Kim Dục nhanh chóng thu tay lại: “Ta không cố ý.”
Ai thèm lợi dụng ngươi, ngực sờ lên cứng muốn chết.
Lương Nguyên xoa đùi, phủi phủi mông đứng dậy: “Ta đói bụng, lấy chút đồ ăn ra đi, ăn xong chúng ta tiếp tục lên đường.”
"Trời đã tối như vậy còn phải vội vàng lên đường sao?" Kim Dục đứng dậy, trả lại áo khoác cho Lương Nguyên xong tự tát vào mặt mình một cái, giết chết một con muỗi núi.
Bây giờ đã là giữa tháng bảy, núi hoang cằn cỗi nên ban đêm muỗi vằn rất nhiều, vết đốt vừa đau vừa ngứa.
Thật là chịu tội nha!
“Suốt đêm lên đường để sớm một chút tìm được cha nương ngươi, cũng có thể yên tâm chút, không cần lúc nào cũng lo lắng sẽ bị tôi bắt nạt.” Lương Nguyên cũng vỗ vào cánh tay mình một cái.
Kim Dục lại đánh vào đùi với cánh tay, liếc nhìn hắn rồi đột nhiên cười: “ Miệng lưỡi ngươi tuy độc địa nhưng con người cũng không tệ lắm."
Lương Nguyên hừ lạnh một tiếng, ghé sát vào người nàng: “Ngươi nhìn lầm, ta không chỉ có độc miệng mà còn là một tên sát nhân.”
Nói xong, hắn dùng lòng bàn tay đập nhẹ vào trán Kim Dục, khi rút tay ra liền có một nửa xác con muỗi dính vào trán nàng.
Kim Dục tát vào mặt hắn một cái cũng đập chết một con muỗi, nàng cười nói: "Vậy ta cũng là nữ hiệp chuyên giết tên sát nhân."
Trước khi xuyên tới, ta mới dùng thể trọng áp chết một tên, lợi hại không?
Lương Nguyên không có thời gian đi tranh cãi với nàng, liền cầm lấy cái sọt bên cạnh: “Ta mới nhặt được sọt với một cái túi lớn, tuy cũ nhưng vẫn còn dùng được. Ngươi có thể để một ít thức ăn vào, bánh bao, màn thầu, gạo hay mì đều được, đợi đến khi tìm được người thân, muốn ăn cái gì thì có thể lấy từ trong này ra đỡ phải rắc rối."
Rồi hắn gỡ bình hồ lô bên hông xuống đưa cho nàng: “Nước bị ta uống hết rồi, ngươi lấy hai cái bình này cũng đựng đầy nước, phải là loại nước uống ngọt nhất sảng khoái nhất, uống vô có lực.”
Kim Dục bĩu môi: "Ngươi thật nhiều chuyện! Nể tình ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, ta mới không bạc đãi ngươi."
Nàng cầm sọt kiểm tra một chút, bên trong ngoài túi ra còn có một ống trúc nhỏ. Nàng trước tiên lấy ra mười cân gạo nhét đầy hai đầu túi, sau đó lấy thêm năm cân bánh bao màn thầu cho vào sọt, sau lại mua một gói muối xé miệng đổ muối vào ống tre rồi đem bao bì ném lên đuốc thiêu, cuối cùng đổ nước linh tuyền vào hai bình hồ lô.
Làm hết những thứ này xong nàng liền lấy ra hai cái trứng kho bảy cái bánh mì, đưa cho Lương Nguyên năm cái bánh mì một cái trứng kho, phần còn lại để nàng ăn, vừa ăn vừa nhướng mày nhìn Lương Nguyên: " Có cái kho lương thực di dộng như ta đi theo, ngươi chỉ cần có đủ tiền liền không lo đói."
“Ta sẽ nỗ lực kiếm tiền.” Lương Nguyên cũng không khách khí, tiếp nhận bánh mì với trứng kho xong liền cùng Kim Dục ngồi dưới đất ăn.
Mỗi loại đồ ăn mà Kim Dục lấy ra đối với hắn đều là mỹ vị nhân gian.
Sau khi ăn uống xong xuôi, Lương Nguyên liền cởi áo ngoài ra che lại sọt đồ ăn, hắn cầm lấy cây đuốc, cõng sọt lên, đem túi treo trên vai xong rồi hai người lại tiếp tục lên đường suốt đêm.
Đi chưa được bao lâu, Kim Dục lấy ra hai thanh sô cô la, lột vỏ một thanh đưa cho Lương Nguyên: " Đây là sô cô la, có thể bổ sung thể lực.”
Lương Nguyên nhìn nhìn liền cầm lấy nhét vào miệng.
Mềm mềm ngọt ngọt hơi dính răng, ăn ngon.
Trên người tiểu cô nương có thật nhiều đồ vật kỳ quái.
“Từ nay về sau không được tùy tiện lấy những thứ kỳ lạ này ra trước mặt người khác.” Lương Nguyên nói.
Kim Dục lại lột ra một thanh sô cô la khác bỏ vào miệng: "Biết rồi, ta cũng đâu có ngốc, bởi vì là ngươi nên ta mới cho."
Dù sao Lương Nguyên cũng đã biết năng lực thật của nàng, giấu giếm cũng không có ích gì. Không bằng tự nhiên hào phóng lấy ra cho hắn ăn còn có thể nâng cao thể lực, để hắn càng trở nên mạnh mẽ bảo vệ nàng.
Dù sao cô cũng là một cái kho lương thực di động.
Nàng chết rồi hắn cũng đói chết.