Editor: Hye Jin
Một đám trẻ con rời nhà đâu phải là chuyện dễ dàng, có thể chiếu cố thì chiếu cố, phàm chuyện gì cũng phải có điểm mấu chốt.
Người dân trong thôn đa phần đều chất phác, giản dị, đừng nhìn La Quốc Khánh cả gương mặt như Bao Công kỳ thực là một người hiền lành, rất thương người.
"Đội trưởng, ngài yên tâm, bọn con nhất định sẽ chăm chỉ."
"Ừm, vậy thì tốt, lời này tôi nhớ kỹ, các đồng chí cũng đừng quên."
Tuổi trẻ cả người nhiệt huyết dạt dào, La Quốc Khánh không dội nước lạnh, để đám nhỏ tự mình cảm thụ đi. Cả đường đi về lẫn nhau làm quen một chút, cười cười nói nói mấy câu.
Thời buổi này chỉ cần đi xa một chút phải cần thư giới thiệu. Thanh niên trí thức tuổi không lớn, nhưng không ngốc, biết không thể đắc tội được La Quốc Khánh, thời điểm nói chuyện còn uyển chuyển nói mấy câu nịnh hót.
Cả một quảng đường đi, bọn họ phát hiện La Quốc Khánh không nghiêm túc như tưởng tượng, cũng dần dần thả lỏng.
Tương lai không biết phải sống ở chỗ này bao lâu nữa đâu, nếu cứ mỗi ngày đề phòng cái này, nịnh bợ người kia, thật là mệt!
Có thể ở chung bình thường, không có gì tốt hơn.
Đi được hơn 40 phút, địa thế đường núi dốc dần xuống thấp, chẳng mấy chốc đã xuất hiện một con sông nhỏ rộng hơn 30 mét, xuất hiện trước mắt mọi người.
Sông nhỏ không sâu khoảng quá đầu gối một chút, chỗ nông còn chưa đến cổ chân.
Tư Ninh Ninh cởi giày cầm trong tay, sau đó cuộn ống quần lên, bàn tay nhỏ nắm lấy đỉnh ống quần, cẩn thận đi theo La Quốc Khánh qua sông.
"Nước đã cạn rồi, nếu đến mùa mưa nước có thể ngập đầu... Mọi người về sau qua sông trước tiên phải thăm dò nước trước, nếu trên đầu gối thì đừng đi hướng này, đi lên phía trước mấy trăm mét có một cái cầu nhỏ. Chỗ này nước không sâu, nhưng có xoáy nước."
"Vâng đại đội trưởng."
Qua sông, đường núi dần rộng ra, đại khái đi bộ thêm nửa tiếng nữa, ẩn bên trong lũy tre xuất hiện những ngôi nhà.
Sương mù bao phủ xung quanh, Tư Ninh Ninh vừa đói vừa mệt lại không biết thời gian nên không biết đây là khói bếp hay là sương mù trên núi nữa.
La Quốc Khánh để mọi người nghỉ ngơi tại chỗ trong hai phút, lúc sau mới đưa đoàn người vào thôn.
Mặc dù thời đại này khó khăn, thế nhưng người thành phố ăn mặc hơi khác nông thôn, vừa vào thôn đã bị một đám trẻ con trên người dính đầy rơm, rạ vây quanh.
"Đại đội trưởng đến! Đại đội trưởng đến ạ!"
"Chú La, những người này là ai vậy ạ? Bọn họ chạy đến chỗ này làm gì?"
"Con nít con nôi nói nhiều như vậy."
Không để ý đến đám nhỏ ríu rít, La Quốc Khánh dẫn đoàn thanh niên trí thức đi vào nhà đội trưởng đội sản xuất 3.
Đúng giờ ăn cơm trưa, đội trưởng đội sản xuất 3 Triệu Hoành Binh lúc này đang ở nhà, thấy La Quốc Khánh tìm tới cửa bản thân ông có chút ngoài ý muốn.
Nhìn thấy một loạt những gương mặt lạ lẫm, trắng nõn sau lưng, Triệu Hoành Binh lộp bộp: "Phân cho đội của chúng tôi?"
La Quốc Khánh giang hai tay: “Lão Triệu nhìn đàm nhỏ này đi, tôi cũng không dám phân sang hai đội sản xuất."
Mặc dù đội sản xuất 3 không nhiều đất canh tác như đội sản xuất 2, nhưng chưa từng có ai kéo chân sau, hơn nữa bởi vì tự mình an bài đội an ninh, đóng góp nhiều tiến bộ cho cả đại đội Cát Lĩnh.
La Quốc Khánh đương nhiên chú ý đến đội sản xuất 3 hơn tất cả đội khác, thường xuyên qua lại, cùng Triệu Hoành Binh cũng trở thành bạn bè già.
Cho nên nói chuyện không loanh quanh lòng vòng.
"Trên đường đi tôi đã gõ đầu bọn chúng rồi, đều là thật thà nghe lời, lão Triệu có chuyện gì thì để bọn nhỏ làm quen trước, về sau tùy thời mà an bài."
"Được rồi, chúng ta vào nhà ngồi đi. Ngồi xuống nói chuyện."