng không gọi.
Đến cửa động, nương Xuyên Tử lấy hết sức lực toàn thân hét vào bên trong: "Cữu công! Xuyên Tử của ta số khổ, ăn trúng nấm độc, cầu xin ngươi cứu hắn!"
Lời mới ra khỏi miệng, chính bà ấy nhịn không được khóc lên, nhưng bởi vì không còn sức lực, tiếng khóc của bà ấy tựa như giấy dán cửa sổ bị gió thổi thủng, truyền đi một cách leo lắt.
"Cữu công, mau cứu mạng Xuyên Tử nhà ta!" Nương Xuyên Tử rơi nước mắt, nước mắt kéo dài ra hai vết trắng dài ngắn không đồng nhất trên khuôn mặt bẩn thỉu.
Giọng nói của bà ấy không lớn, nhưng trong sơn động tụ âm, bà ấy hét lên, mấy người nằm trên mặt đất ở bên trong đều mở mắt ra.