Chương 2 : Cái Chết Như Một Cơn Gió .
Tầm 5h chiều .
Ánh mặt trời ơi cũng dần biến mất , ở lại phơi nắng cũng chả tu luyện thêm được nên hắn trở về
Về tới làng , Lâm Thiên thở phào một hơi nhẹ người .
"Lâm Thiên ca ca , ăn cơm ."
Thiếu nữ Văn Cơ xinh đẹp lúc này đã đứng ở đầu làng chờ hắn .
"Đã bảo không cần đợi mà , cô gái ngốc ." Hắn cười xoa đầu nàng .
Thiếu nữ xấu hổ lấy tay của hắn ra hung hăng trừng mắt : "Muội không còn là con nít , xin đừng đối xử với muội như vậy ."
Lâm Thiên giả đò chằm chằm soi nàng từ đầu đến chân , mà quả thật ngực lớn mông to mặt lại đẹp , không giống thiếu nữ 16 tuổi 'trước sau như một' ở thế giới của hắn .
"Ừ thật , đúng là không nhỏ ."
"Không để ý huynh nửa ." Văn Cơ bị nhìn như thế cả người nóng ran , lùi lại mấy bước sau đó quay đầu chạy đi .
Lâm Thiên cười cười , nói ra cũng thật may mắn , thời đại này nhân loại lòng còn đơn thuần rất nhiều , sống cũng rất thỏa mái .
"Này , nghe nói gì chưa ."
"Cái gì cơ ."
"Nghe nói ác bá làng Vũ kế bên đem người qua đòi nợ lão Văn Chương làng mình ."
"Hả , lão địa chủ giàu vậy mà vẫn mượn nợ ."
"Ta làm sao biết , ta đi coi đây ."
"Chờ chút , ta đi với ."
…
Cả làng Cáo nhộn nhịp bàn tán .
Sau Lâm Thiên tu luyện trở thành Chức Nghiệp Giả , thính lực hơn xa người bình thường , dù cách mười mấy mét xa vẫn nghe rõ được những gì họ nói .
Trong lòng kinh ngạc , hắn không do dự cầm lên cây cuốc chạy theo Văn Cơ .
Tuyệt đối không thể để nàng xảy ra chuyện gì .
Vừa tới trước nhà lão Văn , hắn lập tức thấy một số thôn dân bu lại quan sát .
Nhìn vào trong cửa lớn , lão Văn cả người mặc áo đen quỳ dưới đất , kế bên là hai tên gia đinh lúc này mặt mũi bị đánh bầm dập , máu me khắp nơi .
"Lão già , thời hạn đã đến , mau cút khỏi đây ."
Lý Dịch cười ha hả cầm ra một quyển khế ước .
"Được , ta đi ." Lão già không có một chút luyến tiếc gật đầu .
Thời đại này là thế , có thực lực muốn làm gì cũng được , có oan cũng không thể kiêu , đó là quy tắc sống của phàm nhân hèn mọn .
"Cha , không muốn làm vậy ."
Lúc này , một tiền quát yêu kiều làm mọi người bừng tỉnh .
Văn Cơ chạy đến đỡ Văn Chương đứng lên , giận dữ nhìn chằm chằm kẻ xấu .
"Cùng lắm thì chúng ta lên thành chủ thưa kiện , con không tin bọn người này có thể một tay che trời ."
Nàng vừa nói xong , xung quanh liên tục vang lên tiếng thở dài .
Nước xa không cứu được lửa gần , hơn nữa bọn ác không biết thì thôi đã biết rồi thì làm sau có thể để nàng thoát .
Chung quy lại , nàng vẫn quá non nớt .
"Ồ , nghe đồn Văn lão gia có đứa con gái xinh đẹp , không ngờ là thật ."
Lý Dịch cùng bọn tiểu đệ liếm khóe môi , loại cực phẩm mỹ nữ này ngàn dặm không có một , so sáng với đám thanh chi tục phấn bọn hắn từng chơi qua , không một cái nào có thể so sánh .
"Không tốt , chạy mau đi ."
Lão Văn nhìn tình hình không ổn lập tức đuổi nàng đi , hắn ở lại chặn đường .
"Kiến mà cũng muốn cắn voi , chết đi ."
Lý Dịch cười lạnh , một tát đập bay lão Văn , chạy tới muốn bắt lại mỹ nhân như ngọc .
Hôm nay hắn muốn vô pháp vô thiên một lần xử lý cô gái đẹp này , nếu không chờ tên kia đến , ngay cả cặn cũng ăn không được .
"Không… "
Nhìn thấy lão Văn bị đánh trọng thương , Văn Cơ hốt hoảng vô cùng .
Lúc này nàng mới biết mình có bao nhiêu ngây thơ .
Nhìn thấy Lý Dịch sắp ôm thân thể của nàng , nàng cũng chỉ có thể ngơ ngác mà nhìn , vì nàng biết một khi bỏ đi , lão Văn tuyệt đối sẽ bị hành hạ đến chết .
"Muội nói không sai , nhưng sai ở chỗ là không có thực lực ."
Lúc này , một bóng người từ ngoài cổng lách vào , tốc độ nhanh đến mức mọi người còn chưa kịp phản ứng hắn đã chạy mấy chục mét kéo
Một tay Văn Cơ vào ngực , một tay còn lại đối với Lý Dịch xuất quyền.
" Răng rắc "
Tiếng xương nứt vỡ vang lên trong đầu mọi người , sau đó Lý Dịch tựa như một quả khinh khí cầu bay ngược , tông vỡ bức tường gạch trong nhà .
"Ầm"
Lại một âm thanh vang vọng , Lý Dịch vậy mà không còn phát ra tiếng động .
Đám tiểu đệ trong nháy mắt phát hiện lão đại bị thiếu niên một chưởng đánh chết , không nhịn được sợ hãi tiểu ra cả quần .
"Đại nhân tha mạng ."
Bốn tên tiểu đệ ác bá đồng loạt quỳ xuống dập đầu , động tác chỉnh tề cực kỳ .
"Ca ca thật lợi hại ." Hai mắt bộc phát ngôi sao , Văn Cơ chưa bao giờ cảm giác ca ca lại ngầu lòi đến thế .
"Khục khục ." Lão Văn ngẩng đầu dậy , ho khan .
Hắn rất kinh ngạc Lâm Thiên thể hiện thực lực mạnh như vậy , nhưng dù sao trước đó cũng đoán ra một ít nên rất nhanh bình tĩnh lại .
Có điều cô con gái này thật làm hắn lo , mê trai đến mức bỏ cha nó …
Hài , sao một đời anh minh của ta lại sinh ra một đứa ngốc nghếch thế này .
"Cha , ngài không sao chứ ." Văn Cơ nhận ra não mình quá nhỏ , cười hì hì đỡ cha nàng lên
"Không cần ." Lão Văn cười với nàng .
"Xương già ta gãy không còn mấy cái , sống cũng không được bao lâu , đừng phí sức ."
Hắn già rồi , con gái lại tìm được nơi nương tựa tốt , hắn chết cũng mãn nguyện .
"Cha , cha …" Văn Cơ lệ chảy dài trên má nhưng nàng không gào thét níu kéo .
Bởi vì nàng thấy nụ cười của lão Văn , cả chục năm rồi , lần đầu tiên nàng thấy phụ thân cười .
Nụ cười của sự giải thoát .
"A , đây là gì ." Lâm Thiên xoáy người Lý Dịch lấy lại tờ khế ước , bỗng mò được một một lá bùa .
Lá bùa đã cháy một nửa , hắn vừa lấy ra không bao lâu liền cháy thành tro .
Hắn quay đầu nhìn mấy tên tiểu đệ , hỏi chúng nó : "Đây là gì ."
"Đó , đó là thư truyền tin ."
"Truyền cho ai ." Hắn lại hỏi .
"Là một vị Hắc Vu Sư ." Bọn họ trả lời , vừa nhắc đến Hắc Vu Sư liền run cầm cập .
"Nói tiếp ." Hắn nhíu mày .
Hắc Vu Sư , nghe tên liền biết là Chức Nghiệp Giả , hơn nữa còn thiên hướng tà ác , cực kỳ khó đối phó .
“Ngài ấy là người đã yêu cầu chúng tôi chiếm lấy Văn gia mấy năm trước .”
“Ừ , vậy là hắn mới là chủ mưu .” Lâm Thiên thở dài , câu chuyện càng ngày càng phức tạp .
Nhưng nhìn lão già chết như vậy hắn cũng không cam lòng , ít nhất cũng phải trả thù cho lão ấy coi như báo ân vậy .
Nhìn Văn Cơ chực chờ bên thi thể , hắn cầm lấy cây cuốc trên vai đem xuống .
“Cầu ngài …”
Bốn tên tiểu đệ chưa nói xong liền thấy một luồn trắng bạc xẹt qua .
Lưỡi cuốc sắc như dao cạo , qua tay người tu luyện như Lâm Thiên càng thêm kinh khủng , ngay cả đá to cỡ một mét hắn cũng bổ ra được chứ đừng nói chỉ là vài con người máu thịt .
"Hắc Vu Sư là ai , muốn làm gì không quan trọng , thù đã kết , chỉ có máu mới rửa được ."