Vẻ mặt của hai vị thiếu chủ cùng đám trưởng lão đi cùng đã biến đổi hết sức kịch liệt, giống như thấy quỷ mà đều đồng loạt dâng lên một nỗi sợ hãi không tên. Tống Thiếu Kiệt vừa nãy còn mới hung hăng lên tiếng chửi mắng Dạ Khinh Ưu hiện tại cũng đã im bặt, nuốt nước bọt không ngừng.
Ánh mắt Dạ Khinh Ưu khẽ đảo qua hai tên Tống Thiếu Kiệt và Châu Vỹ, cũng không thèm nhìn lâu một chút, đem sát khí khóa chặt trên thân thể hai kẻ này. Ngay sau đó, thân thể của hai vị thiếu gia thiên kiêu vốn dĩ thân phận đã cao cao tại thượng bây giờ lại biến thành một đoàn huyết nhục, máu và thịt văng tung tóe, linh hồn bị bạo tạc xé nát, không còn chút sinh cơ.
" Thiếu chủ!! "
Đám trưởng lão hộ vệ thấy hai vị thiếu gia cứ như vậy mà chết đi, bi thống hét ầm lên. Bọn chúng còn chưa kịp hướng sự phẫn nộ về Dạ Khinh Ưu, tất cả đều đồng loạt nối gót theo hai vị thiếu chủ của bọn hắn, hóa thành từng bãi máu thịt, tan xác không còn một mảnh.
Cảnh tượng máu me ghê rợn làm Lục Thanh Nhã sắc mặt tái nhợt, không dám nhìn nữa, vội vàng quay đầu đi. Dạ Khinh Ưu đem nàng đặt lại ngồi trên ghế, bản thân tiến đến vị trí của ba vị cường giả vừa mới chật vật đứng dậy, vừa kịp nhìn thấy cái chết thảm thương của hai vị thiên kiêu anh tài.
" Không!! Nhi tử của ta. "
Tống Ngọc đau khổ gào lên, mặc kệ thương tích có nặng đến đâu, hắn trườn bò đến bên cạnh thi thể chỉ còn là bãi thịt nhão nhoét của nhi tử, bàn tay nhuốm máu ôm lấy tàn dư thịt vụn, hai mắt đỏ hoe, ngẩng cao đầu nhìn Dạ Khinh Ưu, phẫn nộ cực độ.
" Tiểu tử, ngươi dám giết nhi tử của ta. Dù chết ta cũng… "
" Dù chết ngươi cũng chẳng thể làm được gì đâu. Chết đi. "
Dạ Khinh Ưu không đợi đối phương nói nhảm, bàn tay đã đặt lên đỉnh đầu của Tống Ngọc, đem linh hồn của gã xóa sổ, đồng thời cũng luyện chế đối phương thành một cái huyết khôi. Mặc dù tu vi và thực lực chỉ có Thiên Tôn, nhưng đặt tại Tam Giới cũng coi như cường giả đứng đầu.
Nhìn Tống Ngọc thảm thiết chết đi, hai người Lục Liên và Châu Tôn đều bị dọa cho sợ hãi, không ai bảo ai, cả hai hướng về hai phương khác bỏ chạy. Chẳng qua tốc độ trong mắt Dạ Khinh Ưu thật sự là quá chậm chạp.
Thân ảnh Dạ Khinh Ưu lóe lên, chẳng mất mấy hơi thở hắn liền xuất hiện sau đó, trong tay hai bên đều có hai cái thi thể vô hồn của hai vị Thiên Tôn cường giả. Hắn đều đem cả ba người luyện thành huyết khôi, sau đó đem cả ba đến trước mặt Lục Thanh Nhã, thản nhiên nói.
" Ba cái huyết khôi này từ bây giờ sẽ nghe theo mọi mệnh lệnh của nàng. Hãy dùng máu nàng để đem chúng nó nhận chủ, về sau sẽ lại không phải chịu uy hiếp của kẻ nào. "
Lục Thanh Nhã trợn tròn mắt, còn chưa kịp phản ứng. Nàng không dám tin tưởng, Dạ Khinh Ưu vậy mà có thể nhẹ nhõm đem cả ba vị cường giả chế trụ, còn đem đối phương biến thành Khôi Lỗi. Thế nhưng, bản tính thiện lương của nàng không cho phép nàng chấp nhận sử dụng mấy bộ huyết khôi này. Bất quá, trải qua mọi việc vừa rồi, nàng càng thêm hiểu rõ về vai trò của thực lực.
Lục Thanh Nhã cắn môi, hơi do dự một chút, đem vài giọt huyết dịch nhỏ xuống, dung nhập mi tâm ba cái huyết khôi. Ngay lập tức, cả ba cái huyết khôi thân thể di động, đồng loạt đều hành động theo ý nghĩ của nàng, khiến nàng hết sức kinh ngạc, nếu như không phải thật sự chứng kiến, nàng còn nghĩ mấy cái Khôi Lỗi này là vật sống.
" Đa tạ huynh. "
Lục Thanh Nhã trong lòng cảm động không thôi, vội vàng lên tiếng cảm tạ. Nàng biết nam nhân là vì lo cho an nguy của nàng nên mới vất vả tạo ra ba bộ huyết khôi này. Dạ Khinh Ưu khẽ gật đầu, bàn tay vuốt nhẹ lên mái tóc mềm mượt tỏa ra sức sống, ngửi lấy mùi hương thơm dịu của thiếu nữ.
" Tên ta là Dạ Khinh Ưu, nàng cứ gọi ta là Dạ đại ca được rồi. "
" Ân, đa tạ Dạ đại ca. Tiểu muội tên là Lục Thanh Nhã, Dạ đại ca có thể gọi muội là Thanh Nhã. "
Gương mặt Lục Thanh Nhã hiện lên vẻ vui cười, như vạn hoa đua thắm, làm bừng sáng một mảnh sinh cơ giữa màn huyết tinh do nam nhân kia tạo ra. Huyễn Điệp đem Lục Thanh Nhã ôm vào trong lòng, mỉm cười ngọt ngào nói.
" Vậy gọi tỷ là Điệp tỷ đi. "
" Vâng, Điệp tỷ. "
Lục Thanh Nhã nhu thuận đáp ứng, bộ dáng hiền lành đáng yêu, làm Huyễn Điệp hết sức yêu thích. Nhìn cả hai nàng giống như một đôi tỷ muội thần tiên làm lòng người ấm áp.
Dạ Khinh Ưu vung tay, dùng hắc hỏa đem toàn bộ tàn thi nơi này thiêu rụi không còn một mảnh, sau đó mới quay sang nhìn Lục Thanh Nhã, nói.
" Về sau ta sẽ thiết lập một cái Hộ Trận tên 'Thôn Thiên Mãng Tinh Trận', cường giả dù là Đế Tôn cũng sẽ không cách nào phá hủy, tu vi toàn bộ sẽ bị áp chế xuống Thiên Huyền. "
Hắn chính là tận dụng huyết dịch lấy được còn dư của Thôn Nguyệt Mãng Thiên Xà mà lập ra trận này, công dụng không chỉ đơn giản như hắn nói, nhưng cũng không cần nói quá nhiều làm gì. Hắn khá là yêu thích Lục Thanh Nhã nữ nhân này, cho nên cũng không muốn tình cảnh này lại tái diễn.
" Đa tạ Dạ đại ca, huynh làm nhiều chuyện như vậy cho muội. Muội thật không biết nên trả ơn cho huynh như thế nào. "
Lục Thanh Nhã đôi mắt ươn ướt, từ nhỏ phụ mẫu của nàng mất sớm, để lại cho nàng chỉ duy nhất mỗi ngọn Tiên Trì này, được nàng tiếp quản đến hiện tại. Dù nhiều người đối với nàng tốt, nhưng đa phần đều vì dung mạo và Y Đạo thiên phú của nàng, chưa ai thật tâm đối xử với nàng như hắn.
Lúc này trong đầu nàng, hình bóng của Dạ Khinh Ưu đã trở nên không thể thay thế, nàng bên trong tâm tư khẽ xoay chuyển, có chút cảm giác khác thường, nhưng nhìn Huyễn Điệp đang ôm nàng trong lòng, lại quyết tâm che giấu loại tình cảm khác lạ kia.
Sau đó, dưới sự trợ giúp của Dạ Khinh Ưu, Mộc Dao Tiên Trì đã được lập thêm một Hộ Trận 'Thôn Thiên Mãng Tinh Trận' bảo vệ, còn thêm ba tôn huyết khôi thực lực Thiên Tôn có khả năng cắn nuốt máu huyết để tiến cấp.
Từ đây, Mộc Dao Tiên Trì chính thức bất khả xâm phạm, trừ khi cường giả đến từ Ngoại Giới công kích, nếu không sẽ không thể nào bình an đặt chân vào trong Mộc Dao Tiên Trì.
…
Mấy ngày kế tiếp, Dạ Khinh Ưu ở trong căn phòng luyện chế đan dược, thành công luyện thành Hóa Long Đan, còn có vài loại đan dược khác hắn làm cho chúng nữ. Điều này dẫn đến Thiên Địa Đan Kiếp liên tục kéo tới, gây ra vô số chú ý nhưng lại không có người nào rõ ràng là ai đang luyện đan.
Dạ Khinh Ưu chiếm đoạt Không Gian Bí Cảnh cũng đã xem qua, sớm nhận ra bên trong tồn tại một mảnh không gian có chứa đựng tàn hồn. Hắn dùng tinh thần lực lượng mạnh mẽ đem ký ức của đám người này đọc sạch sẽ, xác định địch bạn, sau khi biết có hai người là phụ mẫu của Trương Tuyết Di, cảm thấy hơi ngoài ý muốn.
Còn về phần mấy người kia, Dạ Khinh Ưu cũng đã sớm có biện pháp đối phó, trong tám cái tàn hồn thì duy chỉ có một lão giả gọi là Tam Bảo đối với hắn hận thù. Dĩ nhiên do lần trước xích mích đả thương Diệp Lăng đã gây ra ấn tượng của lão với hắn trở nên cực xấu. Còn mấy người còn lại căn bản không có quan tâm, ít nhiều gì cũng chỉ là có chút thưởng thức Diệp Lăng mà thôi.
Sau khi suy tính cẩn thận, Dạ Khinh Ưu lập tức có ý định đem tàn hồn của Tam Bảo xóa sổ. Với hắn mà nói, không có khả năng sẽ mang theo một cái linh hồn có hận thù với hắn bên người. Còn mấy người còn lại, nếu như biết điều hắn sẽ không ra tay.
Trong Không Gian Bí Cảnh lúc này, nhìn thấy linh hồn của Tam Bảo lão giả vậy mà quằn quại la hét trong tuyệt vọng, bị quỷ dị xóa sổ, khiến cho bảy người kia nhìn thấy mà lạnh run, bọn họ không nghĩ đến gặp tình cảnh như vậy, tất cả đều dâng lên một cảm giác bất an trong lòng.
" Các vị, nơi này là chỗ nào? "
Đột nhiên, không biết từ lúc nào Dạ Khinh Ưu đã xuất hiện trước mặt bọn họ, dọa sợ bảy người kia. Bọn họ đồng loạt đề phòng, nhận thấy Dạ Khinh Ưu giống như cái tiểu bối mới khiến cho trạng thái căng thẳng giảm đi đôi chút, nhưng vẫn không dễ tin tưởng. Trong đám người, tàn hồn của một nam nhân anh tuấn chủ động lên tiếng.
" Ta gọi là Lâm Trần, tiểu tử ngươi sao lại có thể tiến vào nơi này? "
Dạ Khinh Ưu giống như kinh ngạc nhìn Lâm Trần, dĩ nhiên chỉ là hắn giả vờ biểu hiện, lại thản nhiên đáp.
" Ta cũng không rõ ràng, chỉ vừa mới vô tình đạt được không gian này cho nên vào kiểm tra. "
Lời nói của hắn dọa cho sắc mặt mấy người kia sợ hãi. Bọn họ dù chỉ là tàn hồn, nhưng tinh thần đã sớm liên kết với chủ nhân của không gian, cho nên Diệp Lăng chết bọn họ đều biết rõ, còn đang ưu sầu vì phải chu du ngàn năm, không nghĩ tới nhanh như vậy mà đã có người kế thừa tiếp theo.
Dạ Khinh Ưu sau đó rất nhanh chiếm được đám người này hảo cảm, khiến cho bọn họ nghĩ hắn cũng giống như Diệp Lăng, là một cái thiếu niên mới trải đời, còn hứa sẽ giúp hắn trở thành cường giả, làm Dạ Khinh Ưu khinh thường, chẳng qua nể mặt mũi Trương Tuyết Di cho nên cũng lười quản đám người này tự mê hoặc tâm trí.
Hắn sau đó quay trở lại viện phủ của Tứ Gia, gặp lại chúng nữ Trương Tuyết Di, Hồng Mỵ và Bách Trung Thục Nghi. Các nàng mấy ngày nay đợi lấy hắn, tránh không khỏi lo lắng trong lòng. Đều đã nghĩ tới rằng có phải tên nam nhân kia ăn sạch rồi chạy khiến các nàng chịu thiệt hay không.
Vừa thấy hắn quay lại, các nàng mới an tâm, cũng không có tò mò hỏi hắn đi đâu. Dạ Khinh Ưu nhìn Trương Tuyết Di, thản nhiên nói.
" Tuyết Di, nàng theo ta vào phòng một chút. "
" Ân. "
Trương Tuyết Di không có thắc mắc hắn muốn làm gì, dù sao thân thể cũng đã giao cho hắn, nàng còn lo sợ cái gì? Vừa vào trong phòng, Dạ Khinh Ưu đã đem không gian khóa kín, từ trong thân thể đã phát động Không Gian Bí Cảnh, đem hai cái linh hồn thể thả ra ngoài.
Ngay sau đó, trong phòng xuất hiện hình ảnh một đôi phu thê trung niên, cả hai vừa xuất hiện dẫn đến Trương Tuyết Di chấn động. Lập tức, hai mắt nàng không dám tin nhìn vào hai người, đứng như trời trồng một khoảng thời gian, đôi mắt ươn ướt chảy ra hai hàng lệ châu.
" Phụ thân, mẫu thân… Thật là hai người ư? "
Hai thân ảnh vừa xuất hiện chính là hai cái tàn hồn bên trong Không Gian Bí Cảnh, phụ mẫu của Trương Tuyết Di, Trương Phó và Lan Tâm. Trước kia vì thực lực Diệp Lăng yếu kém cho nên không dám đem hai người thả ra, hiện tại Không Gian Bí Cảnh rơi vào trong tay Dạ Khinh Ưu, hắn thừa sức đem mấy cái tàn hồn này thả ra ngoài mà không sợ bị ăn mòn.
" Tuyết Di. "
Cả hai người Trương Phó và Lan Tâm đều kinh hỉ kêu lên, thấy nữ nhi Trương Tuyết Di đứng ngay ở trước mặt hai người, đều quá đỗi vui mừng mà ôm chầm lấy nàng. Dù hiện tại là tàn hồn nhưng Dạ Khinh Ưu đã lập ra một kết giới bằng tinh thần lực lượng, gia tăng tu vi linh hồn làm cho bọn họ có thể thoải mái nói chuyện.
*
Hết chương :D