Chương 9: Sát thủ

7.1

Khu vực pháo đài Goblin, Rừng Thử Thách, sáng ngày thứ ba.

Trong căn phòng rộng lớn đẹp một cách xa hoa, vua Goblin đang ngồi chễm chệ trên ngai vàng của mình. Hắn mặc một bộ giáp nhẹ màu bạc lộng lẫy, phát quang lấp lánh khi ánh sáng của chiếc đèn lồng treo hai bên chiếu vào. Tuy nhiên, thứ giá trị nhất trên người hắn lúc này không phải là bộ giáp phục sặc sỡ kia mà là chiếc áo choàng đen mà hắn đang khoác sau lưng. Đó là một vật phẩm ma thuật quý giá mà hắn đã lấy được từ một pháp sư bậc thầy, thứ có thể giúp hắn miễn nhiễm được một phần sát thương từ các ma thuật trung cấp.

Kế bên ngai vàng của vua Goblin, Sharak, tên Goblin quân sư đứng một cách nghiêm nghị trong lúc cẩn thận quan sát con Goblin do thám đang quỳ mọp dưới đất. Đôi mắt hắn đảo nhìn khắp thân người tên Goblin một cách đầy dò xét, giống như một con thú dữ đang quan sát cẩn thận con mồi của mình. Sau một hồi kiểm tra, hắn cuối cùng cũng đồng ý với vua Goblin rằng tên Goblin này đã trốn thoát cái chết trong đường tơ kẽ tóc.

“Vậy những gì ngươi nói là thật hả? Có tên nhân loại nói được ngôn ngữ của chúng ta sao?”

“Vâng, vâng. Sự thật là vậy ạ. Hắn thật sự đã nói được tiếng của Tộc Da Xanh ạ. Thuộc hạ nghe được rất rõ. Không sai đâu ạ.”

Con Goblin đang quỳ liên tục dập đầu trong lúc nói, giọng của hắn run run vì oai nghiêm của quân sư và đức vua. Còn Sharak thì đang nheo đôi mắt tinh ranh của hắn lại như đang suy nghĩ một thứ gì đó trong đầu.

“Sau khi giết chết toàn đội do thám của các ngươi, hắn thật sự để cho ngươi sống để chuyển lời thách thức đến đức vua sao?”

“Vâng...vâng ạ.”

“Nói rõ ràng từng từ, từng chữ mà hắn đã nói với ngươi cho ta và đức vua nghe thử xem.”

“Hắn nói...hắn nói…”

Con Goblin ngước nhìn Goblin vua và Goblin quân sư trong sợ hãi, giọng vẫn ấp úng chưa nói được gì.

“Cứ nói đi. Ta đảm bảo sẽ không có bất kỳ hình phạt nào dành cho ngươi, ngay cả khi lời lẽ mà ngươi thuật lại đầy sự vô lễ hay phạm húy.”

Goblin vua lên tiếng trấn an tên Goblin do thám. Lúc này, tên vua đang mỉm cười một cách hưng phấn khi nghe đến việc một tên nhân loại dám thách thức mình, trong đôi mắt lạnh lùng của hắn, một tia thích thú đã dần lóe lên.

“Đức vua thật nhân từ. Thuộc hạ cảm kích...cảm kích…”

“Nói đi. Đừng dài dòng nữa.”

“Vâng...vâng..”

Tên Goblin do thám lại dập đầu liên tục, sau đó hắn ngẩng đầu lên rồi giọng run run kể:

“Tên nhân loại đó nói rằng trong trận chiến với tướng quân Vak’o ở bờ sông, tướng quân đã khai hết thông tin về quân đội của chúng ta cho hắn biết để...để cầu xin được tha mạng.”

Con Goblin nói giọng vẫn còn có chút e sợ, hắn lén liếc nhìn Goblin quân sư và Goblin vua khi nói tới đây, và chỉ dám nói tiếp khi nhận được cái gật đầu ưng thuận từ tên Goblin vua.

“Từ đó, hắn biết rằng bệ hạ rất mạnh. Hắn nói trong số nhân loại được dịch chuyển đến đây lần này, hắn là kẻ mạnh nhất. Nên hắn muốn...hắn muốn thách đấu với bệ hạ. Trong một trận đấu tay đôi.”

“Thú vị thật. Một tên người thú vị.”

Vua Goblin cười nham hiểm, sự hưng phấn tràn ngập toàn thân hắn. Cũng đã rất lâu rồi mới có kẻ dám thách thức hắn trong một trận đấu tay đôi như vậy.

“Hắn còn nói, nếu bệ hạ thắng thì hắn sẽ thả tướng quân Osam ra, hắn vẫn chưa giết ngày ấy và đang giữ tướng quân như con tin. Hắn và đồng bọn sẽ đợi ngài ở tàn tích Arasham.”

Vua Goblin mỉm cười hài lòng khi nghe những lời sau chót này, còn tên Goblin quân sư thì ra hiệu cho con Goblin do thám lui ra. Sau một hồi trầm ngâm nghĩ ngợi, tên Goblin quân sư nghiêm mặt nói:

“Đó là một cái bẫy thưa bệ hạ. Thần nghĩ ngài tốt nhất là không nên đi.”

Tên vua Goblin khịt mũi đầy khinh bỉ khi nghe những lời này. Dù rằng hắn muốn ngay lập tức phản bác lời của tên quân sư, nhưng hắn cố kìm nén sự bốc đồng lại, sau đó lịch sự vẫy tay ra hiệu cho tên quân sư tiếp tục nói.

“Chắc chắn rằng đó không phải là một lời khiêu chiến đấu tay đôi đơn thuần. Có thể bọn chúng muốn mai phục ngài, thưa bệ hạ.”

“Đáng sợ thế cơ à?”

Con vua Goblin nhún vai rồi sau đó cười rộ lên một tiếng lớn. Những con Hobgoblin vệ sĩ đứng gác xung quanh cũng chẳng nhịn được cười, chúng cười phá lên mặc kệ vẻ mặt hằm hằm khó coi của Sharak lúc này.

“Thần Granic ơi, Sharak à, ta không ngờ rằng ngươi nói đùa cũng giỏi như tài điều quân của người vậy.”

Con Goblin vua thở ra một hơi đầy giễu cợt trước khi tiếp tục nói.

“Một đám cừu mai phục một con sói sao? Sharak, ta nói ngươi nghe đó là một hành động tự sát.”

“Nhưng thưa bệ hạ…”

“Còn nhớ trận đánh cuối cùng của chúng ta ở rừng Lasgahax không? Hơn 100 Kỵ Sĩ Hoàng Gia của Vương Quốc Brandenburg đã tổ chức một cuộc mai phục vào nhóm tàn quân đang bỏ chạy của chúng ta. Nhưng ngươi đã quên ta đã làm gì chúng rồi sao hả, quân sư?”

“Thần không hề quên giây phút đó, thưa bệ hạ.”

Tên Goblin quân sư nói trong lúc cúi đầu, giọng đầy vẻ cung kính. Hắn nhớ lại khoảnh khắc đó, vua Goblin đã giết chết hơn 20 Kỹ Sĩ Hoàng Gia của Brandenburg. Ngay cả Xích Ưng Hiệp Sĩ, một cao thủ kiếm pháp đáng lẽ cũng đã bị giết chết dưới thanh kiếm của đức vua, đó là nếu như vua Brandenburg không đánh lén Goblin vua vào giây phút then chốt cuối cùng.

“Giờ nghĩ lại xem, Sharak. Hơn 100 Kỵ Sĩ Hoàng Gia, những con người tinh nhuệ nhất của nhân loại mai phục ta, và ta đã một mình giết ít nhất là 20 tên trong số chúng.”

Vua Goblin mỉm cười rồi tiếp tục câu nói của mình.

“Và ngươi nghĩ rằng một đám nhân loại tạp nham chỉ có mỗi một lời ban phước nhỏ nhoi từ các vị thần, mà thậm chí còn không có nổi một kỹ năng tấn công có thể làm được gì ta sao? Chúng sẽ giết ta bằng cách nào hả, Sharak? Hay ngươi nghĩ rằng ta cùng đẳng cấp với lũ Vak’o và Osam?”

Sharak trầm ngâm không trả lời câu hỏi của vua Goblin. Trong thâm tâm, hắn biết rằng vua Goblin nói đúng.

Một thời gian trước tại Rừng Thử Thách, hắn đã bắt hơn 20 nhân loại và tiến hành tra khảo để kiếm thêm nhiều thông tin nhất có thể về nhóm nhân loại cứ sáu tháng một lần lại xuất hiện tại nơi đây. Những cuộc tra khảo này mang đến cho hắn một lượng thông tin khổng lồ và vô cùng hữu ích. Một trong số đó chính là lũ nhân loại được chuyển tới đây vẫn chưa có bất kỳ nghề nghiệp nào cũng như không hề có bất kỳ kỹ năng tấn công nào. Điều này có nghĩa là chúng chỉ mạnh hơn đám nhân loại bình thường nhờ vào lời ban phước từ thần linh, và yếu hơn các chiến binh, pháp sư thực thụ rất nhiều vì hoàn toàn không có kỹ năng tấn công nào. Một ví dụ dễ hiểu là một kẻ dù chỉ số ma pháp cao đi nữa, nhưng nếu như hắn ta không thể dùng bất kì kỹ năng tấn công nào, chẳng hạn như Hỏa Cầu thì cũng chẳng khác gì người bình thường là mấy. Vì thế, việc chúng định thách đấu tay đôi hay là mai phục vua Goblin thì đều vô nghĩa như nhau mà thôi.

Tuy là thế, cái chết của Vak’o lại làm Sharak cảm thấy không yên trong lòng. Lý trí hắn mách bảo rằng hắn chỉ đang lo quá lên, nhưng linh cảm của hắn thì nói rằng sắp có một chuyện gì đó cực kỳ tồi tệ sẽ xảy ra.

“Nếu quân sư cũng đã không phản đối nữa thì ta sẽ ngay lập tức khởi hành.”

Goblin vua nói cùng một nụ cười đắc thắng trên môi.

“Thần có thể xin ở lại đây được không bệ hạ. Thần lo lắng rằng chúng có thể đào địa đạo vào đây nhân lúc thần và bệ hạ đều đi vắng. Nếu để chúng chiếm được nơi này, sẽ rất khó…”

“Vậy cũng được. Không cần phải nói thêm đâu, Sharak. Cứ ở lại đây nếu như ngươi muốn.”

Tên Goblin vua vẫy tay ưng thuận trong lúc bước nhanh ra khỏi phòng cùng đoàn tùy tùng hộ vệ của hắn. Khi căn phòng đã trống trơn không còn một ai, Sharak thở dài một cách đầy mệt mỏi trong lúc búng tay ra hiệu.

“Xuất hiện đi, Vakeroan.”

Sau câu nói của Sharak, bốn con Goblin xuất hiện trước mặt tên quân sư như bước ra từ hư vô. Chúng mặc một bộ áo choàng đen của các sát thủ, xung quanh thắt lưng gắn đầy dao găm và thuốc độc. Cả bốn đều quỳ một gối trước tên quân sư, còn đầu thì vẫn đang cúi xuống chờ lệnh từ vị chủ nhân của mình.

“Các ngươi không cần phải bảo vệ pháo đài nữa. Thay đổi nhiệm vụ. Hãy đi trinh sát trên các đoạn đường mà đức vua sẽ đi qua. Giết hết tất cả mọi thứ gây nguy hiểm mà các ngươi gặp được trên đường, hiểu chưa?”

“Đã hiểu ạ.”

“Ngoài ra trước khi đi, nhớ báo với đại trưởng lão đi theo ngài ấy. Nói với ông ta hãy kiềm chế sự liều lĩnh của đức vua lại giúp ta.”

“Vâng, thưa quân sư.”

“Tốt. Lui ra đi.”

Sharak vẫy tay, và bốn tên Goblin lại một lần nữa biến mất nhanh như một cơn gió, để lại tên Goblin quân sư trơ trọi một mình trong căn phòng rộng lớn.

Sharak mệt mỏi ngồi xuống ngai vàng, khuôn mặt của hắn đầy sự bất an.

7.2

Rừng Thử Thách, trưa ngày thứ ba.

Nguyễn Tín đang ngồi trên một cành cây cao khuất mình sau những tán lá cây rộng lớn. Anh ngáp dài một cái trong lúc tay phải vẫn không ngừng quay đều thanh dao găm giữa ngón trỏ, ngón giữa và ngón cái.

Thanh dao mà anh đang nghịch trong tay lúc này được thiết kế đặc biệt tỉ mỉ, tinh xảo. Nó là một con dao hai lưỡi sắc bén vô cùng được tinh chế từ loại thép hảo hạng của vùng Toledo thuộc thế giới Madia. Phần mũi dao nhọn đến mức có thể đâm xuyên qua đá đến ba tấc một cách dễ dàng, và nó sẽ luôn để lại một vết cắt ngọt nếu lướt qua trên cổ một sinh vật sống cấp thấp. Phần chuôi dao cũng có nét độc đáo riêng, nó được làm từ da của một quái vật cấp cao mang đến một cảm giác dễ chịu khi cầm, nhưng Nguyễn Tín phân vân không biết rằng liệu đó là da của Basilisk hay một con Troll đột biến.

Một thứ vũ khí tốt, thật lãng phí khi nằm trong tay của bọn Goblin. Dù gì giờ nó cũng là của mình rồi thì cũng nên đặt tên cho nó nhỉ? Sắc như vầy thì đặt là Vuốt Báo nghe cũng hợp phết.

Nguyễn Tín mỉm cười trong lúc nhìn thanh Vuốt Báo một lần nữa. Vào đêm hôm qua sau khi đã bàn bạc với Wegs các chi tiết về kế hoạch giết vua Goblin, anh đã ghé thăm trại của tên tướng quân Goblin tên Arax và cuỗm mất thanh dao này.

Thật sự mà nói thì trại của tên tướng quân Arax được bố phòng vô cùng cẩn mật, nhưng sau khi Nguyễn Tín đốt kho lương thảo trong doanh trại khiến đám lính của Arax náo loạn cả lên. Việc lẻn vào kho báu vật và lấy được thanh dao găm sau đó chả có mấy khó khăn gì.

Trong lúc đang vô cùng cao hứng, Nguyễn Tín nghe thấy một tiếng động lạ rít lên trong gió. Khi anh liếc mắt nhìn về nơi phát ra tiếng động, anh thấy bốn cái bóng đang di chuyển một cách nhanh chóng giữa các cành trên cao của những cây đại thụ.

Có vẻ là lũ Goblin sát thủ. Là quân trinh sát của vua Goblin sao?

Nguyễn Tín ngừng quay thanh dao găm lại, anh cảm thấy dường như bốn tên Goblin sát thủ đã nhận ra được sự hiện diện của mình. Mỉm cười, anh nhét thanh Vuốt Báo vào chiếc thắt lưng bên hông mình một cách gọn gàng. Chiếc thắt lưng này là một món quà của Wegs tặng cho anh để hỗ trợ công việc ám sát vua Goblin. Trên chiếc thắt lưng được thiết kế tám túi đựng dao cỡ nhỏ, giúp cho Nguyễn Tín có thể thuận tiện sử dụng khả năng phi dao mà anh tâm đắc. Ngoài ra, một cái chốt nhỏ phía sau thắt lưng đính chặt một chiếc túi vải cỡ trung dài chừng 17cm, chứa hơn 20 dao găm để đề phòng trường hợp trận chiến kéo dài hơn dự định.

Thứ này không tệ. Xem ra phải cảm ơn tên Wegs rồi.

Anh nghĩ thầm trong lúc tay rút ra một thanh dao găm bằng sắt từ thắt lưng. Mắt anh vẫn bình tĩnh quan sát các chuyển động cực nhanh của bốn tên Goblin đang lao về phía mình, nhưng miệng thì vẫn đang mỉm cười một cách đầy cao ngạo.

“Crackkkk!!!!!”

Nguyễn Tín vung tay lên về bên trái, và một con Goblin xuất hiện đúng ở nơi mà anh để thanh dao găm của mình hướng tới. Con Goblin đâm sầm vào thanh dao găm mà không kịp dừng lại, máu từ đầu nó phun ra như vòi nước rồi sau đó lảo đảo lăn ra chết tươi.

“Lũ nghiệp dư.”

Nguyễn Tín mỉm cười rồi nói bằng tiếng của Tộc Da Xanh trong lúc đá cái xác của con Goblin ra khỏi thanh dao găm của mình. Ba con Goblin còn lại dường như vô cùng kinh hãi, chúng nhảy bật ra, tránh xa khỏi Nguyễn Tín rồi đáp mình trên các cành cây cao trong lúc cẩn thận quan sát anh.

“Ngươi là ai? Một tên nhân loại không có kỹ năng tấn công làm sao có thể giết Jeraim dễ dàng như vậy được?”

“Giết nó? Tao giết nó bao giờ? Là nó tự lao vào dao của tao rồi chết đó chứ.”

Nguyễn Tín nhún vai rồi cười nhạt, còn lũ Goblin sát thủ thì vẫn lặng im quan sát tình hình. Tình huống vừa rồi đúng như lời mà Nguyễn Tín đã nói, tuy nhiên không phải là tên Goblin sát thủ kia cố ý tự sát, mà chỉ là Nguyễn Tín đoán trước được hướng di chuyển của tên sát thủ rồi giết chết hắn mà thôi.

“Một đòn ăn hên! Hắn may mắn đoán trước được hướng di chuyển của Jeraim nên mới hạ sát được thằng ngu đó.”

Con Goblin sát thủ đứng cách xa Nguyễn Tín nhất nói, giọng nó khàn khàn như tiếng người mắc bệnh lao.

“Đội trưởng Vakeroan, hãy để thuộc hạ trả thù cho Jeraim.”

Con Goblin tên Vakeroan gật đầu trong lúc cúi nhìn con Goblin sát thủ thuộc cấp tiến về phía Nguyễn Tín đầy chậm rãi. Tay trái của con Goblin kia cầm một thanh dao quắm Kukri, trong lúc tay phải cầm một thanh đoản kiếm ngắn màu đen nhạt có chuôi kiếm hình đầu sói chĩa thẳng về phía Nguyễn Tín.

“Thứ vũ khí tuyệt đấy.”

Nguyễn Tín chỉ vào thanh dao Kukri, đôi mắt anh nheo lại đầy tinh ranh giống như là đôi mắt của một tên con buôn đang đánh giá một món hàng.

“Lưỡi dao được chế tác từ Mithril. Đây không phải là thứ mà lũ Goblin tụi mày…”

Câu nói của Nguyễn Tín bị ngắt ngang bởi đòn tấn công của tên Goblin. Đó là một cú chém hiểm độc được cường hóa bởi kỹ năng Nanh độc của mãng xà, nhưng Nguyễn Tín né được đòn đánh một cách khéo léo khi cú đánh chỉ còn cách anh chừng một gang tay. Mùi tanh tưởi của luồng khí độc lướt qua mũi anh, và anh biết rằng nếu anh để bị thương dù chỉ một chút bởi đòn đánh vừa rồi, anh sẽ không sống nổi quá một ngày khi loại độc dược này đi vào tim mình.

Cắt ngang lời nói của người khác. Vô lễ thật.

Nguyễn Tín luồn ra phía sau lưng tên Goblin nhanh như một con báo, tay anh giơ cao lên để chuẩn bị kết thúc mạng sống của tên Goblin hèn mọn. Tuy nhiên, tiếng gió rít lên phía sau khiến anh nhận ra rằng mình đang bị hai tên Goblin sát thủ còn lại đánh lén.

Lũ nít ranh.

Nguyễn Tín vung tay xuống tên Goblin nhanh như một con chim ưng chộp lấy con mồi của mình. Tay trái của anh nhắm ngay vào cổ tay của tên Goblin mà anh đang giao chiến, khóa chặt cú chém phản kháng của tên Goblin xấu số, trong lúc tay phải thì túm lấy áo choàng tên Goblin rồi hất nó về phía sau anh. Toàn bộ sự việc trên chỉ diễn ra trong vòng một cái chớp mắt ngắn ngủi khiến hai con Goblin đánh lén anh trợn tròn mắt trong kinh ngạc.

“Gaaaahhhh!!!!”

Tên Goblin hét lên một tiếng đầy thống khổ khi lãnh toàn bộ số ám khí mà hai con Goblin đánh lén phóng tới. Khi nó rơi xuống đất, cơ thể nó liên tục co giật không ngừng, còn tay chân thì dần cứng đờ ra. Những vùng da xung quanh vết thương gây ra bởi ám khí biến đổi thành một màu tím thẫm, chứng tỏ rằng số ám khí phóng tới khi nãy đa phần đều có độc.

“Coi như đây là phí tao trả cho thanh Kukri.”

Nguyễn Tín nói trong lúc phóng thanh dao găm về phía thái dương tên Goblin đang quằn quại dưới đất, ban cho hắn một cái chết nhân từ không đau đớn. Sau đó, anh cúi xuống rồi cầm lấy thanh dao quắm, ngón tay búng vào mặt dao để kiểm tra chất lượng của thứ vũ khí mà mình vừa chiếm được.

“Ai cho phép mày quay lưng rời đi vậy?”

Nguyễn Tín vung tay lên nhanh đến mức con Goblin tên Vakeroan chẳng kịp nhìn thấy được gì, hắn chỉ có thể cảm nhận được duy nhất thứ âm thanh của ám khí ma sát vào những cơn gió. Tiếng rít gió sau đó kết thúc bằng một tiếng “phập” sắc lạnh đến rợn người. Khi Vakeroan đảo mắt về phía sau nhìn tên thuộc cấp, một thanh dao găm đã cắm sâu vào phía sau gáy hắn. Tên Goblin sát thủ thuộc cấp ngã khỏi thân cây và rơi xuống đất như một con chim gãy cánh, khiến mặt đất phút chốc nhầy nhụa trong đống máu đen ngòm.

“Đấu một trận đi.”

Nguyễn Tín hướng thanh dao Kukri về phía tên Goblin sát thủ cuối cùng, nụ cười lạnh lùng vẫn chưa hề tắt trên khuôn mặt của anh.

“Bỏ chạy cũng chết thôi. Tại sao tao và mày không tiêu khiển một chút?”

Vakeroan trừng mắt nhìn anh trong lúc đáp người xuống một mô đất đối diện với Nguyễn Tín. Dù rằng tấm áo choàng đen đã che đi toàn thân của tên Goblin sát thủ, nhưng Nguyễn Tín vẫn có thể biết được rằng tên Goblin đã cầm chắc vũ khí trên hai tay của mình.

“Mày đã sử dụng thứ tà thuật gì vậy?”

Vakeroan nói bằng một chất giọng lạnh lùng, bình tĩnh, nhưng cũng không khó để Nguyễn Tín có thể cảm nhận được sự sợ hãi trong câu hỏi của hắn.

“Một nhân loại không có bất kỳ kỹ năng tấn công nào, đáng lẽ không thể giết được chúng tao.”

“Tại sao lại không?”

Nguyễn Tín nhíu mày đầy chế giễu nhìn tên Goblin trước khi tiếp tục nói.

“Kỹ năng mà các vị thần ban cho, hoặc cũng có thể nói của cái hệ thống chó chết mà thế giới này ban cho chẳng gì hơn là một loại vũ khí cả.”

Bàn tay của tên Goblin ướt đẫm mồ hôi khi hắn nhìn vào Nguyễn Tín lúc này, bản năng của hắn gào thét mong muốn hắn bỏ chạy nhưng hắn biết rằng quay lưng lại với tên nhân loại đứng trước mặt hắn nguy hiểm đến mức nào.

“Vũ khí mạnh hay yếu phụ thuộc vào người dùng. Nói cho tao nghe thử xem, giữa một cựu binh lão luyện cầm một khúc gỗ trong tay và một đứa trẻ vung vẫy thanh phi đao của mình một cách loạn xạ. Ai sẽ là người thắng hả? Có muốn cược với tao không? Tao đặt phần cược của mình vào tên cựu binh.”

“Ngươi cho rằng bọn ta chỉ là một đứa trẻ khi đối đầu với ngươi sao?”

“Tao hỏi mày có muốn cược thử không?”

Giọng nói của Nguyễn Tín làm sống lưng tên Goblin lạnh toát. Tên Goblin lùi lại một chút trong lúc vẫn đang sử dụng hai kỹ năng Cường hóa tốc độ trung cấp và Gia tăng phản xạ để cải thiện thêm cho khả năng chiến đấu của mình.

“Nhân loại, ngươi muốn ta dùng thứ gì để cược với ngươi?”

Tên Goblin trừng mắt nhìn Nguyễn Tín trong lúc hỏi câu giờ. Kỹ năng Cường hóa tốc độ trung cấp cuối cùng đã được kích hoạt thành công trên chân của hắn.

“Dùng mạng của mày mà đặt cược.”

Nguyễn Tín lao về phía tên Goblin nhanh như một cơn gió, sát khí tràn ngập trong một khoảng không gian lớn của cánh rừng.