Chương 2: Chương 1-2: Xuyên Không

Trước khi bước vào cánh cửa, Dương Quỳnh nghĩ bên trong sẽ có một vài điều kì quái, hoặc là đồ vật hù dọa người. Đối với nàng mà nói, nhưng thứ đó đều không đáng kể, mà trong một gian phòng của một ngôi chùa thì tuyệt đối sẽ không có nguy hiểm gì lớn. Nhận thức được điều đó làm cho nàng cảm thấy dù có hành động lỗ mãng thì vẫn rất an tâm.

Thế nhưng... Thế nhưng... Nàng lại bị một vầng sáng trắng chói lòa làm hoa mắt, nhanh chóng vịn lấy vách tường bên cạnh, không gặp nguy hiểm, không có tấn công, hết thảy cũng chỉ có yên tĩnh, hoàn toàn yên tĩnh.

Vầng sáng trắng dần dần yếu đi, đến khi Dương Quỳnh mở mắt ra, nhìn rõ cảnh vật trước mắt, thì nó cũng chỉ là một gian phòng trống. Dường như vầng sáng vừa rồi chẳng qua là ảo giác của nàng. Dương Quỳnh cũng không quá để ý, có lẽ đây chính là nguyên nhân mà người giải sâm lừa nàng đi vào, khiến nàng có chút hoảng sợ, nhưng thật sự sẽ không làm người bị thương.

Đẩy cửa đi ra, Dương Quỳnh đã nghĩ kỹ xem phải cười lạnh như thế nào với người giải sâm. Thế nhưng nàng vừa ra khỏi cửa liền bị một người kéo đi.

“Ngươi làm cái gì?” Dương Quỳnh có chút tức giận.

“Còn hỏi ta làm cái gì? Ngươi ăn mặc thành như vậy, muốn chết hả?!” Người nọ cũng không chịu yếu thế, nhỏ giọng quát.

“Hả?” Dương Quỳnh nghe vậy cẩn thận đánh giá đối phương, khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, mặt trái xoan thuần khiết, dung mạo xinh đẹp, cùng cái miệng nhỏ nhắn đang không ngừng nói. Nhưng những cái đó không phải trọng điểm, mà trọng điểm là.... nha đầu kia dĩ nhiên mặc cổ trang, còn chải đầu thành búi tóc cổ đại!

“Ngươi đi theo ta nhanh lên, thừa dịp còn không ai phát hiện, thay quần áo đi. Nếu để Tần ma ma biết được còn không bắt ngươi quỳ đến chết? Hôm trước ngươi vừa mới ăn khổ, làm sao mới xuống được giường liền quên ngay?” Tiểu nha đầu vừa nói vừa kéo Dương Quỳnh vào gian phòng bên cạnh.

Dương Quỳnh phản ứng rất nhanh, thức thời ngậm miệng. Ngược lại nàng muốn nhìn xem, rốt cuộc nha đầu kia sẽ biến nàng thành bộ dạng gì. Quay kịch cổ trang sao? Trò đùa dai ư? Mọi việc đều có mức độ, đều sẽ để lộ sơ hở. Nếu như bây giờ nàng hô to gọi nhỏ, đến lúc chân tướng rõ ràng còn không phải mất hết thể diện.

Vào phòng, nha đầu kia lập tức kéo Dương Quỳnh ra sau một tấm bình phong, ném tới vài thứ giống như quần áo nàng đang mặc, nói: “Thất thần làm gì? Còn không mau thay. Coi như ngươi tốt số, Tần ma ma đang ở chính điện hầu hạ nương nương, bây giờ không có ai nhìn thấy.” Tiểu nha đầu nói, nhưng không thấy Dương Quỳnh động thủ, mà đứng sững sờ nhìn nàng, liền cả giận nói: “Nhìn ta làm gì?”

“Ngươi chắc chắn? Thật sự phải thay sao?” Dương Quỳnh kéo kéo quần áo trong tay, lụa mỏng, phẩm chất vô cùng tốt.

Tiểu nha đầu vừa trừng mắt, Dương Quỳnh lập tức đầu hàng, “Vậy... Ngươi có thể nói cho ta biết ngươi tên gì được không?”

Hai mắt của tiểu nha đầu càng trừng lớn hơn nữa, gõ đầu Dương Quỳnh nói: “Được lắm! Ngươi là đồ vô tâm. Sống cùng ta ở một cái phòng hơn nửa năm còn hỏi ta tên gì? Ngày thường thì luôn miệng gọi Yên Liễu tỷ tỷ, thế mà bây giờ cái gì cũng không nhớ!” Nàng là một nha đầu nhanh mồm nhanh miệng, dường như nói chuyện không ngừng. Dương Quỳnh nâng trán, mình là có nỗi khổ không nói nên lời. Vì vậy đành phải hăng hái chiến đấu với quần áo trong tay.

Yên Liễu là người mạnh miệng mềm lòng, nhìn thấy Dương Quỳnh tỉnh tỉnh mê mê, giống như bị trúng tà, thì cũng không nói thêm gì nữa, đi tới giúp nàng thay quần áo. Có người hỗ trợ tự nhiên là mọi việc thuận lợi, rất nhanh Dương Quỳnh đã thay quần áo xong. Y phục cung nữ màu xanh nhạt, đai màu xanh thẫm, Dương Quỳnh nhìn bản thân trong gương đồng, liền cảm thấy sao mình lại giống cây rau cải trắng như vậy.

Thay quần áo xong, Yên Liễu lại đem tóc đuôi ngựa của nàng buông xõa, nhìn thấy tóc được buộc bằng dây cao su thì lập tức nhíu mày. Dương Quỳnh thầm kêu không tốt, liền gỡ xuống, nở một nụ cười xấu xí. Yên Liễu cũng không quá để ý, ngọn tay linh hoạt giúp nàng chải đầu, vừa chải vừa nói: “Thanh Diệp, hôm nay ngươi xảy ra truyện gì? Chẳng lẽ đụng phải đồ vật bẩn thỉu nào sao?”

Thanh Diệp? Trong lòng Dương Quỳnh khẽ động. Chẳng lẽ bây giờ mình gọi là Thanh Diệp? Nàng nhịn không được quay đầu nhìn bốn phía, đúng thật là gian phòng cổ đại. Nha đầu gọi Yên Liễu đằng sau cũng giống như không phải đang diễn kịch. Lẽ nào mình thực sự đến cổ đại sao? Thế nhưng bình thường không phải chết rồi mới xuyên không sao? Chính mình đang yên lành, sao tự dưng lại xuyên không?

Dương Quỳnh cảm thấy đầu óc mình giống một đống bột nhão, mơ mơ hồ hồ. Có điều, cái gọi là một chút hoảng sợ hiển nhiên không có tác dụng đối với người như nàng. Bất luận là trong tình huống nào, chỉ cần mình không hoảng loạn, chắc chắn sẽ có cơ hội xoay chuyển.

Yên Liễu có chút bất mãn khi Dương Quỳnh cứ nhích tới nhích lui, giữ đầu của nàng nói: “Muội muội tốt của ta, ngươi không thể an phận một chút sao.”

Muội muội? Lúc này Dương Quỳnh mới chú ý đến mặt mình trong gương. Không sai, vẫn còn là mặt của mình, nhưng tuổi trẻ ra thật nhiều. Nàng nhớ mang máng khi mình mười năm, mười sáu tuổi cũng là bộ dạng này. Chẳng lẽ không chỉ xuyên không, mà còn trẻ lại sao? Đây rốt cuộc là như thế nào?

Búi tóc xong, Yên Liễu còn cài thêm hai đóa hoa ở phía trên, lúc này mới thỏa mãn lui ra sau: “Cuối cùng cũng bình thường trở lại.”

Không đợi Dương Quỳnh nói chuyện, liền nghe thấy tiếng gõ cửa. Yên Liễu đi qua mở cửa. Đứng ở ngoài là một nam nhân mặt trắng, nói chuyện nhỏ nhẹ, thấy Yên Liễu liền nói: “Nương nương muốn ăn Tuyết Hoa Tô, mau bảo Thanh Diệp đi nhà bếp nhỏ làm.”

Yên Liễu gật đầu đáp ứng, người nọ còn cố ý nhìn thoáng qua Thanh Diệp ở trong phòng, sau đó mới xoay người rời đi.

“Hắn là ai vậy?” Dương Quỳnh thấy người kia đi rồi, liền tới hỏi Yên Liễu.

Yên Liễu giống như đã quen với việc Thanh Diệp mất trí nhớ, bất đắc dĩ lắc đầu, “Hắn là Trương Thuận, là lão nhân nhi của Cung Lung Hoa. Ngươi đừng nhìn hắn trẻ tuổi, lai lịch cũng đủ để áp người đó. Tóm lại hắn là một người tốt có thể ở chung, nhưng cũng không đáng để chúng ta đợi.” Yên Liễu vừa nói vừa kéo tay Dương Quỳnh ra cửa.

Dương Quỳnh cũng không hỏi nhiều, bởi vì nàng biết bây giờ nhất định sẽ đi đến nơi mà Trương công công gọi là nhà bếp nhỏ. Chỉ có điều nàng không hiểu, nàng là cung nữ, tại sao phải làm Tuyết Hoa Tô, chẳng lẽ không có đầu bếp sao?

Yên Liễu kéo nàng đi phía trước, cũng không quay đầu lại, từ từ nói: “Nương nương thích ăn Tuyết Hoa Tô, mà trong cung cũng chỉ có ngươi làm Tuyết Hoa Tô là vừa ý nương nương. Nếu không vì vậy, ngươi đã sớm chết mấy trăm lần rồi.”

Nhưng Dương Quỳnh không thấy vui vẻ một chút nào. Mình chắc chắn sẽ không làm được thứ gọi là Tuyết Hoa Tô. Lát nữa vẫn sẽ bị lộ. Nghĩ vậy nàng kéo kéo quần áo của Yên Liễu.

Yên Liễu quay đầu nhìn nàng, “Ngươi làm sao vậy?”

“Cái đó.... Yên Liễu tỷ tỷ, ta sẽ không làm Tuyết Hoa Tô.” Dương Quỳnh cảm thấy ăn ngay nói thật vẫn sẽ tốt hơn. Bằng không lát nữa xảy ra chuyện gì, ngộ nhỡ mất đầu thì thật không đáng.

“Cái gì?” Yên Liễu vừa mới há miệng, liền bị Dương Quỳnh nhanh tay che lại.

Yên Liễu cũng ý thức được âm thanh lớn sẽ kinh động đến những người khác, nhưng hiện tại làm sao bây giờ? “Ngươi nói đùa gì vậy? Coi như bị trúng tà cũng không thể quên hết tay nghề chứ! Cái khác ta còn có thể giúp ngươi, nhưng chỉ có ngươi mới làm được Tuyết Hoa Tô mà nương nương thích!” Yên Liễu cũng cuống lên, cái trán toát ra mồ hôi lạnh.