Chương 8: Giao đoạn

Khu vực tàn tích Arasham, Rừng Thử Thách, sáng ngày thứ ba

Khung cảnh xung quanh khu tàn tích lúc này vô cùng hỗn loạn, tiếng la hét cùng tiếng binh khí va vào nhau tạo nên một bản giao hưởng với đầy âm điệu của sự chết chóc. Trên bức tường thành của một đấu trường cổ đại bỏ hoang, Trần Đại Việt và các đồng đội đều đang đổ dồn sự chú ý của họ về sự hiện diện của lũ Goblin cưỡi sói.

Không hề có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào, lũ Goblin cưỡi sói tấn công vào quân đội của lũ Goblin bao vây tàn tích một cách bất ngờ. Quân đội của chúng xé nát quân lực của lũ Goblin đối địch một cách dễ dàng, và chúng dường như chẳng có ý định để bất kỳ, dù chỉ một con Goblin của quân đoàn bao vây tàn tích sống sót.

Ở phía trung tâm của quân đội Goblin bao vây pháo đài, trước khi đạo quân sói kia xuất hiện, một thiếu niên đã bắt được thủ lĩnh của đám Goblin và đánh nó bất tỉnh. Điều này gây ra một sự rối loạn cực lớn về sĩ khí trong quân ngũ lũ goblin bao vây tàn tích, khiến đa phần bọn chúng đều rời bỏ vị trí bao vây và bắt đầu tháo chạy một cách thiếu kỷ luật.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy, anh Việt? Thằng kia là ai vậy?”

Trần Gia Lâm hỏi một cách bối rối trong lúc tay vẫn không ngừng chỉ về phía người thiếu niên đang đứng giữa trung quân của lũ Goblin.

Con Goblin chỉ huy lúc này dường như đã bất tỉnh hoàn toàn, nó bị người thanh niên sử dụng như một tấm lá chắn để đe dọa lũ Goblin có ý định tấn công anh ta. Lũ Goblin phần vì lo ‘ném chuột sợ vỡ bình’, phần vì đã mất đi sự chỉ đạo từ thủ lĩnh nên trở nên vô cùng bối rối, ngờ nghệch. Sau một lúc lưỡng lự, đa phần bọn chúng đều quyết định bỏ chạy tìm đường sống, khiến tình hình vốn đã hỗn loạn nay lại càng thêm loạn.

“Anh cũng không biết. Có thể là người dân bản địa ở đây cũng nên.”

Trần Đại Việt nhíu mày đầy suy tư trước khi tiếp tục nói.

“Lúc nãy, người kia đã nói gì đó khiến lũ Goblin vô cùng sợ hãi. Người này biết tiếng của lũ Goblin thì chắc đúng là dân bản địa ở đây thôi.”

“Vậy bây giờ tụi mình làm gì tiếp đây, anh Việt?”

“Quan sát tình hình coi xem sao đã rồi tính tiếp, dù gì thì cũng chẳng còn cách nào khác nữa.”

-----

Trận tàn sát kết thúc nhanh hơn so với những gì mà Đại Việt nghĩ. Đáng kinh ngạc hơn nữa là dường như lũ Goblin cưỡi sói đã tận diệt tới tên cuối cùng của quân đoàn đối địch bao vây tàn tích.

Trên chiến trường đầy rẫy xác chết, lũ kỵ binh sói đang không ngừng thu gom những cái xác một cách cẩn thận, trong khi một nhóm nhỏ khác thì đang thong thả, chậm rãi tiến gần lại chỗ tàn tích của Đại Việt đang đứng.

Dẫn đầu của nhóm nhỏ đó là tên thanh niên khi nãy, kẻ đã bắt sống con Goblin thủ lĩnh bao vây tàn tích. Hắn ta có dáng người thư sinh, khuôn mặt đẹp trai dễ nhìn, trên vai hắn lúc này đang vác con Goblin thủ lĩnh mà thong thả bước đi. Đi theo kế bên hắn là một con Goblin mặc giáp đen nhìn rất oai phong, con Goblin đang thích thú nói gì đó với tên thanh niên, rồi sau đó nó bất chợt cười phá lên đầy cao hứng. Khi Đại Việt đảo mắt liếc nhìn tên thanh niên kia một lần nữa, anh nhận ra đôi mắt của hắn cũng đang nhìn thẳng về phía mình.

“Đều là người Việt với nhau cả, đừng căng thẳng như vậy.”

Người thanh niên mỉm cười với nhóm người Đại Việt, trong lúc đưa tay về phía trước làm ra một cử chỉ bắt tay.

“Tôi tên là Tín, rất vui được làm quen với anh.”

“Tôi tên là Đại Việt.”

Dù Nguyễn Tín đã cố gắng tạo ra một ấn tượng thoải mái nhất trong lần đầu tiên gặp mặt, nhưng anh vẫn cảm nhận được sự đề phòng, dè chừng đến từ phía của Đại Việt.

“Nếu đoán không sai thì anh là thủ lĩnh của nhóm người này hả, Việt?”

Nguyễn Tín hỏi trong lúc đưa tay chỉ về nhóm người phía sau, những người đang ném về phía anh một cái nhìn không mấy thiện cảm.

“Tạm thời là vậy.”

Đại Việt hơi trầm ngâm rồi gật đầu trả lời.

“Vậy thì thuận tiện hơn rồi.”

Nguyễn Tín mỉm cười rồi tiếp tục nói

“Việt, anh và mọi người có thể rời khỏi đây không? Vị tướng quân Goblin này sẽ sắp xếp cho mọi người một nơi trú ẩn an toàn khác.”

“Tại sao tụi tao phải tin mày mà rời khỏi đây? Chắc gì ở chỗ đó đã an toàn như lời mày nói?”

Dù sắc mặt vẫn hòa nhã không thay đổi, nhưng trong lòng Nguyễn Tín lúc này thì vô cùng khó chịu. Anh liếc mắt về phía sau Đại Việt, nơi mà giọng nói bố đời khi nãy vừa được cất lên.

Ở phía đó, anh nhìn thấy một thanh niên cỡ chừng 18 tuổi, trên mình đang mặc một bộ đồng phục học sinh cấp ba, cái bảng tên trên bộ đồng phục có in dòng chữ ‘Trần Gia Lâm’ một cách rõ ràng. Thằng bé học sinh này có làn da ngăm đen, vóc dáng cũng có chút cao ráo, tuy nhiên khuôn mặt và ánh mắt trẻ ranh đến mức anh cảm thấy chẳng có một chút thiện cảm nào với thằng nhỏ này. Nếu là một người có trí tuệ bình thường, sau khi thấy Nguyễn Tín bắt được con Goblin thủ lĩnh giữa hàng trăm quân dễ dàng như lấy đồ trong túi, ắt hẳn họ phải tỏ ra sợ sệt, hoặc cẩn trọng khi nói chuyện với anh. Nhưng đối với loại người thiểu năng trí tuệ, không biết đọc tình huống như thằng nhỏ này, chắc nó nghĩ bản lĩnh anh vừa thể hiện nhiều lắm cũng chỉ bằng một cái rắm của nó.

“Em im lặng đi Lâm. Im lặng để người lớn nói chuyện! Đừng xen ngang vào!”

Sau khi nghe Đại Việt quát một câu, thằng nhỏ im thin thít, tuy nhiên khuôn mặt của nó vẫn hiện lên đầy vẻ không phục. Một vài người đứng phía sau thì đang ném vào thằng nhỏ cái nhìn khó chịu, chắc họ đang cực kì bực bội vì biết rằng việc làm vừa rồi của thằng nhỏ có thể đẩy họ vào một tình huống nguy hiểm không đáng có.

“Tín, tôi có thể hỏi lý do tại sao anh muốn chúng tôi phải rời khỏi đây không?”

“Một con quái vật cực kỳ mạnh sẽ tới đây sớm thôi. Nếu anh và mọi người muốn an toàn thì tốt nhất là nên nhanh chóng rời đi.”

Câu trả lời của Nguyễn Tín làm Đại Việt rơi vào trầm ngâm. Sau một thời gian ngắn suy nghĩ, Đại Việt cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

“Tốt thôi. Vậy chúng tôi sẽ rời đi theo sự sắp xếp của anh. Nhưng trước đó, chúng tôi phải chôn cất những đồng đội đã chết trong cuộc tấn công của lũ Goblin đã.”

“Xin lỗi, nhưng anh không thể làm vậy. Chúng tôi cần xác của những người đã mất này để chuẩn bị cho cái bẫy sắp tới.”

Nghe được câu trả lời quái gở này của Nguyễn Tín, nhiều người trong nhóm Đại Việt cảm thấy vô cùng bất mãn, ánh mắt họ nhìn anh dần dần không còn một chút thiện cảm nào cả.

“Yêu cầu này thật sự rất quá đáng. Nếu chúng tôi từ chối yêu cầu này thì sao?”

“Tôi thật sự không muốn làm khó dễ đồng hương của mình, Việt à.”

Nguyễn Tín mỉm cười trong lúc búng tay ra hiệu, và lũ Chiến Lang tụ tập lại chỗ họ đứng ngày một đông hơn. Ánh mắt sắc lạnh của lũ Goblin và tiếng gầm gừ của lũ sói khiến tiếng xì xào bất mãn của nhóm người trở nên nhỏ dần, rồi sau đó im bặt đi. Chỉ sau một thoáng, toàn bộ nhóm người của Đại Việt đều đã bị bao vây bởi lũ Chiến Lang hung hãn.

“Tôi nói lại một lần nữa, tôi thật sự không muốn làm khó dễ đồng hương của mình.”