- Xui xẻo, thật con mẹ nó xui xẻo, tiền nguyên liệu tháng này của ta cứ thế mà mất trắng a.
Ngồi trên đệm sofa, ông chủ liên tục càm ràm than phiền không thôi.
Mà một bên được bảo lãnh ra ngoài, Ouga ung dung thoải mái nằm dài ra ghế hưởng thụ húp lấy một lon bia mát lạnh liền thở phào đầy sung sướng, tư thái cùng ông chủ hoàn toàn trái ngược, tựa như chuyện này không cùng hắn liên can một dạng.
Điều này cũng dẫn tới ông chủ già Inosuke nhìn cực kỳ ngứa mắt, bản tính vốn táo bạo cùng thẳng thắng hắn không chút trở ngại liền quát ầm lên:
- Uống, ngươi con mẹ nó còn uống, ta nói cho ngươi biết, từ giờ tới lúc xuống lỗ ngươi không chỉ sẽ phải làm việc bán mạng cho ta mà đồng thời cũng mơ mà rút thêm tiền từ ta nữa!... Ta con mẹ nó...
Chỉ là đối với bộ dáng hung bạo trước mắt tựa như đã quen, Ouga không chỉ không để ý tới đe dọa từ đối phương mà ngược lại càng thêm thong dong hưởng thụ.
Nhưng đột nhiên, lơ đãng nhìn xung quanh một cái, ánh mắt Ouga liền chợt bị chiếc đồng hồ điện tử trên tường thu hút khiến hắn không khỏi chợt ngồi phất dậy, hơi dụi con mắt một cái nhìn lại liền chợt khó tin nói:
- Uây, ông chủ, ta rốt cuộc là bị hôn mê bao lâu vậy.
- Một ngày một đêm, đồ chết tiệt như ngươi hỏi làm gì?
- Tận một ngày một đêm!
Nghe tới đây Ouga không khỏi ngạc nhiên một chút, hắn không ngờ chính mình lại hôn mê lâu đến như thế.
Nhưng khi nhìn cánh tay của chính mình, Ouga liền lại càng bất ngờ hơn.
Bởi từ lúc ra tù hắn đã cảm giác có thứ là lạ mà hắn tạm thời chưa nhận ra ngay lập tức.
Nhưng giờ đây, Ouga mới kịp chú ý tới một vấn đề.
Thân thể của hắn... dường như đã nhẹ đi không ít thì phải.
Và làn da cũng bớt nhợt nhạt hơn trước, ta đây là thế nào?
Một bên nhìn thấy tên khốn khiếp trước mắt đột nhiên đơ người, ông chủ cũng không khỏi nghi vấn hỏi:
- Sao, ngươi để quên gì à.
-... Không có, chỉ là chợt cảm giác khác thường tí thôi...
Chỉ là mặc dù nói như thế nhưng trong nội tâm Ouga lại chưa từng ngừng suy nghĩ, hắn đột nhiên nhớ tới những khung cảnh và ký ức kỳ lạ khi mà hắn định "liệu mạng" khi ấy.
Nó dường như không giống mơ, nhưng lại không quá thật.
Điều này không khỏi khiến Ouga chợt vô ý hỏi ông chủ đứng cạnh bên:
- Trong khoảng thời gian ta ngất đi không có chuyện gì kỳ lạ xảy ra ở khu Kabuchiko này chứ?
- Chuyện kỳ lạ? Làm gì có chuyện kỳ lạ nào...
Nói đến giữa câu, ông chủ không khỏi chợt khựng lại, thần sắc chợt trở nên cổ quái đổi giọng nói:
- Quả thật thời gian gần đây xuất hiện vài tin đồn kỳ lạ.
- Ồ, thú vị, nói nghe xem a.
Nhìn ông chủ Inosuke thần sắc chợt nghiêm chỉnh như thế, Ouga cũng không khỏi tập trung nghe hắn kể lại.
Chỉ là mang theo kỳ vọng bao nhiêu, sau khi nghe xong hắn liền chợt ngao ngán thở dài bấy nhiêu, bởi những chuyện lão già này kể thật sự ma huyễn lắm.
Nào là tên lưu manh nào đấy ngủ ở trong phòng khách sạn khi tỉnh lại lại thấy mình trong bãi rác.
Nào là gã trộm vặt nào đó trộm được mấy thứ không sạch sẽ song liền mất tích bí ẩn
Kẻ bí ẩn nào đó liên tục hỏi tìm cháu gái vào nữa đêm...
Nhưng mặc dù đa số đều là chút đô thì truyền thuyết nhưng trong đó có vài thông tin lại làm Ouga chợt chú ý.
Đó là trong khu vực Kabuchiko, số lượng chuột dạo này đột nhiên tăng lên đột biến, và chỉ trong thời gian mấy ngày đột nhiên có không ngớt người mất tích.
Mặc dù trong nơi hỗn tạp này, người mất tích không phải chuyện hiếm gặp gì, ngay cả cảnh sát cũng nhìn quen.
Nhưng phải biết trong vụ mất tích tập thể này lại không thiếu người thuộc các thế lực khác nhau.
Chuyện này liền không đơn giản nữa rồi, các thể lực ở Kabuchiko hiện tại không chỉ đang ra sức điều tra vụ việc này mà đồng thời còn âm thầm đề phòng lẫn nhau vì người là không thể nào không lý do liền mất tích tập thể được.
Đây chỉ có thể là âm mưu của ai đó hoặc một thế lực nào đó có trong tay năng lực không nhỏ.
Vì vậy các thủ lĩnh nắm khu Kabuchiko này hiện tại sợ rằng đang vắt óc ra nước suy luận xem ai là kẻ sau màn để tiến hành trả thù.
Mặt khác, cũng có chút người tìn rằng tất cả chuyện này là do một cá nhân gây ra với biệt danh là "kẻ ăn tạng".
Tin đồn này nguồn gốc còn là đến từ mấy ngày trước có một tên say xỉn đi đêm bất chợt trông thấy vô số con chuột đang chạy đi đâu đó khiến hắn cũng hiếu kỳ đi theo.
Chỉ là khi đến nơi khung cảnh trước mắt liền dọa cho hắn sợ xanh mặt khi chứng kiến vô số nội tạng, máu thịt, cơ quan thân thể vươn vải khắp nơi bị đàn chuột không ngừng gặm nhắm.
Cảnh tượng tựa như một cuộc thịnh yến của máu tươi và thịt sống.
Nhưng tất cả chưa dừng lại khi mà tên bợm rượu này còn chứng kiến ở giữa "bữa thịnh yến" đang đứng đấy một bóng người bị bóng đêm che phủ đang không ngừng nhăm nhi một bên lá lách trên tay.
Cảnh tượng đáng sợ như thế khiến cho tên bợm rượu kia bị dọa đái ra máu, cắm đầu liền chạy trốn đồng thời la lối gọi người đến.
Ban đầu không ai tin tưởng kẻ này, mà cũng thật vậy, khi đám ngươi tới vị trí đấy, ngoại trừ một bãi đất trống không ra liền không có gì cả khiến cho chẳng ai quan tâm nỗi.
Nhưng từ sau ngày hôm đó, liên tục có không ngừng người bị mất tích, lại liên tục có không ngớt người gặp phải những thứ đáng sợ mà không sạch sẽ khiến cho truyền thuyết về "kẻ ăn tạng" chợt được bàn luận trở lại.
Nhất là trong tình huống như lúc này đây khi bầy chuột trong vùng đột nhiên có dấu hiệu tăng cao vượt quá tưởng tượng khiến cho tin đồn về "kẻ ăn tạng" càng thêm được cũng cố.
Mặc dù điều này cùng Ouga nhìn như không có liên quan mấy nhưng nghĩ đến những gì hắn đã trải qua, Ouga không khỏi nhíu mày thầm nói:
Xem nơi này quả nhiên không bình thường như trước đây.
Chỉ là mặc dù nhận thấy có điều bất thường, nhưng lập tức hắn liền đem chuyện này ném ra sau đầu.
Con người của hắn bình thường vốn không thích suy nghĩ nhiều, ngoại trừ các nhu cầu cơ bản và thuốc ra, hắn đối với những thứ khác không mấy quan tâm lắm.
Không, không đúng, đó là hắn của lúc trước, hiện tại ngay cả những thứ hắn quan tâm trước đây đều cũng chợt trở nên vô nghĩa.
Giờ đây đầu óc chìm đắm trong nhàn nhạt hơi men, Ouga không tự chủ liền nhớ đến hình bóng kia.
Hắn muốn gặp lại người ấy, và hắn thật sự sẽ làm được dù phải mạo hiểm cỡ nào đi chăng nữa.
- Bạch!
Đột nhiên, đang âm thầm quyết tâm, một tiếng vỗ tay vang lên chợt đánh gãy tình trạng mơ màng của Ouga khiến hắn không khỏi đưa mắt nghi hoặc nhìn lấy ông chủ đứng một bên, trên tay là một cái tui xách cũ kỹ quen thuộc.
- Đây là?
- Hàng cần giao mới của ngươi đây.
- Ách, ông chủ, ngài còn dám giao việc cho ta sao? Cũng không sợ ta giữa đường chết mất liền bị người nhặt chuyện tốt a.
Chỉ là đối với Ouga nghi hoặc, trên gương mặt đầy vết chai của ông chủ giờ đây không khỏi chợt hiện lên nụ cười gằng đầy đầy dữ tợn, giọng tràn đầy không quan tâm nói:
- Con người ta ghét nhất là bị kẻ khác ăn trên đầu trên cổ, ngươi báo hại ta mất đi số tiền không nhỏ thì liền sẵn sàng tinh thần bị bốc lột số thời gian ngắn ngủi còn lại đi.
Đối diện với to lớn áp lực trước mặt, Ouga không khỏi không cảm thán, lão già này dáng vẻ lúc bình thường làm thì nghiệm nhìn có chút hèn nhưng khi đứng thẳng lên liền quả thật có chút dáng vẻ khiến hắn vô thức liền tiếp lấy túi xách kia, trong lòng khẽ thở dài.
Xem ra vẫn là không thoát khỏi nghề cũ rồi a.