Chương 47: Nấm Hôi

Editor: Hye Jin

Nếu vừa rồi cô nhất quyết muốn tự mình đi xuống, hoặc là khăng khăng tự mình lên xuống không chừng đã bị đâm xuyên tim.

Tư Ninh Ninh rùng mình một cái, Hoắc Lãng đã đoạt lấy cái cán dao trong tay cô, xoay người đi về phía trước.

“Từ từ chờ em với.” Tư Ninh Ninh cất bước, sợ bị vướng ngã, bước chân nhỏ, thật cẩn thận đi xuyên qua rừng tre.

"Tre ở đây có gì khác với tre dưới chân núi?"

"Không phải loại tre nào cũng thích hợp để đan chiếu. Một số cây tre có thể đan được nhưng không thích hợp làm chiếu."

Tư Ninh Ninh khẽ cau mày, có cái hiểu có cái không.

“Quế tre có độ dai tốt nhất." Hoắc Lãng liếc cô một cái, khom người chặt một cây tre.

Hoắc Lãng không giải thích rõ ràng cho lắm, Tư Ninh Ninh nhìn vào mấy cây tre sắp rơi xuống đất Từ Ninh Ninh dần dần nhìn ra một số manh mối.

À thì ra quế tre có độ dày hơn treo mèo, đoạn đốt tre cách nhau khá dài.

Vừa nhìn, Tư Ninh Ninh ánh mắt rơi vào trên người đàn ông cao lớn đang bận rộn, con ngươi khẽ động.

Người này có vẻ sắc bén, bất cận nhân tình. Thế nhất người lại rất tinh tế, cũng thực nhiệt tình, mà Hoắc Lãng lại cần cô mấy viên kẹo mà thôi.

Cảm giác tương phản tinh tế làm Tư Ninh Ninh không còn bài xích với ngày này nữa

"Em có thể giúp anh làm cái gì?"

“Em cảm thấy có thể giúp?"

“……”

Tư Ninh Ninh trầm mặc một hồi: "Được rồi, em ngồi im ở đây không nhúc nhích."

Nói là không nhúc nhích thật ra là lắc lư đi xung quanh.

Tư Ninh Ninh đi dạo xung quanh, đi được vài bước lại quay đầu lại nhìn đảm bảo không cách Hoắc Lãng quá xa.

Đi sang trái rồi đi sang phải, loay hoay vài vòng cô phát hiện một thứ hay ho.

"Đồng chí Hoắc Lãng, ở đây có nấm báo mưa (1) này."

(1) Nấm báo mưa (hay còn gọi là nấm tre) là một loại nấm ký sinh trên rễ cây tre khô héo, hình dạng hơi giống da rắn khô màu trắng, có mũ màu xanh đậm, cuống hình trụ màu trắng như tuyết, cuống hình trứng màu hồng. Có một chiếc váy giống như lưới mịn và màu trắng trên đỉnh của chiếc váy trải dài từ mũ xuống, được gọi là với các biệt danh như "nàng tiên váy tuyết", “hoa của núi báu", "hoa của nấm" và "nữ hoàng của nấm"...."

Nấm tre rừng hoang dại thuần thiên nhiên.

Mũ nấm còn đọng những giọt sương mai, lớp váy trắng dưới ô vẫn còn chưa mở ra, hái về buổi tối ăn còn kịp.

Tư Ninh Ninh hai mắt sáng lên, không chút nghĩ ngợi, bới hết đám lá tre khô xung quanh, cẩn thận gạt lớp đất mỏng ra rồi nhổ cả đám nấm tre mang về.

Cô cầm nấm trong lòng bàn tay, giống như là đang nâng niu báu vật, cố gắng đếm xem có bao nhiêu cây nấm. Hoắc Lãng đang chặt tre bên cạnh, bó thành bó, đi về phía Tư Ninh Ninh: "Em hái nấm hôi làm cái gì?"

Vẻ mặt đang vui vẻ của Tư Ninh Ninh đông cứng lại: "Cái gì nấm hôi, cái này gọi là nấm báo mưa được không, đại ca."

Cô tiếp tục kiên nhẫn giải thích: "Nấm báo mưa, còn gọi là nấm tre có giá trị dinh dưỡng cao, có nhiều công hiệu lắm đó. Chính là nơi này...."

Ngón tay trỏ của Tư Ninh Ninh gõ nhẹ vào phần màu nâu trên đỉnh đầu: "Đây là bào tử của nấm báo mưa, nghe nói để hấp dẫn côn trùng tạo nên mùi có chút kỳ quái, khi ăn thì bỏ chỗ này đi là được."

Hoắc Lãng bất động liếc mắt về phương hướng phía sau.

Ở đó, hắn vừa giẫm nát mất vài bông hoa của người ta.

Lưỡng lự một lúc: "Hái về ăn? Xác định?"

Tư Ninh Ninh đơ ra, đã nói trắng ra dậy rồi, không ăn hông lẽ đem về cung phụng à.

Tư Ninh Ninh thở ra muốn nói gì đó, nhưng lại kinh ngạc quay đầu nhìn Hoắc Lãng.

Cô không hề nói gì, nhưng có vẻ như Hoắc Lãng nhìn vào ánh mắt của cô đọc ra được suy nghĩ của cô.

“Nó hôi."

Không phải là chưa ăn mà là sẽ không có ai ăn.

Tư Ninh Ninh chắc chắn rằng người đàn ông này chưa bao giờ ăn nấm tre.

Không tranh luận với Hoắc Lãng vấn đề nó có hôi hay không: "Chờ đồng chí Hoắc Lãng nếm thử hương vị của nó, đồng chí sẽ thích ngay thôi."

"Ừ, đại khái vậy đi."

Hoắc Lãng trả lời qua loa, không để trong lòng, trong bụng thầm nói, dùng sao ta cũng không ăn."