Tre đã chặt rồi, nhìn thấy cô gái nhỏ đang khom lưng hái nấm hôi, Hoắc Lãng không vội vàng rời đi, khoanh chân dài ngồi trên bó tre chờ đợi.
Có lẽ đúng như lời Hoắc Lãng nói, người dân ở đây không ăn nấm báo mưa, nên trong rừng nấm báo mưa cực kỳ nhiều.
Có mấy bụi nấm báo mưa đã quá già không ăn được, có một số mời lò đầu từ trong đất lò ra, lá tre dày che lên đám nấm nhỏ, Tư Ninh Ninh ngay từ đầu không biết, không cẩn thận giẫm nát mấy cái, đau lòng muốn chết.
Nhìn thấy chỗ nào phồng lên trong đám lá rụng, cô cầm cái cây chọc chọc hất lớp lá đi, vài lần thu hoạch, số lượng không nhỏ.
Cơ mà hái được nhiều như vậy, làm sao cô mang về đây.
Tư Ninh Ninh đụng phải khó khăn, có tiếng sột soạt từ sau lưng truyền đến, một cái sọt lăn đến bên chân.
Tư Ninh Ninh hai mắt sáng lên, quay đầu lại cười sáng lạn: "Cảm ơn"
Hoắc Lãng cúi đầu, dùng lòng bàn tay to vuốt ve cái dao trong tay, không thèm nhìn Tư Ninh Ninh.
Tư Ninh Ninh không thèm giận, vui vẻ thu hoạch nấm báo mưa cho hết vào sọt.
Dù cái sọt đơn sơ, be bé mấy chốc đầy ắp nấm báo mưa.
Tư Ninh Ninh đứng lên, tâm tình tốt, khóe môi cong lên một nụ cười nhẹ, hướng sang phía Hoắc Lãng: "Về nhà thôi."
"Được."
Trên đường về, lên dốc khó hơn xuống dốc.
Hoắc Lãng kêu Tư Ninh Ninh đứng một bên chờ, anh ấy dùng búa đập ra mấy cái hố trông y như bậc thang, hất cằm ra hiệu Tư Ninh Ninh đi lên trước.
Chờ Tư Ninh Ninh đi lên, Hoắc Lãng ôm bó tre đẩy lên trên, sau đó lên dốc mới kéo thêm một đoạn nữa.
Ôm bó tre vác lên vai, không nói lời nào đi tuốt ở đằng trước.
Con đường núi này khá rộng rãi, Tư Ninh Ninh lon ton đi theo bên cạnh Hoắc Lãng, xuất phát về sự tò mò về một chỗ mới, cái miệng nhỏ không ngừng lải nhải:
"Đồng chí Hoắc Lãng, đồng chí có hay lên núi không? Trong rừng tre có nấm báo mưa, những chỗ khác có nấm báo mưa hay không?"
"Bên trong núi này thật sự có hổ sao? Đồng chí Hoắc Lãng ơi?"
"Đồng chí thường ngày hay một mình lên núi sao?"
"Hoắc Lãng.... Hoắc Lãng....." líu rít không ngừng.
"A a ——"
Nam nhân trước mặt bất thình lình xoay người, Tư Ninh Ninh giật mình run lên một cái, chân trái dẫm lên một cục đá cả người lảo đạo lui về sau vài bước, cho nên khi đụng phải cây đại cổ thụ mới đứng vững được.
Nó vẫn chưa kết thúc.
"Anh, anh đang làm gì vậy..."
Nhìn thấy người đàn ông đang đến gần mình, Tư Ninh Ninh khó chịu ngửa cổ ra sau, cả người khẩn trương dán lên trên thân cây.
Hoắc Lãng duỗi ra đôi chân dài, giẫm lên lá cây xào xạc, tiến đến chỗ Tư Ninh Ninh, áp sát Tư Ninh Ninh y như cảnh nam chính ép nữ chính vào tường trong phim ngôn tình.
Giọng nói lãnh đạm: "Trên núi không chỉ hổ mới nguy hiểm."
Mặt mày tàn nhẫn, hơi thở sắc bén làm Tư Ninh Ninh cả một câu hoàn chính cũng không phun ra được.
Hoắc Lãng dùng tay trái vươn tới đầu Tư Ninh Ninh, đột nhiên cúi xuống.
"Anh, anh..."
Hơi thở nóng rực xâm lược trước mặt Tư Ninh Ninh, hai mắt cô tròn xoe, đầu óc trống rỗng, không biết là sợ hãi hay căng thẳng, trong phút chốc toàn bộ vứt bỏ sau đầu, đôi lông mi dài run rẩy, nắm chặt hai mắt.
Hoắc Lãng dùng ngón trỏ và ngón cái véo con rắn hoa nhỏ đang treo ngược trên thân cây, rũ mắt nhìn đôi hàng mi run rẩy của cô gái nhỏ.
Rõ ràng là sợ hãi, vậy mà chút tâm phòng bị cũng không có.
Con rắn hoa nhanh chóng quấn lấy cổ tay của hắn, Hoắc Lãng cũng không thèm nhìn, dùng sức đầu ngón tay, đầu con rắn bị bẹp ngay lập tức, nghẻo đầu sang một bên.
Hoắc Lãng vốn dĩ không muốn nhiều lời, lại sợ cô bé choai choai này không hiểu ám chỉ của hắn, vẫn là nói nhiều thêm một câu: "Đừng vào núi một mình, càng không được vào núi với một người đàn ông xa lạ."