Chương 43: Thực Lực

"Thế nào?"

Văn Oanh từ đằng sau thò đầu ra, quan sát cảnh tượng trên đường, đầu tiên là sắc mặt trắng bệch, sau đó ánh mắt lập tức sáng lên.

Nàng cũng nhìn thấy những món đồ trên đường.

Tơ lụa tiên diễm thải lăng có lực sát thương rất lớn với nữ nhân, thậm chí có thể làm cho nàng xem nhẹ những thi thể đang ở bên cạnh.

Đảo qua nhìn xem những món đồ đang nằm tán loạn dưới đất, nàng thấp giọng mở miệng: "Đây là do tiệm tơ lụa nào đó bị cướp đúng không?"

"Ừm." Mạc Cầu gật đầu, lại không vội vàng tiến lên, ngược lại còn lặng lẽ kéo nàng về phía sau rồi căn dặn:

"Cứ chờ một chút."

"Làm sao vậy?" Hai nàng đều kinh ngạc nhìn hắn.

Lúc này trên đường không có một ai, tranh thủ đi lên vớt một chút liền có thể kiếm bộn rồi.

Những món đồ đang nằm trên đất có giá trị không nhỏ.

Mạc Cầu không trả lời, chỉ lắc đầu, đồng thời còn liếc ngang liếc dọc nhìn xem con phố dài kia, trong mắt mang theo nghi hoặc.

Nỗi nghi hoặc của hắn lập tức liền có đáp án.

"Kẽo kẹt. . ."

Trong bóng tối, không biết là ai đang từ từ mở cửa.

Có một người lặng lẽ thò đầu ra ngoài, thấy xung quanh không có người, bèn vội vàng lao vào đống hàng hóa kia.

"Phát rồi, phát rồi!"

"Những món này có thể bán được rất nhiều bạc a?"

Người này điên cuồng lục lọi đống hàng hóa trên mặt đất, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm: "Lão Vương ta xui xẻo nửa đời người, lần này xem như chuyển vận rồi!"

Trên mặt của y mang theo vẻ kích động, động tác thì có hơi run rẩy, hồn nhiên không phát hiện được trong bóng tối có một tia sáng lóe lên.

Bạch!

"Phốc!"

Một mũi tên từ nơi không xa lao ra, mang theo cự lực, trực tiếp xuyên qua lồng ngực của người này.

Lập tức lại có một người cầm đao chạy tới, bước chân như bay, vọt tới phụ cận liền một đao bổ xuống.

Người kia vốn còn đang giãy dụa, nay đã trực tiếp ngã liệt xuống đất.

Không cần hỏi cũng biết là chết chắc rồi!

Người cầm đao không hề hoang mang lục lọi thi thể, không bao lâu sau liền lấy được một cái túi tiền, gã ta nhẹ nhàng lắc đầu với hậu phương:

"Một gã nghèo kiết xác, trên người không có nổi hai lượng bạc!"

"Trở về đi." Trong bóng tối, một giọng nói trầm thấp truyền ra:

"Chờ lát nữa có lẽ sẽ câu được một con cá lớn."

"Ừm." Người cầm đao gật đầu, nhẹ nhàng ném ném cái túi tiền trong tay, đạp cho bộ thi thể kia một cước rồi mới trở về.

Trong ngõ tối, sắc mặt của Văn Oanh và Liễu Cẩn Tịch trắng bệch.

May mà vừa rồi không lao ra, nếu không có lẽ Mạc Cầu sẽ không có chuyện gì, nhưng hai người họ sợ là khó thoát một kiếp.

Ai có thể ngờ được ở chỗ này vậy mà lại có người dùng hàng hóa để câu người, sau đó lấy cung tiễn bắn giết.

"Đi săn." Mạc Cầu thu hồi ánh mắt, tựa người vào vách tường, ánh mắt phức tạp:

"Không ngờ là phương pháp của những người thợ trên núi lại có thể áp dụng ở trong thành!"

Chả trách vừa rồi hắn liền cảm thấy không đúng, trên đường quá mức yên tĩnh, hơn nữa mấy cỗ thi thể trên mặt đất cũng có chút dị dạng.

May mắn. . .

"Bọn đạo phỉ này. . ." Văn Oanh nghiến chặt hàm răng, vẻ mặt hung hăng:

"Đều đáng chết!"

"Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này." Mạc Cầu nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn về phía Liễu Cẩn Tịch:

"Liễu tiểu thư, ngoại trừ con đường này ra thì còn có đường khác để tới được địa phương mà cô nói hay không?"

"Cái này. . ." Liễu Cẩn Tịch hơi suy tư, trên mặt lộ vẻ khó xử:

"Có là có, nhưng sợ là sẽ càng khó đi hơn."

Sắc mặt Mạc Cầu trầm xuống.

Bây giờ trong thành đã hỗn loạn rối tung, không cần lắng nghe, tiếng la giết, tiếng kêu sợ hãi từ xa sẽ tự truyền vào trong tai.

Con đường này đã là tương đối vắng vẻ rồi.

Hắn nhìn hai bên vách tường, rồi lại nhìn hai nàng đang bị thương trên người, ý niệm leo tường cũng bị loại bỏ.

Hắn trầm ngâm một chút, hai mắt lập tức trở nên lạnh lẽo.

"Hai người ở chỗ này chờ ta."

"Mạc đại phu." Liễu Cẩn Tịch sững sờ, bỗng chốc hiểu rõ, nhỏ giọng nói: "Nếu không thì bỏ đi."

"Chúng ta tùy tiện cầu xin một gia đình nào đó, có lẽ sẽ có thể gặp được người hảo tâm."

"Càng nhiều người thì sẽ càng không an toàn." Mạc Cầu lắc đầu:

"Huống hồ. . ."

Thanh âm ngừng lại, ánh mắt của hắn càng rét lạnh hơn: "Có một số việc, đã gặp được thì há có thể không làm?"

"Hai người chờ một lát!"

Hắn gật đầu với hai nàng rồi cúi mình xuống, lặng yên không tiếng động tiềm hành trong bóng tối.

Không bao lâu sau.

Đợi khi Mạc Cầu hiện thân lần nữa thì đã là đi tới gần một căn nhà tan hoàng thấp bé.

Ở sau một nửa vách tường kia có hai người đang ngồi xổm, thay phiên nhau giám thị động tĩnh trên đường.

Một người trong đó cầm trường đao trong tay, chính là gã vừa động thủ.

Một người khác thì có tật ở hai chân, ở bên cạnh có một cây trường cung, người này đang lau chùi cung tiễn.

Chả trách bọn hắn lại sử dụng biện pháp này để đi săn, nguyên lai tên cung thủ này hành tẩu không tiện.

Ánh mắt Mạc Cầu chuyển động, rơi vào trên cây trường cung.

Theo như lực đạo vừa rồi thì cây cung này hẳn là Tam Thạch cung, nhất định phải có tu vi Luyện Da mới có thể kéo ra, nếu không thì phải là người trời sinh Thần lực.

Lực sát thương kinh người, liền xem như là hắn thì cũng không dám ngạnh kháng.

Ánh mắt lấp lóe, hắn ngừng thở, thân thể có chút chập trùng, chậm rãi tới gần hai người này.

Vì phát huy nữ tử ưu thế nên Phân Ảnh kiếm có một bộ pháp môn chuyên về nín hơi liễm khí, Mạc Cầu đương nhiên là biết.

Hắn tựa vào vách tường, lặng lẽ bước, khoảng cách càng ngày càng gần hai người này.

Mười mét, tám mét, năm mét. . .

"Bạch!"

Đúng lúc này, đột nhiên có một mũi tên từ hậu phương lao tới, đồng thời còn kèm theo một tiếng rống lo lắng:

"Miêu Tử, cẩn thận! Có người tập kích!"

Ngoại trừ hai người này, gần đây lại còn có người mai phục?

Gian trá!

Trong lòng Mạc Cầu cuồng loạn, thân hình đột nhiên lao tới trước, trong lúc tránh đi mũi tên cũng bổ nhào tới trước mặt hai người.

"Thật to gan!" Người cầm đao kia chỉ trong nháy mắt liền đã phản ứng lại, nổi giận gầm lên một tiếng, vung đao bổ xuống.

Đao phong vù vù, lực đạo cũng không nhỏ.

Đồng thời hậu phương lại có một mũi tên đang phóng tới, lực đạo mặc dù không mạnh, nhưng cũng không thể không quan tâm.

Sau có mũi tên, trước có trường đao, càng có một vị cung thủ có lực sát thương kinh người đang giương cung cài tên.

Trong lúc nguy hiểm trùng trùng này, Mạc Cầu lại đột nhiên trở nên cực kỳ bình tĩnh, những cảm xúc kinh hoảng, sợ hãi dường như đã đột ngột biến mất.

Mũi tên rung động lao vút trong không trung, người cầm đao ở trước mặt thì đang bối rối, còn có bụi đất bay tứ phía, mọi thứ đều có thể đụng tay chạm đến.

"Bành!"

Long Xà kình truyền đến dưới chân, mặt đất run nhẹ, hắn mượn lực mà lên, thân thể nghiêng nghiêng tránh khỏi mũi tên.

Đồng thời duỗi tay phải ra, đoản kiếm từ trong ống tay đột nhiên bắn ra, va chạm với thanh trường đao đột kích.

Kình lực bộc phát!

Không có Yến Tử Phân Thủy, không có bất kỳ kỹ xảo nào khác, chỉ đơn thuần là bộc phát cự lực.

Một lực đạo có thể so với cao thủ Đoán Cốt nghịch thế oanh ra, trực tiếp làm cho đối thủ biến sắc, thân thể gã ta không thể không ngửa ra sau.

Thân hình mất cân bằng, sơ hở tự hiện.

"Bạch!"

Thanh đoản kiếm trong lòng bàn tay Mạc Cầu giống như rắn độc lao lên cắn một cái, xẹt qua cỏ họng của gã nam tử cầm đao.

Vẫn còn dư lực, hắn tiếp tục lướt về phía tên cung thủ ở hậu phương.

Giờ này khắc này, tên cung thủ này chỉ mới vừa cầm chặt cung tiễn, còn chưa kịp xạ kích, chỉ có thể bối rối cầm trường cung đập về phía đoản kiếm.

Nhưng ngay một khắc này, trong bóng tối lại toát ra một thanh kiếm gỗ.

Ám kiếm!

"Phốc!"

Cung thủ đến chết đều không thể nhìn rõ, thanh ám kiếm trí mạng từ đâu mà đến, ý thức của hắn ta đã lâm vào hắc ám.

Mạc Cầu rơi xuống đất, vung tay lên, đoản kiếm, trường đao đồng thời ở trong tay, cong người bổ nhào về phía hậu phương.

Thân hình như rắn, di chuyển uyển chuyển ở trong phế tích, tốc độ lại nhanh đến kinh người.

Lướt qua mấy cái liền tới gần người cuối cùng đang giương cung, đầu tiên là dùng Tụ Lý kiếm đánh gãy tiết tấu của đối phương, sau đó cầm đao vọt lên, bộc phát Long Xà kình, mãnh bổ ba đao, chém xuống một cái đầu lâu.

"Hô. . . Hô. . ."

Trong bóng tối, cơ thể Mạc Cầu đang run rẩy, mặt mũi tràn đầy máu tươi.

Hốc mắt của hắn giản ra lại co vào, lồng ngực thì đang trập trùng lên xuống, cơ hồ không cầm được thanh trường đao trong tay.

Thật lâu sau, tâm tình mới thoáng bình phục.

Hắn giết người, cũng không phải là lần đầu tiên.

Nhưng giết một cách nhanh chóng giống như giết một con gà như thế này thì hắn lại cảm thấy rất kích thích.

Thậm chí là rất thống khoái!

Loại tâm tính này, mới là thứ làm cho Mạc Cầu sợ hãi.

"Ta chỉ là bị ép, bọn họ là ác nhân." Cưỡng ép an ủi mình một câu, hắn kìm nén nỗi xao động trong lòng, vội vàng lục lọi thi thể.

Hai cái bao vải, bên trong có chứng không dưới năm mươi lượng toái bạc, còn có hai miếng bảo ngọc và rất nhiều đồng tiền lớn.

Còn có hai cây trường cung, trong đó có một cây Tam thạch ngạnh cung có giá trị không nhỏ, và còn một thanh trường đao nữa, tất cả đều bị hắn lấy đi.