"Ta đang ở đâu?"
Tên thanh niên cất tiếng hỏi ngay khi vừa mở mắt, hắn thấy bản thân đang lơ lửng trong bóng đêm vô tận.
"Ta nhớ ra rồi! Ta đã bị đâm chết"
Ngày hôm đó hắn đang trên đường về nhà sau buổi tiệc họp lớp cấp 3, lúc đi qua chỗ tối bỗng có người va vào hắn rồi nói xin lỗi. Không nghĩ đến lời xin lỗi đó vì việc giết hắn chứ không phải vì va vào nhau.
"Vậy đây là nơi ta đến sau khi chết, không gian vô tận này cũng có thể hiểu như Địa ngục rồi chứ?"
Lúc này hắn như muốn tự cười nhạo bản thân, một kẻ vô thần, ham chơi, lười học. Hắn vẫn chưa báo hiếu được cha mẹ, chưa tỏ tình người hắn yêu mà đã đi rồi.
Rất lâu, rất lâu sau. Bỗng 1 tia sáng lóe lên khiến đôi mắt đang quen dần với bóng đêm nhắm chặt lại, hắn bỗng nhận ra mình đang tồn tại ở dạng linh hồn, hoàn toàn mang đủ hình dạng cơ thể cũ. Khi mở mắt ra, trước mặt hắn là hình chiếu rất quen thuộc:LOL. Thứ mà hắn đã chơi được 4 năm. Chưa kịp cập nhập mùa 11.
Nhìn thấy thứ này khiến hắn không tự chủ được kích động. Có thứ này chứng minh hắn đang mơ, hắn còn sống. Nắm đấm rơ lên không chung, kích động hét lên.
"Tao biết mà Chúa Tể Vũ Trụ Thành Long đây làm sao mà chết được."
Lúc này hắn không quan tâm cái màn hình chọn bảng ngọc quen thuộc của LOL có hàng số 50 đang chạy dần về 0 mà chỉ cố gắng tập chung suy nghĩ, hắn muốn thử thức dậy, hoặc ít nhất thử khống chế "giấc mơ" này.
Khi con số chạy về 0, màn hình hiện lên thông báo.
"Người chơi không lựa chọn bảng ngọc, đã xóa thông tin không cần thiết."
Lúc này, ở một tinh cầu nọ, một thanh niên rùng mình một cái rồi vùng dậy. Hắn chính là Thành Long. Chưa cả quan sát xung quanh mà hắn đã hiên ngang đứng giữa phòng hét lớn.
"Hahahaha, chỉ là mơ thôi mà."
"Mà thời gian trong mơ lâu thật, cứ như trôi qua cả ngàn năm."
Két két, tiếng cửa phòng mở ra, Thành Long mới nhìn lại nơi đó, mắt hơi nheo lại.
Cái cửa này hình như không giống?
Tự nhủ trong đầu thì một người con gái bước vào, tuổi khoảng 14 trang phục man hướng truyền thống nhưng đơn giản, cơ thể khá nhỏ nhắn mà bê theo chậu nước.
Cái trang phục này?
"Công tử ngài dậy rồi, để nô tỳ lau mình cho người."
"Hả?"
Thành Long nhìn xung quanh, lúc này hắn mới vội mà quay đầu nhìn bốn phía.
"Không, không phải, không phải."
Hắn kích động một lúc rồi mới bình tĩnh trở lại.
"Đúng rồi! Vẫn chỉ là mơ thôi."
Người nô tỳ lúc nãy thấy hắn biểu hiện kỳ lạ vội chạy đi, lúc quay lại thì cùng 1 phụ nữ trung tuổi, ăn mặc khá xa hoa. Người phụ nữ này đến trước mặt Long rồi tát cho hắn một phát. Thành Long mặt trở lên đần độn, tay không nhịn được sờ má vì đau rát.
"Hôm qua mày lại trở về muộn, mày lại đi theo bọn mất dậy tụ tập mà làm xằng bậy đúng không?"
"Đau quá, đây không phải là mơ? Không, không, đây đéo phải sự thật."
"Đm"(thành tiếng hẳn hoi, tôi viết tắt nhé)
Chợt cơn hắn lại thấy má còn lại còn trở lên đau hơn, người phụ nữ kia nghe hắn lẩm bẩm rồi bỗng nhiên chửi bậy càng tức giận hơn nên đã ra tay càng mạnh.
"Mày ăn phải cái gì mà giờ điên điên khùng khùng như này, còn dám nói như vậy với mẹ của mày sao?"
Bà dơ tay lên định tát cho Long thêm cái nữa nào ngờ thấy hắn ngã cái sụp. Tâm trạng tức giận bỗng đổi thành sợ hãi, vội sai người bế hắn lên giường rồi gọi đại phu tới. Còn bản thân thì túc trực bên cạnh mà lo lắng.
Hạ nhân đi rất nhanh rồi trở lại, sau lưng dẫn theo khoảng 30 người, toàn những đại phu nổi tiếng toàn thành.
"Bái kiến Dương Phu Nhân"
Từng người bái kiến người phụ nữ trung niên rồi lại khám cho Long.
Sau khoảng 20 người bắt mạnh, họ xúm vào thảo luận với nhau, cuối cùng chỉ ra kết quả là hoàn toàn bình thường, 9 người sau vẫn vậy. Đến người cuối cùng là 1 thiếu niên, tiến đến xem thì bị ngăn lại.
"Cậu là ai?"
Tên thanh niên không nói mà một lão già cất tiếng.
"Người này là Dương Lâm, đệ tử Thiên sơn tông, nhất phẩm Đan sư."
Đám đại phu nghe xong đều biểu hiện không thể tin nổi, Phu nhân kia thì vui sướng lại cầu xin.
"Công tử, xin người giúp con ta, Thành gia nguyện trả mọi giá."
"Không cần, tiện thì ta giúp."
Sau một hồi, Dương Lâm im lặng bỗng nói.
"Trúng Độc, ta không biết sao giờ này cậu ta vẫn còn sống nhưng có vẻ như độc tố đã giảm phần lớn, nhưng nhất phẩm đan sư như ta vẫn không đủ để cứu cậu ta."
Người phụ nữ suy sụp 1 giây liền vội vàng chạy đi. Bà ta đi tìm chồng, Toàn thành đệ nhất cao thủ, Thành Gia Gia chủ, Thành Chiến. Bà ta biết trong thành có 1 vị nhị phẩm đan sư, chỉ chồng mình ra mặt mới mời tới được.
Lúc này, Thành Long lại xuất hiện trong không gian vô tận đó, lại màn hình quen thuộc hiện ra: Cửa hàng trang bị. Phía dưới bao gồm thông tin nhân vật, máu và mana, giáp và kháng phép. Ngoài ra còn có 6 ô trang bị. Mặc dù bảng ngọc bị xóa nhưng may mắn hai phép bổ trợ vẫn còn: Tốc hành và hồi máu.
Nhìn thanh máu 300/599 rồi đang trừ dần khoảng 20/s.
Thanh thông báo hiện lên: Kích hoạt hệ thống LOL. Chỉ có 1 phương án đồng ý. Thành Long chỉ cần suy nghĩ thì mọi thao tác đều tự động theo.
Ngay lập tức từ 20/s giảm xuống khoảng 13/s, hắn liền đoán việc này do cái chỉ số 30.5 kháng phép gây ra. 30.5 kháng phép giảm đi khoảng 25% còn 15/s cộng thêm khả năng hồi phục máu theo s khoảng 1.5/s. Hắn lúc này vội nghé vào cửa hàng, nhìn 500 đơn vị vàng cười khổ. Đáng ra hắn nên mua nhẫn doran hay phong ấn hắc ám, nhưng nhìn lúc bắt buộc chỉ có thể là khiên doran.
- 450
Số máu giảm theo thời gian từ 13/s còn khoảng 12/s mà lúc này tổng đơn vị máu chỉ còn khoảng 180/599 bỗng tăng thành 260/679 rồi lập tức giảm xuống còn 248/670. Hắn mua thôi 1 bình máu rồi xử dụng. Số máu giảm chỉ còn khoảng 2/s.
Lúc này hắn không thể làm gì nữa, nhưng hắn cũng nghe thấy âm thanh bên ngoài, chỉ có thể chờ đợi. Sau khoảng 10s thì tác dụng bình máu đã hết, hồi máu cũng bắt buộc phải sử dụng. Thời gian hồi phép bổ trợ vẫn theo liên minh bình thường, khoảng 240s. Thành Long lúc này chỉ thấy buồn phiền, ước gì đó là phép thanh tẩy.
Một lúc sau, số máu chỉ còn 40/679, cơ thể đau nhức không chịu nổi thì bỗng như có một dòng nước ấm thanh lan khắp người.
Do Dương Lâm thấy trạng thái của hắn nguy kịch đã cho hắn nuốt một viên nhất phẩm đan dược có tác dụng khống chế độc tạm thời.
Thanh máu lúc này không lên cũng không xuống, khả năng hồi máu cũng đã giúp chống lại sức mạnh còn thừa của chất độc.
Rất lâu sau, khi đó thanh máu mới giảm xuống thêm 1 đơn vị thì Dương Phu Nhân dẫn theo 2 người khẩn cấp chạy đến. Một người đàn ông trung niên khí chất cao ngời ngợi, cơ thể khỏe mạnh tỏa ra năng lượng ba động, một lão già râu tóc đã điểm bạc.
Mọi người trong phòng tác ra hai bên cho họ tiến đến, Dương Phu nhân cùng người đàn ông trung niên có vẻ chính là Thành Chiến lo lắng đứng bên cạnh nhìn. Lão giả tiến đến bên cạnh xem xét cho Thành Long, sắc mặt lo lắng dần trở lên hòa hoãn.
"Đây là độc của Hoàng Xà cấp 3."
Thành Chiến tức giận vì khuôn mặt hòa hoãn của lão giả, còn Dương phu nhân bật khóc. Họ đều nghĩ độc của dị thú cấp 3 thì phải tam phẩm Đan sư mới mong chữa khỏi.
"Nhưng không biết vì sao độc tố đã giảm nhiều nên ta có thể chữa được."
Dứt lời liền lấy ra đan dược trị độc, đoán liền hiểu đây hẳn là đan dược cấp 2.
Ngay khi cho Long ăn, Thành Long ở không gian tối cũng cảm nhận được sự khác biệt. Thanh máu đang giảm dần hồi phục với tốc độ chậm rãi. Vị đan sư kia liền rút ra thêm một vài viên nhất phẩm đan dược có tác dụng hồi phục cho hắn.
Tốc độ hồi phục dần nhanh hơn rất nhiều. Bên ngoài nhìn sắc mặt hắn cũng hồng hào lên nhiều.
Đám đại phu đứng nhìn ngao ngắn, bọn hắn còn chưa từng nhìn thấy nhiều đan dược như vậy.Mọi người thấy Long đã ổn, thêm sự khẳng định của vị Nhị Phẩm đan sư nên cũng để Thành Long ở lại nghỉ ngơi, cho tên thị nữ ở lại túc chực. Ngoài cửa thì bắt đầu thêm vài tên cao thủ canh giữ.
Thành Chiến ở đại sảnh tiếp đãi mọi người, Dương phu nhân thì đi ra ngoài. Bà ta là đi đến Dương gia. Vừa vào đến cửa, bà bỗng khóc rống nên.
Người Dương gia vội vàng chạy đến đỡ bà, ai mà không biết thân phận của Dương phu nhân. Thành Chiến là đệ nhất cao thủ nhưng người đứng đầu trăm dặm nơi đây chính là người phụ nữ này. Nếu chỉ vậy còn đỡ vì không liên quan đến họ nhưng Dương phu nhân còn là con gái Tiền gia chủ Dương gia, chị gái Gia chủ hiện tại.
Một ông già, một trung niên cũng đã trong đại sảnh ngồi đợi.
"Cha"
Nói trong tiếng nấc, bà ta càng khóc to hơn. Lão giả Dương Khang khuôn mặt nghiêm trang liền biến đổi vội lại dỗ dành, trung niên tên Dương Vũ cũng sợ hãi tiến đến. Hắn hiện giờ phong quang vô hạn nhưng vẫn còn rất sợ chị gái Dương Liên của mình. Một người hiện lành với mọi người nhưng chuyên bắt nạt hắn hàng chục năm nay.
Hai người nghe Dương Liên kể chuyện khuôn mặt đanh lại, Dương Khang tức giận như muốn xùi bọt mép, Dương Vũ thì trầm tĩnh hơn nhiều. Ra lệnh cho cao thủ trong tộc đều đến.
"Truy, truy, ta muốn kẻ hại cháu ta phải chết không toàn thây."
"Dạ"
Toàn thành vì chuyện này oanh động, ai ai cũng sợ hãi, người của Thành gia, Dương gia chạy khắp nơi lục xoát.
Lúc này ở không gian tối, Thành Long nhìn thanh máu tràn đầy trở lại, khuôn mặt cũng có thể nở nụ cười. Nhưng hắn không vội ngồi dậy mà tìm hiểu thông tin hệ thống. Nhiều thứ thay đổi, hắn chỉ có thể mua đồ và xem thông tin, một số đồ đã không thể mua vì không phù hợp. Thanh vàng cũng không thấy dấu hiệu tăng lên theo thời gian. Hắn tò mò không biết liệu có phải giết người mới kiếm được vàng. Thanh Chiêu Thức cũng vẫn hình dạng đó, nhưng thông tin từng chiêu thì khác. Đặc biệt là khoảng cách ra chiêu, đã không thể hiện thông số rõ ràng mà trở thành tỷ lệ theo thần thức. Lúc này Thành Long vẫn chưa hiểu thần thức là cái gì.
Nội tại cũng không thể hiện rõ ra chỉ số năng lượng cướp được là 1 và 2 như trong game mà chỉ nói Tăng Sức Mạnh Phép Thuật cho bản thân.
Chỉ số tấn công, sức mạnh phép thuật đã biến mất.
Xem chán chê, Long mới suy tính đến việc chuyển sinh. Hắn cũng biết việc này qua các phương thức giải trí, nhưng sao đến giờ hắn vẫn chưa chiếm được ký ức của cựu chủ nhân cơ thể này.
Vừa nghĩ thì cơn đau đầu truyền tới, không quá vài giây thì kết thúc. Lúc này hắn sở hữu tập hợp ký ức của cả hai. Quá trình sắp xếp ký ức diễn ra lâu hơn nhiều khiến hắn chìm vào giấc ngủ. Khi tỉnh dậy, đã thấy Dương Phu Nhân ngồi trong phòng đang ăn hoa quả. Nhìn thấy người mẹ thứ hai này, Thành Long bất ngờ thấy xúc động. Đúng vậy, dù hắn không thật sự là con người này nhưng cơ thể này là do máu thịt họ tạo ra. Hơn nữa, khoa học chứng minh ký ức tạo ra cảm xúc. Hắn dung hợp ký ức thì tất nhiên dung hợp cả tính cách và cảm xúc của người cũ.
"Mẹ"
Hắn gọi, đây hoàn toàn là phần người cũ của hắn, bởi vì hắn của thế giới kia là một tên trầm tính thích tự cô lập, từ lúc lớn chưa bao giờ cất tiếng gọi mẹ, gọi cha vì ngại ngùng.