Chương 12: Mang Theo Di Động Chạy Nạn, Ta Bị Tháo Hán Trọng Sinh Kiều Dưỡng

Lương Nguyên nghe vậy nâng lên khóe môi, tiếp tục cầm đuốc đi về phía trước: “Lại đi thêm một canh giờ, nếu vẫn tìm không thấy cha nương ngươi, chúng ta liền tùy tiện tìm một chỗ để nghỉ ngơi.”

Nơi này không phải rừng núi, chỉ có vài con dốc hoang sơ không có nhà cửa, nghỉ ngơi ở đâu cũng giống nhau.

“Được, liền nghe theo ngươi.” Kim Dục lại đưa cho Lương Nguyên ăn một thanh sô cô la.

Nàng mua chính là loại sô cô la rẻ nhất, chín tệ chín một cân.

Con đường nhỏ này dân cư thưa thớt, càng về đêm lại càng ít người, Kim Dục lôi từng bước nặng nề đi theo Lương Nguyên gần một canh giờ. Lúc gần kiệt sức, nàng ngước mắt lên liền nhìn thấy bóng người quen thuộc.

Đó là một thiếu niên thân cao khoảng một mét rưỡi, đây đúng là đệ đệ của nàng Kim Hổ năm nay mười hai tuổi.

“Tiểu Hổ!” Nàng kêu to một tiếng.

Trong đêm tối dưới ánh trăng, Kim Hổ đang nhặt củi cách đó năm mét nghe thấy tiếng động liền quay đầu nhìn sang.

Lương Nguyên giơ cây đuốc lên chiếu sáng mặt Kim Dục.

“Đại tỷ!” Kim Hổ mừng rỡ reo lên, thả củi chạy tới: “Đại tỷ trở lại rồi thật tốt quá, đệ lo lắng cho tỷ muốn chết, còn tưởng rằng sẽ không bao giờ được gặp lại tỷ nữa."

Cậu nhóc vừa khóc vừa cười nói xong liền xoay người hướng về phía sau hô to: “Cha, nương, tiểu muội, mọi người mau tới đây, đại tỷ đã trở lại!”

Cách đó không xa có một tảng đá lớn, phía sau tảng đá đốt một đống lửa, Kim phụ đang ngồi bên cạnh vẻ mặt cay đắng nghe thấy tiếng hét của Kim Hổ liền chạy tới.

Kim mẫu và Kim Kiều đang kiếm củi gần đó cũng nghe thấy âm thanh.

“Nữ nhi!” Kim phụ là người đầu tiên đi đến trước mặt Kim Dục, vừa thấy Kim Dục ông liền kích động kêu lên: “Con rốt cuộc đã trở về thật làm cha lo muốn chết, rốt cuộc con đi đâu vậy! Cha đều tìm không thấy.”

Ông vừa nói vừa khóc lên, nước mắt rơi xuống từng giọt, so đàn bà con gái còn có thể khóc.

Ông vừa khóc Kim Dục liền sợ hãi, cha nàng là người đàn ông yếu đuối nhất trong thôn, không những nổi danh là tên lưu manh vô lại ông còn là một cái túi khóc lợi hại nhất, vui khóc buồn khóc, bị đánh cũng khóc ăn không đủ no cũng khóc. Ai dám chọc ông, ai dám ăn hiếp vợ con ông, ông liền chạy tới trước cửa nhà người đó khóc kinh thiên động địa, thế nào cũng phải buộc người nhà tên đó xin lỗi bồi thường xong ông mới chịu bỏ qua.

Vì thế, gia gia nãi nãi với các thúc thúc của nàng đặc biệt cảm thấy mất mặt, hận không thể không quen biết ông còn muốn đem ông ném đi chỗ khác, nề hà cha nương ngươi chết sống không phân gia.

“Cha, ngài đừng khóc nữa, con về rồi cha nên vui vẻ mới đúng!”

"Chính bởi vì vui vẻ nên cha mới khóc!" Kim Dũng lau nước mắt: "Cha thật sự không muốn khóc, nhưng là cha không kiềm chế được!"

Thời buổi này không có nước uống, ông khóc một lần lượng nước trong cơ thể liền sẽ giảm xuống một lần, còn rất khó chịu.

"Không kiềm chế được cũng phải dừng, nếu cha còn khóc nữa thì con sẽ khóc theo."

Lời này vừa nói ra Kim Dũng lập tức ngậm miệng, nước mắt tùy ý thu phóng: "Nữ nhi, con không thể khóc, khóc nhiều sẽ hại sức khỏe."

“Tiểu Dục.” Một cái giọng nữ tục tằng truyền đến.

“Đại tỷ.” Đây lại là một cái thanh âm của tiểu nữ hài.

Ngay sau đó, Kim mẫu cao lớn vạm vỡ và Kim Kiều tám tuổi vội vàng chạy tới.

Kim mẫutrực tiếp cho Kim Dục một cái ôm mạnh: “Tiểu Dục, con trở lại rồi, làm nương lo lắng muốn chết.”

Kim Kiều ôm lấy chiếc chân đũa của Kim Dục: “Đại tỷ, Kiều Kiều cuối cùng cũng làm cầu nguyện đem tỷ đưa về tới rồi!”

Kim Dục: “……”

Mọi người trong nhà nhiệt tình quá làm nàng có chút không chịu nổi.

Tuy rằng đã dung hợp ký ức của nguyên thân, nhưng nàng vẫn rất lo lắng khi trực tiếp đối mặt với các thành viên trong Kim gia nha!

Hít sâu, không thể lòi.

Huh?

Tự nhiên khó thở?

Bị ôm chặt quá a!