Chương 1: Chương 1-1: Tiết Tử

Tiếng chuông du dương vang vọng, từng làn sương khói lượn lờ, buổi kinh chiều đã bắt đầu. Chúng tăng ngồi thiền niệm Phật, tiếng mõ kêu nhịp nhàng, tiếng chuông chiều ngân vang. Nơi đây rời xa thế giới ồn ào náo nhiệt, mà thanh tân tự tại.

Dương Quỳnh ngồi ở trong một gian thiện phòng yên lặng uống trà, đối với bầu không khí yên tĩnh như vậy nàng có chút không quen. Không phải là nàng ghét, chỉ là không thích mà thôi. Âm thanh đối thoại của người đàn ông trung niên cùng thiền sư ở phòng trong nhẹ nhàng mà chậm rãi, trầm thấp nhưng nghe không rõ. Có điều Dương Quỳnh cũng không ngại, đối người đã trải qua huấn luyện quân sự nghiêm khắc như nàng, thì âm lượng nói chuyện như vậy là đã đủ.

“Dương tiểu thư.” Người đàn ông trung niên kêu một tiếng.

Dương Quỳnh đặt chén trà xuống, đi vào bên trong: “Trần tiên sinh.”

“Ta thấy cô dường như có chút nhàm chán, nơi này rất an toàn, không cần phải theo ta. Cô ra bên ngoài hít thở không khí đi, ta cùng Huyền Pháp thiền sư còn rất nhiều lời muốn nói.” Nam nhân trung niên cười hướng nàng khoát tay.

Dương Quỳnh nhìn thoáng qua hai người, không chần chừ nhẹ nhàng nói tiếng “Vâng” sau đó xoay người rời đi.

Huyền Pháp thiền sư ở một bên nhìn nữ nhân rời đi, đôi mắt luôn thấu thế sự của hắn hơi nheo lại.

Người đàn ông họ Trần quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt thần bí khó lường như vậy của hắn.

“Đại sư...”

Huyền Pháp thiền sư khôi phục tinh thần, khẽ cười nói: “Tướng mạo của Dương tiểu thư có chút kì lạ.”

“Hử?” Trần tiên sinh có phần hứng thú mở to hai mắt nhìn.

Huyền Pháp thiền sư lại khoát tay áo, “Thiên cơ không thể tiết lộ, Trần tiên sinh đừng khiến bần tăng phạm giới.”

Dương Quỳnh ra khỏi thiện phòng, âm thanh vang lên càng lớn. Nàng buồn chán liếc nhìn xung quanh, chỉ thấy bên cạnh có một sạp hàng giải sâm, người giải sâm cũng buồn tẻ mà ngáp. Trời sẩm tối, hầu hết người dâng hương đã rời đi, cho nên hắn ở đây cũng vô vị.

Dương Quỳnh cũng là cực kì rảnh rỗi, cầm lấy ống thẻ ở một bên chuẩn bị xóc một quẻ. Lại nghe thấy người giải sâm bên cạnh nói: “Tâm thành thì sẽ hiệu nghiệm. Nếu như lấy tâm tình chơi đùa, Phật Tổ sẽ trách tội.”

Dương Quỳnh sửng sốt một chút, buông ống thẻ, đi tới ngồi xuống, “Bày sạp lấy tiền, tâm của ngươi thành được bao nhiêu?”

Người giải sâm nghe xong cũng không tức giận, “Tiểu thư, nhớ kĩ một câu. Người không tin thần linh sẽ phải chịu khổ.”

Dương Quỳnh nhìn hắn không nói lời nào.

“Ngươi không tin?” Người giải sâm nhíu mày, quay đầu chỉ vào cánh cửa phía sau hỏi, “Ngươi có dám đi vào đó hay không?”

“Nơi đó là gì?”

“Đại thế giới.” Người giải sâm thần bí nói.

“A...” Dương Quỳnh nghe xong không nhịn được cười lạnh một tiếng, “Giả thần giả quỷ.”

“Cho dù là giả thần giả quỷ, ngươi cũng không có gan đi vào hay sao?” Giọng của người giải sâm không cao nhưng rõ ràng mang ý khiêu khích.

Nếu là trước kia, Dương Quỳnh sẽ không để ý. Trước đây nàng là quân nhân, bây giờ nàng là vệ sĩ tư nhân. Mà nàng cũng không phải người hành động theo cảm tính. Nhưng có lẽ lần này do nàng thực sự quá nhàm chán, dĩ nhiên lại lướt người qua, đi vào cánh cửa kia....

Người giải sâm không nhìn cánh cửa phía sau mà quay đầu về phía bên kia, xa xa là rừng trúc lượn quanh, ở dưới trời chiều dần dần bị che khuất, mà lay động bên trong rừng trúc, là một màu trắng như ẩn như hiện.