Chương 24: Công Điểm

Editor: Hye Jin

Triệu Hoành Binh mời La Quốc Khánh vào nhà, đi tới cửa nhìn sơ mấy thanh niên trí thức: "Các đồng chí cũng vào trong đi, trong phòng không đủ chỗ thì ngồi trong sân."

"Tam nha, con đi lấy mấy cái ghế gấp ra đây."

*

"Lão La... chính là có phải quá nhiều rồi không?"

"Ừ, tám người đúng là hơi nhiều, mà ông anh nhìn xem mấy cô gái này lớn lên xinh đẹp, ngày thường ông anh bảo đội tuần tra coi chừng một chút, mấy nam thanh niên cũng có thể làm việc..."

"Chậc chậc, chuyện này anh nói rõ tôi nghe một chút..."

Thanh niên trí thức 4 nam 4 nữ, Triệu Hoành Binh không muốn nhận quá nhiều, nhưng ông không chịu nổi La Quốc Khánh đánh chiêu bài tình bảo.

Bạn bè già với nhau, La Quốc Khánh còn là lãnh đạo trực tiếp, về tình về lý tình trạng này không thể từ chối được.

Đến nước này rồi Triệu Hoành Binh chỉ có thể đồng ý.

Trong căn nhà tiếng trò chuyện mông lung. Tư Ninh Ninh không quá nghiêm túc nghe, cô đem ghế gấp đến trong sân ngồi dưới tán cây, mệt muốn chết, đấm đấm chân, huhu đau quá đi mức.

Tư Ninh Ninh chồm người về phía trước, xoa bóp mắt cá nhân, trông ngóng trong phòng nói chuyện nhanh chút, mau đưa bọn họ về nơi ở.

Đang nghĩ ngợi La Quốc Khánh và Triệu Hoành Binh đã đi ra khỏi nhà: "Nhanh lên, lấy hành lý đi thôi."

Đoàn người đứng dậy, Tư Ninh Ninh vội vàng thu dọn hành lý đi theo phía sau.

Dọc đường đi đã nhờ người ta giúp đỡ nhiều rồi, bây giờ sắp đến cửa nhà rồi, cô ngượng ngùng đi làm phiền người khác.

Sau mười phút nữa, đoàn người đi vào một một nhà gạch đỏ, hai ngôi nhà song song, cửa khóa chặt, xung quanh mọc đầy cỏ dại, có vẻ như là một thời gian dài không có người ở.

Triệu Hoành Binh bên này mở cửa, còn La Quốc Khánh thì hướng về phía đoàn người: "Nơi này về sau là nơi ở dành cho thanh niên trí thức. Tình huống dọc đường đi các đồng chí đã thấy, nhà xung quanh đâu đều bằng đất xây nên, chỉ riêng căn nhà này xây bằng gạch đỏ. Phân nhà cho các đồng chí bởi vì các đồng chí xa nhà không dễ dàng. Các đồng chí phải cảm ơn đội trưởng đội sản xuất, đừng cấp thêm phiền toái cho đội sản xuất."

Đoàn thanh niên trí thức vâng vâng dạ dạ.

Đi cả đường đi dài, mệt mỏi quá sức, giọng nói lí nhí.

Triệu Hoành Binh lạnh giọng quát một tiếng: “Cứ như vậy sao có thể xuống ruộng.

Xoay người mở ổ khóa của hai gian nhà.

Chủ nhân của căn nhà này là một anh em, bởi vậy cách bài trí hai bên tương tự nhau, ở giữa là nhà chính, hai bên sườn là phòng ngủ, hướng đi bên trong là phòng bếp, phòng chứa củi.

Đứng nói là đặt ở trước kia, chính là hiện tại hai gian nhà ngói này đã gọi là đỉnh của đỉnh rồi.

Chủ nhân bởi vì là thành phần nhân phẩm có vấn đề đưa đi nông trường không biết ngày trở về, nhà ở không ai ở bình thường dùng để chất một số vật dụng không cần thiết của đội sản xuất.

La Quốc Khánh nói cấp nhà này cho thanh niên tri thức ở, ngay từ đầu Triệu Hoành Binh đã do dự.

Nhưng nghĩ lại, nhà này dù sao không người ở, giao cho xã viên không được, vậy thì để thanh niên trí thức ở đi.

Đỡ phải đi xây một cái nhà khác, không những tốn nhân lực mà còn tốn tiền.

Thời điểm hiện tại bận muốn chết, không có thời gian lăn lộn.

Căn phòng tối om, lộn xộn, có mùi, La Quốc Khánh nhìn quanh, lên kế hoạch cụ thể.

Giữ những thứ hữu ích, vô dụng ném hết.

Ván gỗ cùng mấy đồ linh tinh chất thành đống sang một bên, La Quốc Khánh và Triệu Hoành Binh thu dọn hết những thứ bên ngoài, chọn một ít tấm ván còn tốt đóng thành giường ngủ.