Chương 205:
- Tê⁓, đau đầu quá, chuyện gì xảy ra với ta thế này?
Tâm trí tỉnh lại từ trong cơn hôn mê sâu, Ouga đưa mắt khó khăn đánh giá hoàn cảnh xung quanh mình.
Lập tức hắn liền ngạc nhiên bởi khung cảnh quen thuộc trước mắt.
Một gian nhà cũ kỹ tồi tàn tràn ngập rác rưởi lộn xộn vươn vải khắp nơi.
Không lẫn đi đâu được, nơi này tuyệt đối là ngôi nhà tràn đầy u ám nơi hắn từng lớn lên.
"Sao có thể, sao nơi này còn có thể tồn tại được!"
- Ầm!
Không đợi Ouga kịp suy tư quá nhiều, một tiếng đập cửa táo bạo vang lên đánh bay mọi nghi hoặc của hắn hiện tại.
Không cần quay đầu nhìn lại, từng dòng hồi ức đáng quên lại lần nữa ùa về bao trùm tâm trí Ouga khiến hắn triệt để chìm trong sợ hãi.
- Thì ra ngươi trốn ở đây thằng con hoang, nói, con mụ kia để tiền ở đâu?
- Chát!
Không kịp phản ứng trước lời dọa nạt kia, một cú tát đã trước tiên hằng lên má Ouga khiến hắn đầu óc bất chợt choáng váng.
Hắn có loại cảm xúc nghẹn ngào muốn khóc ngay lúc này.
Không đúng, hắn đã khóc, hắn đã từng khóc.
Nhưng nhìn tên súc sinh khốn khiếp đã hại đời hắn và gia đình hắn ngày trước.
Ouga lần này không còn khóc như ngày trước nữa.
Trừng lớn con mắt đầy tơ máu, Ouga gượng chống người đứng dậy chuẩn bị phản kháng.
Tiện tay vớ lấy một mảnh chai thủy tinh vỡ hắn lao người tới chuẩn bị liều mạng mình cũng muốn giải quyết kẻ súc sinh trước mắt.
Chỉ là còn không đợi hắn kịp đắc thủ, khung cảnh xung quanh đã bất chợt tựa như kính hoa thủy nguyệt vội mờ ảo đi hóa thành một dòng nước ấm bao phủ lấy hắn khiến hắn chợt ngỡ ngàng.
"Ấm áp quá..."
- Ouga...
Đột nhiên một giọng nữ quen thuộc gọi tên hắn từ phía sau khiến Ouga không khỏi trừng lớn con ngươi vì ngạc nhiên vội vàng quay đầu lại.
"Thiên sứ!"
- Ouga...
"Là người, thật sự là người sao, ngươi đến để cứu vớt ta sao!"
- Ouga....
"Thiên sứ..."
- Ouga... mau tỉnh dậy đi tên khốn.
"Thiên... hả?"
Kịch bản phát triển chợt có chút không đúng khiến Ouga đột ngột ngỡ ngàng.
Chỉ là còn không để hắn kịp nói gì, một luồng lực hút chợt lôi kéo hắn đi đâu đó khiến Ouga không thể làm được gì khác ngoại trừ vươn tay tới như muốn bắt lại thiên sứ tới bên mình.
Đột nhiên Ouga cảm giác được chính mình dường như thật sự bắt lại được thứ gì đó.
Chỉ là xúc cảm này, umm, không giống thiên sứ lắm, ngược lại giống như quả gai, vừa nhăn nheo vừa gai góc đâm tay.
- Bành!
- Con mẹ ngươi rốt cuộc có chịu tỉnh không?
Cảm giác đầu nhỏ choáng váng một lúc, Ouga cuối cùng mới có thể mệt mỏi nhấc lên hai hàng mí mắt trĩu nặng.
Dường như đã sớm quen với bóng tối, đối với ánh sáng đèn huỳnh quang mãnh liệt đột nhiên ập tới khiến cho hắn tạm thời không thích nghi lắm.
- Ta đây là chổ nào thế này?
- Đây là sở cảnh sát đấy thằng khốn!
- Ra là sở cảnh sát à... sở cảnh sát?
Giật mình, Ouga vội ổn định thân người, nhìn hoàn cảnh xung quanh lúc này chính mình quả thật đang ở trong một cái buồng giam, mà bên ngoài cửa sắt chính là ông chủ mập mạp đang đứng đấy, Ouga mới chợt hoàn hồn về lại với thực tế.
- Ta sao lại ngồi trong này rồi?
Vốn chỉ là nghi hoặc tự nhủ một câu, nhưng khiến cho lão già bên ngoài song sắt chợt tức tối không thôi mà chửi thề lên:
- Con ** mẹ nó ta quả thật có bảo ngươi đi chơi gái để tận hưởng chút lạc thú của đời người, ngươi con mẹ nó nghe tốt liền đi quấy rối thiếu nữ dưới vị thành niên? Mà ngươi mẹ nó nwung với gái dưới vị thành niên ta còn hiểu được đi, ngươi thằng khốn này thậm chí nwung với cả bé gái có bệnh sử tâm thần, ngươi con mẹ nó đây là vò mẻ không sợ nứt, sắp chết nên muốn chơi lớn một chuyến sao?
Bé gái dưới vị thành niên? Người có bệnh sử tâm thần?
Ouga chợt ngờ người trong vài giây, chỉ là rất nhanh hắn liền hoàn hồn lại.
Quả thật mặc dù là đối phương chủ động ôm hắn phản ứng lúc ấy cũng khá mãnh liệt, nói chính hắn hoàn toàn là bên bị động, ngay cả Ouga cũng không tin. Mà nhìn lại hành động của đối phương lúc ấy cũng quả thật không giống người bình thường.
Vì dù sao làm gì có người bình thường nào có thể không có chút chướng ngại dám tiếp xúc gần với hắn như thế a.
Và cả đám người mặc áo blouse lúc ấy xông tới tẫn hắn nữa, đó hẵn là các bác sĩ của bệnh viện nàng ở đi.
Chỉ là sao ta lại cảm giác thích thú thế này? Chẳng lẽ mình thật sự là biến thái sao?
Nghi hoặc vài giây, Ouga liền tựa đầu ra phía sau tường hoàn toàn không quan tâm nữa.
Dù sao con người hắn đã nát hết mức, thêm cái danh ấu dâm cũng chẳng có gì, dù sao chết trên đường cái hay chết trong tù cũng giống nhau, hoàn toàn không có quá nhiều để ý.
Chỉ là thật muốn cảm nhận lại cảm giác lúc ấy à.
- Mà nói mới nhớ, ông chủ ngươi sao lại ở đây a, chẳng lẽ là, ngươi quan tâm ta tới thế sao, nghe tin ta bị bắt liền lập tức phóng tới đây thăm ta, hic, thật cảm động mà.
Để xộc lại bầu không khí, Ouga chợt mở cái trò đùa mà rơi vào tai ông chủ lại nghe không giống trò đùa chút nào khiến hắn càng điên tiệt chửi ầm lên.
- Con mẹ nó, quan tâm ngươi? Ta lúc này thậm chí ý muốn thủ tiêu ngươi đều có, ngươi biết để bảo lãnh của nợ như ngươi ta đã mất nửa triệu rồi không? Là 500.000 J đấy, ta có thể kiếm ít nhất gấp ba với số tiền vốn ấy nhưng hiện tại tốt, đều chôn ở chổ này vì một đống rác rưởi như ngươi.
- Nửa triệu? Cũng thật nhiều nha, mà không đúng, ta lại không phải là con trai của ngươi, ngươi bão lảnh ta làm gì?
- Hừ, ngươi nghĩ ta muốn sao? Này còn không phải do...
Nghe xong ông chủ ấm ức giải thích, Ouga mới chợt hiểu được đại khái vấn đề.
Nói cũng đặc sắc.
Đơn giản một câu chính là "lợi ích nhóm".
Tại nơi nát vụn như khu Shibuya này, ngay cả biểu tượng của pháp luật là cảnh sát cũng đã mục rửa tới không thể mục rửa hơn.
Động cơ duy nhất để bọn hắn bắt tội phạm chính là để bắt chẹt các phe phái phía sau, mặt khác cũng để làm màu cho cấp trên xem.
Mà ngược lại đám người thế giới ngầm cũng rất nguyện ý nhìn thấy tình trạng như thế này, dùng chút tiền trên danh nghĩa bảo lãnh để đút cho sở cảnh sát, bọn hắn liền có thể an tâm làm việc của mình mà không sợ có kẻ phá đám.
Chỉ là đáng tiếc Ouga không thuộc cái thế lực nào cả, những kẻ như hắn không ít, bình thường nếu không có ai bảo lãnh thì kết cục chính là ngồi rục xương trong tù để đám người trong cơ cấu cắn ít tiền trợ cấp cho tù nhân.
Nhưng trường hợp của Ouga hơi ngoại lệ chút, bệnh sử của hắn chú định hắn sống không lâu nữa, để hắn chết bệnh trong nhà giam, sở cảnh sát sau này không chỉ không cắn được bao nhiêu tiền trợ cấp tù nhần mà thậm chí còn phải trích tiền viện phí và tiền tang lễ ra cho hắn.
Mặt khác, tội trạng của hắn mặc dù không chấn động cỡ nào nhưng cũng có điểm giật gân nếu phía nạn nhân làm lớn chuyện, vì thế nên tiền bịt miệng này là cũng phải ra.
Do đó những cái đầu đầy mưu mô kia liền nghĩ cách tống hắn ra ngoài, nhưng phải theo trình tự để không ai nói được gì.
Nên mới có một màn như trước mắt đi.
Vì là người quen gần nhất của hắn, nên ông chủ đành phải trở thành kẻ xui xẻo, không chỉ bị phía cảnh sát thúc ép bảo lãnh, ngay cả các thế lực trong khu Shibuya cũng có vài nhà gây áp lực khiến lão già này không thể không cắn môi bỏ tiền đem hắn lôi ra.