Chương 14: Hoàn thành thử thách

12.1

Pháo đài Goblin, trưa ngày thứ tư

Ở giữa sân đấu tráng lệ của pháo đài Goblin, mấy tên phó tướng của Wegs đang tổ chức một buổi hành hình lớn với sự hiện diện của hàng trăm tên Goblin từ khắp nơi tụ hội lại. Trên đoạn đầu đài, lũ Goblin phó tướng dõng dạc đọc to một loạt các tội danh phản nghịch của tên Goblin quân sư và đồng bọn. Sau đó, hắn nghiêm giọng ra lệnh treo cổ từng tên một trước sự ồn ào, bát nháo của đám Goblin bên dưới.

“Thật không ngờ quân sư dám hợp mưu cùng tướng quân Arax để phản bội đức vua.”

Một con Goblin nói, giọng của nó vừa có chút chán ghét nhưng lại vừa có chút hoài nghi.

“Suy đi nghĩ lại. Chẳng phải điều này có chút đáng ngờ sao? Quân sư, tướng quân Arax và đức vua có quan hệ rất tốt. Nói bọn họ…”

“Đáng ngờ cái đầu ngươi đó!”

Một con Goblin đánh mạnh vào đầu con Goblin đang nghi hoặc, trên khuôn mặt vốn đã tràn ngập sự bất bình, không giấu nổi sự hằn học và giận dữ cực độ.

“Ta là một trong những Goblin có mặt trong quân ngũ của đức vua lúc tên tướng quân Arax tấn công. Ta còn tận mắt nhìn thấy bốn tên phó tướng của Arax vây công bệ hạ. Chuyện mắt thấy tai nghe như vậy mà còn có thể là giả sao? Hoài nghi cái đầu ngươi! Bớt tỏ vẻ thông minh đi.”

“Ta cũng là một Goblin trong quân ngũ của đức vua nè. Nếu hôm ấy không gặp được quân cứu viện của ngài Wegs trong lúc trốn chạy, chắc ta đã bị lũ quân lính của Arax giết chết rồi!”

Một con Goblin khác chen ngang tiếp lời.

“Arax thì chắc chắn là tạo phản rồi. Nhưng bằng chứng đâu nói quân sư cũng tạo phản theo hắn?”

“Nếu không tạo phản, tại sao đả thương tướng quân Wegs khi ngài ta hộ giá đức vua về phòng chữa trị? Hơn nữa, bạn của ta nhìn thấy Sharak đã giết chết tên Goblin báo cáo về sự trở về của bệ hạ. Hắn còn hét lên “CÁC NGƯƠI MỞ CỔNG THÀNH MÀ KHÔNG CÓ LỆNH TA?!”nữa mà. Nếu hắn không tạo phản, tại sao lại không muốn mở cổng thành.”

“Ta cũng ở đó lúc ấy. Chuyện này ta có thể làm chứng, Sharak đúng là không hề muốn mở cổng thành cho bệ hạ vào.”

Lũ Goblin cứ thế tranh nhau mà nói, mồm năm miệng mười tạo thành một khung cảnh vô cùng bát nháo, hỗn loạn. Bên trên đoạn đầu đài, tên quân sư Sharak dường như đang cố gắng muốn biện hộ gì đó trước lúc bị hành hình. Đáng buồn thay, miệng của hắn đã bị bịt kín bởi một miếng vải thô dày khiến mọi nỗ lực giãi bày của hắn trở nên vô nghĩa. Lúc này đây, hắn chỉ có thể phát ra những âm thanh ư ử nho nhỏ nghe hệt như tiếng chó rên.

Ở một ban công đối diện sân hành hình, Nguyễn Tín cùng Wegs đứng tựa người vào một cây cột lớn trong đại sảnh, đôi mắt ưu tư của cả hai chậm rãi hướng một ánh nhìn sắc bén về cảnh vật ở phía bên ngoài. Trong khi khuôn mặt của Nguyễn Tín chẳng biểu lộ một chút cảm xúc nào, Wegs có vẻ chẳng thể giấu nổi vẻ đắc ý trên mặt của mình.

“Ngươi đúng là đáng sợ thật đó, người anh em.”

Tên Wegs đứng bên cạnh Nguyễn Tín mỉm cười nói. Đôi mắt của nó nhìn về tên Goblin quân sư giờ đây ánh lên vài phần vui sướng khi thấy người khác gặp họa.

“Đổ tội cho Arax và Sharak hợp mưu tạo phản chống lại vua Goblin là một nước đi thông minh. Arax và vua Goblin thì đều đã chết nên không thể đối chứng. Hơn nữa, lũ binh lính trong quân đoàn vua Goblin cũng có thể làm chứng cho việc Arax tạo phản. Bốn phó tướng của hắn thật sự đã đánh nhau với vua Goblin, điều này là việc mà Arax có sống lại cũng chẳng thể nào chối cãi được. Còn ta, vì bảo hộ đức vua mà bị trọng thương, lòng trung thành sáng tựa ánh mặt trời buổi trưa. Bởi thế, sau mấy ngày nữa giống như lời người anh em nói, ta có thể danh chính ngôn thuận lên làm vua rồi, còn tên quân sư thì phải chết trong ô nhục như một con chó.”

Tên Wegs bật cười một tiếng lớn, tiếng cười thỏa mãn vang vọng khắp nơi trong đại sảnh. Trong tiếng cười lớn đó, chẳng hiểu sao Nguyễn Tín cảm thấy như tên Wegs cuối cùng cũng đã trút ra được hết những bi phẫn dồn nén trong lòng hắn suốt bấy lâu.

“Đã làm theo bố trí mà ta căn dặn chưa, người anh em Wegs?”

“Yên tâm. Toàn bộ tù nhân con người đã được chuyển tới tòa nhà này rồi, ta cũng đã nghiêm lệnh cho lũ thuộc hạ đối đãi tử tế với họ. Ngoài ra, nơi đây đều được sắp xếp toàn là lính của ta, nên chúng ta làm gì trong đây thì lũ Goblin bên ngoài đều không thể biết được. Hơn nữa, các vị trí trọng yếu khác của pháo đài đều được ta bố trí thuộc hạ thân cận của mình trấn giữ. Tình thế có thể nói là tuyệt đối an toàn.”

Nguyễn Tín gật đầu tỏ ý đã hiểu rồi lại tiếp tục lặng lẽ nhìn cảnh hành hình bên dưới. Cho tới khi Sharak tắt thở hoàn toàn trên giàn treo cổ, anh mới thôi tựa mình vào cột rồi quay người rời đi.

“Ta đi thăm bạn của mình.”

Nguyễn Tín nói bằng một giọng mệt mỏi rồi chậm rãi bước ra khỏi cửa phòng. Bầu trời lúc này đang dần xám xịt lại bởi sự xuất hiện của các đám mây đen, mưa đã bắt đầu rơi tí tách trên những mái hiên của pháo đài và những tia sét đang ẩn hiện trên bầu trời như một con giao long bơi lượn trong biển cả. Anh ngước nhìn trời, tâm trạng lúc này cũng nặng trĩu như những giọt mưa đang rơi ngoài kia. Buông ra một tiếng thở dài nặng nề, anh tiếp tục âm thầm bước đi trên hành lang tĩnh lặng, những ngọn đèn ma pháp trên hành lang làm bóng anh dài ra trên nền đất, khiến anh trông cô đơn vô cùng.

Sau khi băng qua một lối đi dài được canh giữ nghiêm ngặt bởi lũ Goblin, Nguyễn Tín dừng chân trước một căn phòng xa hoa, được đóng chặt bởi một chiếc cửa gỗ sồi màu đỏ. Thật từ tốn, anh gõ nhẹ vào cửa ba tiếng rồi kiên nhẫn đứng chờ phản hồi từ bên trong.

“Anh Tín…”

Quế Vân mở cánh cửa ra một cách nhẹ nhàng, ánh mắt đượm buồn của cô ánh lên một chút vui mừng khi nhìn thấy sự xuất hiện của Nguyễn Tín. Cả hai ngày nay quả thật như một cơn ác mộng điên rồ với Quế Vân. Lúc bị giam cầm, cô dường như đã hoàn toàn chìm trong sự tuyệt vọng và trầm cảm khi nhìn thấy những thứ mà lũ Goblin đã làm đối với các phạm nhân nữ ở xà lim kế bên. Nên thế, cái khoảnh khắc mà Nguyễn Tín bước vào phòng giam của lũ Goblin rồi giải cứu cô, những thước phim lãng mạn từ tiểu thuyết ngôn tình cứ hiện lên trong đầu Quế Vân không ngừng. Nó làm trái tim cô đập lên liên hồi trong một cảm xúc kỳ lạ, nhưng phần nào đó trong lòng cô lại cảm thấy thật không đúng chút nào khi bản thân xuất hiện thứ cảm xúc như vậy.

“Con bé Phương sao rồi, Vân?”

Quế Vân chỉ lắc đầu nhè nhẹ đáp trả câu hỏi của Nguyễn Tín, rồi nhẹ nhàng bước lùi lại nhường một lối đi cho anh bước vào phòng.

Trong căn phòng tràn ngập mùi tanh tưởi khó ngửi của máu. Ở gần cuối phòng, một con Hobgoblin với khuôn mặt sưng húp bị trói chặt, đang nhận những vết đâm không ngừng từ Lan Phương. Từ cái nhìn thoáng qua của Nguyễn Tín, con Hobgoblin đã chết được một lúc lâu rồi, tuy thế Lan Phương vẫn chẳng hề để ý đến điều đó. Con bé lúc này vẫn không ngừng dùng dao đâm liên tục vào cái xác trong điên cuồng.

“Phương à. Đủ rồi, dừng lại thôi.”

Anh nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay con bé, trong lúc Quế Vân vỗ nhè nhẹ vào lưng Lan Phương để an ủi. Khi thanh dao tuột khỏi tay Lan Phương, con bé khóc nấc lên một cách buồn bã. Trong nỗi đau tột cùng, nước mắt cứ thế tuôn ra không ngừng trên khuôn mặt đã lấm lem máu của con bé. Sau một lúc khóc cạn nước mắt, Lan Phương từ từ lịm người đi trong mệt mỏi. Có lẽ là vì tinh thần con bé đã căng thẳng cả đêm hôm qua, nên ngay thời điểm tâm trạng được giải tỏa, nó đã lập tức ngất đi rồi chìm vào giấc ngủ sâu.

“Lúc đó, anh đáng lẽ không nên rời khỏi hang động.”

Nguyễn Tín nói trong lúc bế Lan Phương đặt lên giường, rồi kế đó anh chậm rãi ngồi vào chiếc ghế bên cạnh Quế Vân.

“Đừng tự trách mình như vậy, anh Tín. Anh Phong chết không phải là lỗi do anh.”

Không phải lỗi do anh sao?

Đáp lại lời an ủi của Quế Vân, Nguyễn Tín chỉ lặng người ngắm nhìn bầu trời qua khung cửa sổ mà không trả lời. Anh ngồi thừ ra trên chiếc ghế gỗ, còn đầu óc thì mơ hồ nhớ về những cái nhìn đầy thù ghét của đám người mà anh đã cứu ra khỏi ngục khi kiểm soát được pháo đài Goblin. Trong đám người đó, có kẻ căm ghét anh vì anh đã bỏ mặc họ tại bờ sông Idlefall, có kẻ hận anh vì thấy anh được hộ tống bởi Wegs cùng các binh lính Goblin, thậm chí có một người thanh niên tên Quý Lân đã bất chấp tính mạng để tấn công Nguyễn Tín. Nguyên do là vì anh ta nghĩ rằng toàn bộ bi kịch mà anh trải qua đều là do Nguyễn Tín gây ra.

Thói đời vốn vậy, nóng lạnh vô thường.

Nguyễn Tín mỉm cười một cách mỉa mai, rồi từ từ uống cạn ly trà mà anh đang cầm trong tay. Đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên anh gặp những chuyện này. Trong quá khứ khi chinh chiến ở Madia, những việc như vậy diễn ra nhiều như cơm bữa. Nhiều đồng đội của anh khi trải qua hàng loạt sự kiện như thế đã dần bị chai sạn đi cảm xúc của mình, rồi từ từ dừng hẳn việc giúp đỡ những người không quen biết để tránh rước họa vào thân. Anh cũng chẳng trách họ, vì anh hiểu được cái giá phải trả cho sự tử tế ở thế giới đó tàn khốc tới mức nào.

Trong lúc không khí trong phòng đang vô cùng nặng nề, một bảng trạng thái đột ngột xuất hiện trước tầm mắt của Nguyễn Tín.

[Chúc mừng bạn đã vượt qua nhiệm vụ sống sót của Rừng Thử Thách trước thời hạn.

Trừ người đứng đầu nhiệm vụ, toàn bộ người trái đất sẽ được dịch chuyển tới Madia

Quá trình dịch chuyển sẽ ngay lập tức được kích hoạt.]

Khi Nguyễn Tín liếc nhìn qua bên cạnh, anh nhận ra căn phòng giờ đây chỉ còn mỗi mình anh. Trong căn phòng vắng lặng như tờ, tiếng gõ ngón tay của anh trên ghế khiến không gian căn phòng càng thêm cô quạnh. Nguyễn Tín thất thần dựa người vào ghế, còn đầu óc thì đang suy nghĩ bâng quơ vài thứ một cách mông lung. Nếu như hệ thống chỉ dịch chuyển những người kia mà để anh ở lại đây, chứng tỏ rằng phải có ẩn ý gì đó, hay một nhiệm vụ ẩn nào đó cần hoàn thành để hoàn tất quá trình dịch chuyển này. Nhưng nhiệm vụ ẩn đó là gì thì thật sự anh cũng chẳng biết. Thứ mà anh có thể nghĩ tới lúc này là việc anh vẫn chưa hoàn thành lời hứa đưa thuốc giải cho tên Wegs, dù rằng thứ thuốc độc mà anh ép hắn uống chỉ là thứ thuốc dởm được làm từ gỉ mũi trộn đất không hơn không kém.

Nếu nhiệm vụ ẩn là hoàn thành lời hứa đưa thuốc giải cho tên Wegs, vậy thì đợi tên Wegs chạy tới đây rồi đưa thuốc giải cho hắn là xong.

Nghĩ như vậy nên anh cũng chỉ thong thả ngồi thư giãn trên ghế, hai chân bắt chéo ung dung đặt lên bàn chờ đợi.Tuy nhiên, một tiếng, hai tiếng, rồi ba tiếng trôi qua và chẳng có gì xảy ra cả, chẳng hề có một ai dù là lũ Goblin cấp thấp tới tìm anh. Điều này khiến Nguyễn Tín nhíu hàng lông mày lại với một biểu cảm đầy khó hiểu.

Chuyện gì đây? Đã ba tiếng rồi, sao tên Wegs vẫn chưa tới tìm mình? Chẳng lẽ hắn đã biết thứ thuốc mà mình cho hắn uống là giả sao?

Ý nghĩ này khiến Nguyễn Tín cảm thấy thú vị và mỉm cười. Theo những gì mà anh dự tính, đáng lẽ tên Wegs khi thấy sự dịch chuyển của những người trái đất kia thì hắn chắc chắn phải vắt giò lên cổ chạy đến căn phòng này để kiểm tra rồi. Nên nếu hắn chưa tới, thì một là hắn đã nhận ra viên thuốc mà hắn uống không phải là thuốc độc, còn hai là vì hắn nghĩ anh cũng đã rời đi theo nhóm người kia, nên đành tuyệt vọng ngồi một chỗ chờ chết trong sợ hãi.

Thôi thì cứ đi tìm hắn vậy. Đoán già đoán non cũng chẳng thể nào biết chính xác được tình hình.

Nguyễn Tín nhoài người đứng dậy khỏi chiếc ghế, rồi thong thả bước ra khỏi phòng tiến tới phòng riêng của Wegs.

Trên con đường dẫn tới phòng Wegs, cả đám Goblin canh gác đang bàn tán sôi nổi về đợt dịch chuyển sớm hơn dự kiến của đám người trái đất. Khi nhận ra sự hiện diện của Nguyễn Tín, chúng dạt ra hai bên nhường đường cho anh, đồng thời cũng báo với anh rằng Wegs hiện không ở phòng riêng của mình mà đang uống rượu ở phòng ngai vàng.

Uống rượu sao?

Nguyễn Tín phì cười trong kinh ngạc, sau một lúc anh lại tiếp tục bước đi. Anh đi qua phòng chứa báu vật của pháo đài, nơi mà ở bên ngoài cửa trồng đầy những loại hoa rực rỡ sắc tím. Mùi hương của đất ẩm và hương hoa Tử Đinh Hương nuốt chửng lấy thính giác của anh, khiến anh cảm thấy một sự thoải mái nhè nhẹ trong lòng. Sau khi chọn một vài món đồ từ phòng chứa và di chuyển qua một hành lang dài được canh gác bởi lũ Chiến Lang, anh cuối cùng cũng đến được phòng ngai vàng của pháo đài rồi thong thả bước vào bên trong.

“Ngươi vẫn chưa rời đi sao, người anh em?”

Wegs nói bằng một giọng say khướt khi thấy Nguyễn Tín bước vào. Hơi thở của hắn đứt đoạn, tràn ngập mùi chua hôi của rượu. Những tên Chiến Lang hộ vệ bên cạnh tên tướng quân liếc mắt nhìn Nguyễn Tín, trong cái liếc mắt tràn đầy sự cảnh giác và thận trọng.

“Đây là anh em kết nghĩa của ta. Không cần phải cảnh giác như vậy đâu. Hắn không đến đây để làm hại ta.”

Wegs nói bằng một giọng lè nhè của người say, sau đó hắn vẫy tay một cách uể oải để ra hiệu cho lũ hộ vệ bước ra khỏi phòng.

“Ngồi trên ngai vàng không thoải mái như tưởng tượng hả? Tâm trạng ngươi có vẻ không tốt.”

Nguyễn Tín hỏi Wegs trong lúc quăng viên thuốc giải về phía tên Goblin tướng quân. Tên Goblin chộp lấy viên thuốc rồi uống nó một cách bình thản, chẳng hề hỏi Nguyễn Tín dù chỉ là nửa câu nghi ngờ.

“Thấy đám người kia biến mất sớm hơn dự kiến mà ngươi có vẻ không quá hoảng hốt nhỉ, người anh em? Không lẽ ngươi đã biết trước được ta sẽ không rời đi theo họ sao?”

“Tại sao ta phải hoảng hốt? Cùng lắm chỉ là chết thôi đúng không?”

Wegs nói rồi mỉm cười, sau đó hắn nốc thêm một ngụm rượu nữa từ cái bình sứ mà hắn đang cầm. Hắn vẫn đang cười khinh khỉnh đầy đắc ý, nhưng không khó để Nguyễn Tín nhận ra một nỗi đau thăm thẳm trong mắt tên Goblin tướng quân.

“Ngươi không sợ chết sao? Khi ta lần đầu gặp ngươi, ngươi nhìn không giống một kẻ chán sống cho lắm.”

Nguyễn Tín mỉm cười rồi ngồi bệt xuống bên cạnh ngai vàng của tên Wegs, anh với tay cầm lấy một bình rượu đặt ở chiếc bàn bên cạnh, rồi uống một ngụm lớn rượu trong chiếc bình. Vị rượu đắng chát trôi tuột vào cổ họng anh, đi kèm một luồng khí nóng tỏa ra từ dạ dày rồi lan khắp người, ngay lập tức anh cảm thấy có chút lâng lâng đi vì men rượu.

“Điều gì làm ngươi thay đổi nhanh như vậy hả, Wegs? Là bởi vì trước đây ngươi vẫn còn việc phải làm nên chưa muốn chết sao? Việc đó là gì nhỉ? Là giết chết vua Goblin, hay là giết chết tên quân sư Sharak?”

Tên Goblin tướng quân không trả lời câu hỏi của Nguyễn Tín, hắn chỉ ngừng việc uống rượu lại rồi ngồi thừ người trên chiếc ngai vàng, dáng vẻ đó làm hắn nhìn như một vị vua già đầy cô độc.

“Ngươi đã từng yêu ai chưa hả, người anh em?”

“Cái gì!?”

Nguyễn Tín trợn tròn mắt trong kinh ngạc, anh dường như không thể tin nổi vào tai mình rằng Wegs, một con Goblin lại có thể nói về điều này.

“Điều ta nói đáng kinh ngạc đến vậy sao? Chúng ta là Goblin, không phải là gỗ, đá. Dù là hiếm, nhưng những thứ như vậy vẫn tồn tại ở giống loài chúng ta.”

Trên khóe miệng của tên Goblin tướng quân thoáng có nét cười khi nói tới đây, còn khuôn mặt thì không giấu nổi vẻ chua xót, đau khổ. Trong một thoáng, Nguyễn Tín đã nghĩ rằng đây chỉ là một màn diễn xuất xuất thần của tên Goblin, nhưng khi anh nhìn vào đôi mắt đượm buồn đó của hắn, anh rùng mình trong kinh ngạc vì biết rằng tên này đang nói sự thật.

“Chuyện xảy ra vào một ngày mưa cách đây khoảng nửa năm.”

Tên Goblin tướng quân nốc một ngụm rượu nhỏ khi nói tới đây, giọng của hắn không còn lè nhè nữa mà trở nên rõ ràng hơn một cách lạ lùng.

“Lũ thuộc hạ của ta tìm thấy nàng gần sông Idlefall rồi mang nàng đến gặp ta. Lúc đó, nàng nhìn như một con cún bị dầm mưa vậy, ướt át khắp người, và không ngừng run rẩy trong sợ hãi. Khi ta nhìn thấy khuôn mặt nàng lần đầu tiên…”

“Ngươi đã yêu cô gái đó?”

“Đúng vậy.”

Tên Wegs mỉm cười, đó là một nụ cười nhẹ nhàng, hoàn toàn không phù hợp với khuôn mặt xấu xí của hắn.

“Giống như thần Granic lần đầu tiên nhìn thấy công chúa Priscilla vậy. Đó là một tình yêu sét đánh. Khi tim ta đập lên liên hồi không thể kiểm soát, ta biết ta đã yêu nàng mất rồi.”

“Vậy chuyện sau đó thì sao? Một tên háu sắc như ngươi không cưỡng ép làm gì bậy bạ với con bé đó chứ hả?”

“Không. Ta chẳng làm gì cả. Ta không muốn làm nàng đau, và cũng không muốn làm nàng sợ. Những ngày kế tiếp, vì bất đồng ngôn ngữ nên chúng ta đã giao tiếp với nhau bằng ngôn ngữ hình thể. Thỉnh thoảng nàng hiểu được những gì ta muốn nói và thỉnh thoảng thì lại không. Dù vậy, thời gian ngắn ngủi đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong đời ta.”

Tên Goblin tướng quân ngồi thừ người ra, ánh mắt ngước nhìn trần nhà một cách xuất thần như đang hồi tưởng lại thứ quá khứ tươi đẹp mà hắn từng trải qua. Hắn nhớ về khuôn mặt của cô gái mà hắn yêu, khuôn mặt xinh xắn khiến hắn cứ muốn ngắm mãi không ngừng, hắn nhớ về mái tóc của nàng, mùi hương trên tóc nàng làm dịu đi những bất an trong lòng hắn, nhưng hắn nhớ nhất vẫn là nụ cười rực rỡ đó của nàng, nụ cười đẹp như được vẽ ra từ trong tranh.

“Sharak đã giết con bé đúng không?”

Câu hỏi của Nguyễn Tín ngắt ngang dòng suy tư của Wegs. Tên Goblin liếc nhìn Nguyễn Tín sau đó thở ra một hơi dài đầy khổ não, giống như anh vừa chạm phải những ký ức mà hắn không mong muốn nhớ đến vậy.

“Sự nhạy bén của ngươi thật sự đáng sợ đó người anh em. Đúng vậy, Sharak đã giết nàng. Tệ hơn nữa, hắn đã giết nàng trước mặt ta. Đó là lý do mà hắn phải chết. Chết một cái chết đầy ô nhục.”

Tay của tên Goblin siết chặt lại trong giận dữ khi nói tới điều này, tạo nên một vết nứt dài trên cái bình rượu mà hắn đang cầm. Những ký ức về ngày hôm đó ùa về, những ký ức tồi tệ hệt như một giấc mộng điên rồ. Tai của hắn vẫn văng vẳng nghe thấy những dư âm của ngày hôm ấy, trong một khắc, ranh giới giữa thực tại và những hồi ức dần bị xóa nhòa đi trong tâm trí của Wegs. Hắn như một lần nữa trở về cái ngày đầy đau khổ đó, hắn nghe thấy tiếng khóc của nàng khi bị đưa lên đoạn đầu đài, ánh mắt cầu xin của nàng khi nhìn hắn như một mũi dao đâm thấu tâm can hắn, khiến trái tim nhỏ bé của hắn như bị ép vụn bởi một áp lực vô hình. Hắn dập đầu xuống đất cầu xin tên Goblin quân sư tha cho nàng, mỗi cái dập đầu cầu xin của hắn khiến mặt đất nhầy nhụa trong máu nhưng hắn không hề thấy đau, hắn chỉ cảm thấy sợ, hắn sợ mất nàng.

Tên Goblin quân sư không đáp trả lại lời cầu xin của Wegs, hắn chỉ mỉm cười, nụ cười tà dị và đáng sợ. Những gì xảy ra sau đó thật sự tồi tệ, Wegs chỉ ước rằng giá như thứ thực tại này chỉ là một giấc mộng, hắn chỉ cần mở mắt ra là có thể chạy thoát khỏi nó rồi. Nhưng cho dù hắn có chớp mắt bao nhiêu lần đi nữa, thậm chí cắn vào môi mình mạnh như thế nào đi nữa, hắn vẫn không thể thoát khỏi cơn ác mộng điên rồ này. Hắn nghe thấy tiếng rên khóc trong đau đớn của nàng vang lên bên tai hắn, thứ âm thanh khiến tâm trí hắn dường như muốn vỡ vụn ra thành từng mảnh. Cái khoảnh khắc mà tên Goblin quân sư xé rách đồ của nàng rồi trườn lên người nàng như một con mãng xà ghê tởm, Wegs sợ hãi cúi gằm mặt xuống, không đủ can đảm để tiếp tục nhìn nữa. Nước mắt bắt đầu chảy ra từ hai khóe mắt của hắn, từ khi Wegs sinh ra cho tới giờ, đây là lần đầu tiên mà hắn khóc nhiều tới như vậy. Trong tiếng cười của tên Sharak, và tiếng rên rỉ, than khóc trong đau đớn, tủi nhục của người con gái mà hắn yêu, Wegs chỉ ước rằng ít nhất sau khi mọi chuyện kết thúc, tên quân sư sẽ tha cho nàng được sống.

Ít nhất là hãy cho nàng còn được sống, con cầu xin người thần Granic. Con cầu xin người.

Đó là lời cầu nguyện mà hắn đã lặp đi lặp lại hàng ngàn lần trong đầu hắn, với một hy vọng nhỏ nhoi rằng ít nhất người con gái mà hắn yêu sẽ không nhận phải cái chết. Tuy nhiên, số phận là một thứ gì đó thật độc ác và nghiệt ngã với Wegs. Khi lưỡi dao của tên Goblin quân sư kề vào cổ người con gái mà hắn yêu, để lại một vết rạch đẫm máu trên cổ nàng, Wegs dường như đã phát điên. Dù đã bị trói chặt bởi hàng loạt dây thừng, Wegs cố gắng lao đến đoạn đầu đài trong lúc la hét trong điên cuồng. Lũ Goblin cấp thấp xung quanh giữ chặt hắn bằng một loạt dây thừng, đè mạnh đầu hắn xuống mặt đất, một số tên thuộc hạ của Sharak bắt đầu dùng roi đánh vào người Wegs, nhưng nỗi đau về thể xác bây giờ dường như chả là gì so với nỗi đau tinh thần mà hắn phải chịu đựng. Wegs hét lớn lên trong điên dại, tiếng hét cuồng loạn nghe như tiếng thú dữ phá củi, trong thâm tâm hắn nguyền rủa tất cả những kẻ mà hắn có thể nguyền rủa, tên quân sư, tên vua Goblin và ngay cả thần Granic. Lúc đó, hắn đã thề rằng dù có phải bán linh hồn cho quỷ và phản bội lại giống loài của mình, hắn cũng sẽ làm vậy để trả thù cho nàng. Hắn sẽ làm BẤT CỨ THỨ GÌ để có thể trả thù cho nàng!

Ác quỷ đã không tới, nhưng một tên nhân loại đã được gửi tới để thực hiện nguyện vọng đó của hắn.

Wegs chậm rãi thở ra một hơi dài toàn mùi rượu, rồi từ tốn liếc nhìn Nguyễn Tín đang đứng bên cạnh, người lúc này cũng đang liếc nhìn hắn bằng một cái nhìn thương cảm.

“Cảm ơn người anh em. Cảm ơn vì tất cả những thứ ngươi đã làm.”

Khi Wegs nói câu này, hai bảng trạng thái ngay lập tức xuất hiện trước mặt Nguyễn Tín. Bảng trạng thái này là thứ mà Nguyễn Tín chỉ gặp được vài lần trong suốt cuộc đời dài đằng đẵng của anh, bảng trạng thái màu cam khi hoàn thành một nhiệm vụ tối thượng.

[Nhiệm vụ ẩn 'Kẻ thực thi phán quyết của thần Granic' hoàn thành.

Hoàn thành ba trên năm mục tiêu của nhiệm vụ:

✔Giết chết Goblin quân sư

✘Thu phục đại trưởng lão và các tướng quân Goblin

✘Tha mạng cho vua Goblin

✔Chiếm được pháo đài Goblin

✔Không phản bội lời thề kết nghĩa và tha mạng cho Wegs

Phần thưởng nhiệm vụ:

Danh hiệu: Nhà vô địch của thần Granic: Khi chinh phục một phe phái Goblin thờ phụng thần Granic ở Madia, người sở hữu danh hiệu sẽ nhận được sự trung thành tuyệt đối từ toàn bộ số Goblin sống sót của thế lực đó.]

[Nhiệm vụ ẩn 'Thay đổi dòng chảy số phận' hoàn thành.

Hoàn thành tất cả mục tiêu nhiệm vụ:

✔Thay đổi kẻ trị vì của Rừng Thử Thách

✔Tác động tới nhân quả của các Goblin ở Rừng Thử Thách

✔Tác động tới dòng chảy số phận của thế giới Madia

Phần thưởng nhiệm vụ:

Nhận được sự tán dương của Số Phận

Nhận được chức nghiệp Pháp sư cổ ngữ

Nhận được thông tin về Pháo Đài Cổ Ngữ]

[Quá trình dịch chuyển tới Madia sẽ được kích hoạt ngay lập tức]

Đây là thứ cuối cùng Nguyễn Tín nhìn thấy trước khi anh hoàn toàn biến mất vào hư không, chẳng kịp nói một lời từ biệt với người anh em kết nghĩa của mình.

Ngày thứ 4 tại Rừng Thử Thách, toàn bộ nhiệm vụ ẩn đều đã được hoàn thành.