Chương 44: Hầm Rượu

Lúc đi hai tay trống trơn, lúc về cầm đao đeo cung, bao lớn bao nhỏ, mặt mũi thì tràn đầy máu tươi.

Mạc Cầu làm gì thì không nói cũng hiểu.

Điều này cũng làm hai người hơi thay đổi sắc mặt, ánh mắt phức tạp.

Trong lòng có kinh, có sợ, còn có một phần an lòng không biết từ đâu tới.

Bất quá lúc này không thích hợp để nghĩ nhiều, giải quyết phiền phức, ba người vội vã chạy qua đường, Mạc Cầu còn thuận tay nhặt lên mấy mảnh tơ lụa bọc lại cung tiễn.

Băng qua đường đi vào ngõ hẻm, không bao lâu sau, hai mắt Liễu Cẩn Tịch sáng lên.

"Ở phía trước!"

"Hư. . ." Mạc Cầu dựng một ngón tay lên rồi nhỏ giọng nói:

"Nói nhỏ thôi, gần đây có người."

Lúc này hai nàng đang ngừng thở, cẩn thận lắng nghe, quả nhiên có thể nghe được tiếng la giết ở cách đó không xa.

Dường như âm thanh đang càng ngày càng gần.

"Nơi này." Liễu Cẩn Tịch dẫn Mạc Cầu đi vào cửa sau của một tòa trạch viện không lớn.

Cánh cửa của trạch viện đã bị người ta đá văng ra, trong viện lại càng hỗn độn rối ren, hiển nhiên đã bị người vào không biết bao nhiêu lần rồi.

Trong những căn trạch viện nhỏ như vậy thì đương nhiên là sẽ không có thứ gì đáng giá cả, cũng không thích hợp ẩn núp.

Bất quá Liễu Cẩn Tịch lại mặt không đổi sắc, đôi mắt đẹp chuyển động, nhìn về phía một góc nào đó ở hậu viện.

Chỗ này có mấy phiến đá vô tự bày ra, chung quanh cỏ dại rậm rạp , bình thường sẽ không làm cho người ta chú ý.

"Bên này!"

Nàng đưa tay chỉ về phía nơi hẻo lánh, Mạc Cầu cất bước tiến lên theo hướng chỉ của nàng ta, sau đó đặt tay lên phiến đá.

Lập tức phát lực nơi cánh tay.

Long Xà kình!

"Khởi!"

"Ông. . ."

Phiến đá run rẩy, sau đó chậm rãi bị hắn nâng lên, lộ ra một căn hầm đen như mực ở phía dưới.

Liễu Cẩn Tịch khẽ nhếch miệng nhỏ, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Nàng biết phiến đá này nặng bao nhiêu, dĩ vãng các nàng cũng phải mượn nhờ ngoại lực mới có thể mở ra, không ngờ. . .

Khó trách có thể phản sát đại danh đỉnh đỉnh Lục gia của Độc Lang đạo.

Vận khí, thủ đoạn tất nhiên là một trong những nguyên nhân đo, nhưng mà thực lực của Mạc Cầu cũng phải không yếu, nếu không cũng sẽ không làm được.

Mạc Cầu đương nhiên không biết những suy nghĩ trong lòng Liễu Cẩn Tịch, sau khi nâng phiến đá lên, hắn liền thăm dò một chút rồi ra hiệu với hai nàng:

"Trong này có không khí lưu thông, có thể đi vào."

"Vâng." Văn Oanh gật đầu, dìu Liễu Cẩn Tịch:

"Tiểu thư, chúng ta xuống dưới đi?"

"Ừm." Liễu Cẩn Tịch gật đầu, cất bước đi theo, nàng đột nhiên dừng lại, ánh mắt phức tạp nhìn về phía hậu phương.

Tiếng chém giết ở bên ngoài đang càng ngày càng gần.

"Làm sao vậy?" Mạc Cầu nhíu mày.

"Là âm thanh của Triệu Cảnh." Liễu Cẩn Tịch mở miệng, giọng nói nhỏ bé.

"Trong nhà Triệu công tử mở một hiệu cầm đồ?" Đôi mắt đẹp của Văn Oanh khẽ động, hiển nhiên là có quen biết với người này, thấp giọng nói:

"Gia đình bọn họ không phải đã có hộ viện sao? Tại sao lại thế. . ."

Nói đến chỗ này, âm thanh im bặt.

Mặc dù Triệu gia có một cuộc sống sung túc, nhưng mà đội ngũ hộ viện còn xa mới sánh được với đội ngũ hái thuốc của Liễu gia, bây giờ ngay cả Liễu gia cũng gặp nạn, bọn họ đương nhiên là sẽ không ngoại lệ.

"Ở bên ngoài có không dưới hai mươi người, chúng ta đi qua cũng không làm được gì." Mạc Cầu lắc đầu, nói:

"Liễu tiểu thư, lúc này không nên suy nghĩ nhiều, trước tiên bảo vệ tốt bản thân mình đã, hết thảy đợi hừng đông rồi nói."

"Vâng." Liễu Cẩn Tịch cũng biết chuyện nào mới là quan trọng, lập tức yên lặng gật đầu than nhẹ một tiếng, sau đó được Văn Oanh dìu vào trong hầm.

Mạc Cầu dò xét bốn phía một hồi rồi cũng nhảy vào trong đó, trở tay nâng phiến đá lên.

"Xoạt. . ."

Đá lửa va chạm vào nhau tạo ra những tia lửa thắp sáng đèn dầu, vầng sáng yếu ớt nhưng cũng đủ chiếu sáng cho căn hầm nhỏ hẹp này rồi.

Căn hầm này không đủ 10 mét vuông, đột viên có một vò rượu thình lình lọt vào tầm mắt.

"Rượu!" Hai mắt Mạc Cầu sáng lên.

"Ừm." Trên mặt Liễu Cẩn Tịch cũng lộ ra vẻ mỉm cười, nói:

"Chỗ viện lạc này là nơi tụ hội bí mật của mấy khuê mật chúng tôi, nên trong này có giấu không ít rượu ngon."

"Nếu như Mạc đại phu không chê thì có thể nếm thử!"

"Vậy ta liền không khách khí." Mạc Cầu gật đầu, nhẹ nhàng ngửi thử rồi khai phong vò rượu.

Lập tức ngửa cổ dựng ngược vò rượu lên, cổ họng lăn tăn, ừng ực uống hết nửa vò rượu.

"Thống khoái!"

Đặt vò rượu xuống, tựa như ngụm trọc khí trong lồng ngực đã tiêu tan, hắn lộ ra vẻ hào sảng hiếm thấy.

Nghiêng đầu nhìn lại, nhị nữ đang co rút thân thể, ánh mắt lấp lóe thỉnh thoảng nhìn sang.

Như sợ, như kinh, còn mang theo một chút thấp thỏm.

Hiển nhiên, trong địa phương chật hẹp và phong bế này, hai người nữ nhân như họ khi đối mặt với một người đàn ông cường tráng hữu lực, mặc dù biết rằng đối phương có lẽ là không có ác ý, nhưng mà trong lòng vẫn có chút bất an.

"Thất thố, chẳng qua là rượu có thể hoạt huyết hóa ứ, đối với ngoại thương có chỗ tốt nhất định, hai người cũng có thể nếm thử." Mạc Cầu cười nhạt một tiếng, gỡ cái hòm thuốc trên người xuống:

"Nơi này có thuốc mà hai ngươi cần , chờ một lát nữa rồi thay."

"Ta. . . Đi ra ngoài một chuyến."

"Ra ngoài?" Đôi mắt đẹp của Văn Oanh trợn lên, vội vàng nói:

"Mạc đại phu, bên ngoài nguy hiểm như vậy, ngươi còn ra ngoài làm gì?"

"Cánh cửa hầm ở trên chưa được đậy kín." Mạc Cầu chỉ lên phía trên:

"Khe hở của phiến đá quá lớn, rất dễ bị người khác nhìn ra sơ hở, một khi bị người phát hiện, nơi này sẽ không thể tránh né được, e là chúng ta phải gặp."

"Hư!"

Nói đến chỗ này, sắc mặt hắn ngưng lại, vội vàng ra hiệu với hai nàng là chớ có lên tiếng.

"Ầm. . . Ầm. . ."

Bên trên liên tục vang lên những tiếng trầm đục.

"A!"

"Tha mạng, tha mạng a!"

"Mau trốn!"

"Đi chết đi!"

"Phốc!"

Tiếng thét chói tai, tiếng rống giận dữ, tiếng chém giết. . . Nối liền không dứt, tiếng sắt thép va chạm càng lúc càng xa.

Sắc mặt hai nàng trắng bệch, cơ thể mềm mại run lẩy bẩy.

Không giống với Mạc Cầu, các nàng có thể nghe thấy không ít âm thanh quen thuộc.

Đặc biệt là tiếng kêu thê lương thảm thiết của những âm thanh này càng làm cho lòng người phát lạnh, sợ vỡ mật.

Người của Triệu gia cũng chạy đến căn trạch viện này, chẳng qua là không thể tránh thoát sự truy sát của đạo phỉ.

Một lúc sau.

Âm thanh đã sớm biến mất, lúc này Mạc Cầu mới lặng lẽ đứng dậy, nhảy lên trên hầm.

Hắn đứng ở trên nhẹ nhàng nâng phiến đá lên, nhìn qua khe hở có thể thấy được những cỗ thi thể đang nằm trong sân.

Đương nhiên là những bộ thi thể này đã bị người khác lục lọi rồi, trên người chẳng còn đồ gì đáng giá nữa.

Mùi máu tươi gay mũi trộn lẫn với mùi rượu nồng đậm khiến cho hai mắt Mạc Cầu đỏ lên, máu lưu thông nhanh hơn.

Hắn liếc nhìn một vòng rồi từ từ nhấc phiến đá lên, cầm chặt trường đao rồi nhảy ra khỏi hầm.

Chung quanh một mảnh bừa bộn, xung quanh phiến không có gì dị thường, nhưng xem xét cẩn thận thì có thể phát hiện sơ hở.

Nếu là người sáng suốt ở đây thì nhất định có thể nhìn ra chuyện không đúng.

May là hiện giờ thiên hôn địa ám, xử lý sơ qua liền có thể che giấu tai mắt của người khác, muốn phát hiện ra cũng không dễ dàng.

Vừa mới động thủ xử lý xong lối vào, Mạc Cầu còn chưa kịp vào trong, hai tai đang khẽ nhúc nhích, lắc mình mấy cái liền nhảy vào trong góc tối.

"Cộc cộc. . ."

Tiếng bước chân dồn dập từ nơi không xa truyền đến.

Một người vác theo một cái bao đang thở hổn hển phi nước đại, quay người đi vào hẻm nhỏ ở hậu phương.

Trên lưng của người này có một cái bao khỏa không lớn, nhưng xem hắn ta phí sức như vậy thì chắc là thứ ở trong bao cũng không nhẹ.

Ánh mắt Mạc Cầu chớp động, đuổi theo bóng lưng của đối phương, hắn nhận ra người này.

Ông ta là nhị chưởng quỹ của hiệu cầm đồ Triệu gia, miếng ngọc bội mà Hà Tiến cho hắn khi trước đã được hắn đem đi cầm cho ông ta.

Lúc đó cầm được mười tám lượng bạc, cho nên hắn vẫn còn khắc sâu ấn tượng.

Ý niệm khẽ nhúc nhích, hắn nhẹ nhàng lắc đầu, không có ý định quan tâm đến chuyện này.

Chẳng qua là hắn còn chưa kịp nhúc nhích thì lại có hai tiếng bước chân vang lên, chạy thẳng về phía của nhị chưởng quỹ.

Hai người này có khuôn mặt dữ tợn, cầm trường đao trong tay, trên cánh tay buộc một mảnh lụa trắng đã nói rõ thân phận của bọn hắn.

Đạo phỉ!

"Người ở phía trước kia, dừng lại!"

Hai người rống to, một người trong đó bước đi như bay, cầm đao vọt mạnh.

Mạc Cầu ở trong bóng đêm trầm ngâm một chút, Sau đó liền xoay người đi theo phía sau hai người này.

"Con mẹ nó chứ, ta kêu ngươi dừng lại có nghe không, lỗ tai bị điếc hả!" Trong ngõ nhỏ, đạo phỉ cầm đao ở phía trước đang gào thét, lao lên rồi bổ liền mấy đao.

"A!" Tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Nhị chưởng quỹ là hạng người văn nhược, há có thể địch nổi tội phạm, người toàn là máu ngã rầm xuống đất, cái túi trên lưng cũng bị người ta đoạt đi.

"Hắc." Đạo phỉ mở cái bao ra, một vệt kim quang hiện lên, làm cho ánh mắt gã đạo phỉ sáng lên:

"Kim Tử, lần này phát tài rồi!"

"Đúng vậy a." Ở phía trước, có một bóng người đang lắc lư trong bóng tối, trong giọng nói mang theo ý cười:

"Lần này thật sự là may mắn, tùy tiện đi dạo một chút đều có thể gặp được loại chuyện tốt này."

"Ai?" Đạo phỉ biến sắc, lập tức nắm chặt trường đao:

"Cút ra đây!"