Chương 388: Chen ngang

Chứng kiến cảnh này, không chỉ đám nam tử thiếu gia sợ hãi, còn có các nữ tu cũng bị làm cho rung động. Các nàng dĩ nhiên nhận ra thân phận của Dạ Khinh Ưu, đối với nam tử anh tuấn này còn bàn tán không ít, cũng không nghĩ đến nam nhân này không chút nào e ngại cường quyền, đem tên thiếu gia từ đại thế lực kia hành hạ đến chết.

Các nàng biết hiện tại tiểu thư của các nàng sắp có nguy cơ bị gả đi, đồng nghĩa với việc Tiên Trì sẽ không còn ai bảo hộ, số phận các nàng cũng sẽ thê thảm không kém, trở thành một món hàng để đám nam nhân tha hồ lựa chọn.

Thấy Dạ Khinh Ưu có thể vì các nàng mà xả giận, điều này khiến các nàng hết sức vui vẻ, thâm tâm càng thêm ái mộ hắn.

Dạ Khinh Ưu không để ý người khác nghĩ gì, hắn hướng ánh mắt về phía đám thiên kiêu kia, trong đó bao hàm sát khí ẩn hiện, khiến cho bọn chúng cảm thấy lạnh run, cảm giác sợ hãi bao trùm toàn thân.

" Tự động cút xuống hay để ta giúp các ngươi. "

Giọng nói của Dạ Khinh Ưu lạnh lẽo vang lên, làm đám thiêu kiêu lúc này tỉnh táo lại, hai mắt nhìn nhau, bọn họ đều là thiên kiêu một phương, trước giờ nhận được vạn chúng chú mục, nào có đạo lý dễ dàng như vậy khuất phục. Một tên vừa tính lên tiếng, đã cảm thấy toàn thân trở nên tê dại vì một thanh diệp kiếm xiên qua đầu lâu, đồng thời cũng bị ném vào lỗ rách không gian.

" Không cần nghĩ đâu, để ta thay các ngươi quyết định. Toàn bộ cút xuống địa ngục đi. "

Dạ Khinh Ưu động tác quá nhanh, để cho một đám thiên kiêu ngày thường tự tin vào thực lực của bản thân không khác gì gà xiên que, toàn bộ được hắn ném vào vùng không gian tàn bạo, bị từng đàn mãnh thú bên trong xông vào xé xác ăn thịt.

Trôi qua vài nhịp hơi thở, ở nơi này đã không thấy một nam tử thiên kiêu nào, toàn bộ bị Dạ Khinh Ưu tiễn đi xiên que. Cũng vì ngại làm bẩn tiên cảnh cho nên hắn không có vấy máu tại chỗ này, thế nên giải quyết tất cả bên trong khe nứt không gian.

" Công tử, chuyện này… "

Các nữ tu dù cho đối với đám thế gia công tử kia không có hảo cảm nhưng bọn họ đều không nghĩ đến Dạ Khinh Ưu không chút kiêng dè nào, toàn bộ giết sạch, khiến các nàng có vài phần lo lắng. Dạ Khinh Ưu sắc mặt không thay đổi, khoát tay nói.

" Không có việc gì, mọi chuyện để ta giải quyết. Trước tiên gặp tiểu thư của các ngươi đã rồi nói. "

Dạ Khinh Ưu nói xong liền dẫn theo Huyễn Điệp với một tốc độ nhanh chóng rời đi, để lại các nữ tu ngơ ngác nhìn nhau, đều không biết nên nói gì cho phải.

Bên trong khách phòng đặt tại trên đỉnh Mộc Dao Tiên Trì, ngồi mấy chục thân ảnh đang trò chuyện vui vẻ. Ở chính giữa trung tâm, một nữ tử mang theo khăn che mặt, mặc một bộ thanh y đơn giản nhưng làm nàng trông càng thêm mỹ lệ, tú động. Với da thịt trắng nõn, cánh tay thon dài mê hoặc nhân tâm, lục sắc tóc dài tùy ý buông xõa, bừng lên sinh mệnh dữ dội. Nữ tử dĩ nhiên là Trì Dao Tiên Tử - Lục Thanh Nhã, lúc này nàng đối diện với cái nhìn của một đám trưởng bối, còn có mấy tên thiếu niên ánh mắt sáng rực nhìn lấy nàng.

Bên cạnh nàng còn có một cái ghế ngồi, chỗ đó là của một lão phụ mái tóc trắng bạc, khóe mắt ẩn hiện từng đạo nếp nhăn, gương mặt trông có vài phần nghiêm khắc. Lão phụ gọi là Lục Liên, Nhị Trưởng Lão của Lục Gia, cũng là người đại diện cho gia tộc lần này. Lão phụ thân phận có thể coi là trưởng bối hai đời của Lục Thanh Nhã, bối phận trong Lục Gia cực cao. Lục Thanh Nhã dù đã tuyên bố rời đi Lục Gia, nhưng đối với đám trưởng bối trong nhà cũng không dám lãnh đạm.

" Lục Liên lão nhân, ta thấy tinh thần tiểu thư các ngươi rất tốt. Xem ra đã chữa được khỏi mầm bệnh, xin chúc mừng. "

Vừa lên tiếng là một nam tử trung niên để râu dài, độ tuổi so với Lục Liên lão nhân không chút thua kém. Hắn là Gia Chủ của Châu Gia - Châu Tôn, là người nắm giữ cả Chu Tước Thành, thanh danh vang dội. Mà ngồi bên cạnh chính là nhi tử của hắn, Châu Vỹ, thiên tài nổi danh Chu Tước Thành, hiện đang dùng ánh mắt tràn ngập say mê ngắm nhìn Lục Thanh Nhã.

" Châu Gia Chủ quá khen, tiểu nữ nhà ta phúc lớn mạng lớn, cũng may được trời xanh chiếu cố. "

Lục Liên lên tiếng đáp, chính lão cũng không nghĩ đến, vốn thể chất của Lục Thanh Nhã thì nàng sẽ sớm chết yểu, nhưng không biết bằng một cách thần kỳ nào đó lại có thể tái khởi, thậm chí là tu luyện được như Tu Đạo Giả bình thường. Điều này làm cho Gia Chủ của Lục Gia sớm thay đổi ý định, lập tức muốn cường hoành đem Lục Thanh Nhã thu nhận trở lại gia tộc.

Lúc này, sắc mặt của Lục Thanh Nhã tái nhợt đến cực điểm. Nàng không ngờ, dù mình đã nói rời đi gia tộc nhiều năm như vậy, đám người này còn có thể mặt dày quay lại, bắt nàng lần nữa nhập gia, thậm chí còn ép hôn nàng.

Lục Thanh Nhã trong lòng rất muốn phản kháng, nhưng nàng lại không nghĩ tới, người mà nàng hết mực tin tưởng nhất lại chính là người do Lục Gia phái tới giám sát nàng, dù muốn nhờ người khác hỗ trợ nàng lúc này cũng không thể.

" Nếu không có vấn đề gì, chúng ta cũng nên bàn đến chuyện liên hôn. "

Ở bên khác, một nam tử trung niên mặt mày quan ngọc, bề ngoài hơn độ tuổi ba mươi nhưng gương mặt vẫn giữ vẻ tuấn tú, nho nhã lên tiếng. Hắn là Tông Chủ của Thiên Huyền Thiết Tông - Tống Ngọc, thế lực tông môn nổi lên như mặt trời ban trưa, được nhiều người nhận định sẽ sớm thay thế Thiên Long Môn, trở thành đệ nhất tông môn.

Bên cạnh đương nhiên là nhi tử mà hắn hết lòng yêu thương, Tống Thiếu Kiệt. Kẻ này trước kia xui xẻo chọc vào Dạ Khinh Ưu, bị đối phương vả đến tinh thần biến thành ngu dại, trở nên yêu thích xú nữ nhân.

Vì việc này mà Tống Ngọc đã dùng hết biện pháp nhưng cũng không thể chữa khỏi, may mắn là lần này đến tham gia Y Hội được Đàm Cô Thanh xuất thủ cứu giúp. Không chỉ khiến cho thần trí của nhi tử hắn trở lại bình thường, thậm chí còn bộc phát toàn bộ huyết mạch lực trong thân thể, làm Tống Ngọc vui mừng hết mấy tháng nay.

Lúc này, Tống Thiếu Kiệt đã lấy lại dáng vẻ phong lưu trước kia, hắn nhớ tới bản thân trước đó vậy mà bị điên đi âu yếm đám xú nữ nhân, khiến hắn nhớ lại rùng mình, buồn nôn không thôi. Hiện tại vừa khôi phục được tỉnh táo, hắn đã đặt cho mình mục tiêu chinh phục mỹ nữ Bách Hoa Bảng, đối tượng đầu tiên mà hắn nhắm tới tất nhiên chính là Lục Thanh Nhã.

" Tống huynh, ngươi hình như hơi vội vàng quá rồi. Chuyện liên hôn đâu thể dễ dàng như vậy mà nói. "

Châu Tôn lên tiếng, hắn cũng là thèm muốn thiên phú Y Đạo và danh hiệu Thần Y của Lục Thanh Nhã, còn có cả dung nhan xinh đẹp bài danh đệ thất (7) Bách Hoa Bảng, vừa đối xứng với nhi tử của hắn. Sinh ra hậu đại chắc chắn xuất chúng, dĩ nhiên cơ hội tìm được con dâu tốt, hắn sẽ không bỏ qua.

" Châu Tôn, Châu Gia các ngươi thật sự nghĩ có thể cùng Thiên Huyền Thiết Tông bọn ta so sánh sao? "

Tống Ngọc nghe vậy, chỉ khẽ cười lạnh, thái độ ung dung làm cho Châu Tôn thật có chút e ngại, so về thực lực thì Châu Gia quả thật yếu kém hơn, khiến hắn có chút kiêng dè khi đối đầu cùng một thế lực lớn như vậy.

Mà nhìn cảnh hai đại thế lực nổi danh tại Đại Giới Vực xảy ra tranh chấp chỉ vì một nữ nhân, nụ cười như ẩn như hiện của Lục Liên xuất hiện trên khóe môi. Bà ta không nghĩ tới mọi chuyện lại thuận lợi như vậy, chỉ hi sinh một cái nữ bối xinh đẹp liền có thể giúp Lục Gia thêm một trợ lực lớn, càng dễ dàng trong bước tiến bành trướng thế lực. Dù có hơi nuối tiếc thiên phú Y Đạo của Lục Thanh Nhã, nhưng so sánh với lợi ích lớn trước mắt, việc này cũng chẳng tính là gì.

Lục Thanh Nhã hiện tại tâm đã lạnh lẽo, nàng rất muốn lên tiếng phản đối, nhưng làm vậy Mộc Dao Tiên Trì sẽ bị đe dọa, các nữ tu bên trong cũng sẽ tránh không khỏi số phận thảm khốc. Mà trong người nàng lúc này bị gieo xuống Quỷ Mặt Ấu Hoa, làm cho nàng tạm thời không thể làm theo ý mình.

Lúc này trong đầu nàng chỉ nhớ đến hình ảnh của nam nhân anh tuấn đã mang lại cho nàng lần nữa sinh cơ, nhưng hiện tại nàng đã làm cho hắn thất vọng, không thể hồi báo hắn.

Trong lúc khách phòng đang vang lên tiếng tranh cãi của Châu Tôn và Tống Ngọc, thì từ bên ngoài đi vào hai thân ảnh, làm cho đám người bên trong tránh không khỏi phải chú ý liếc mắt.

Chỉ thấy, đó là một đôi tuấn nam mỹ nữ như trong truyền thuyết kim đồng ngọc nữ, làm người khác khó mà dời mắt, cũng âm thầm thừa nhận đây là trời sinh một cặp.

Mà ánh mắt của Châu Vỹ và Tống Thiếu Kiệt sáng quắc khi nhìn vào thân hình nữ nhân, đều bị nàng làm cho mê mẩn.

" Trông có vẻ vui nhỉ. "

Khóe miệng của Dạ Khinh Ưu nhếch lên, nhìn một vòng bên trong phòng, cuối cùng dừng trên thân ảnh Lục Thanh Nhã. Nhìn thấy sắc mặt tràn ngập vẻ kinh ngạc cùng không dám tin của nàng, nước mắt còn đọng lại trên khóe mi, khiến hắn không khỏi có chút rung động.

" Tiểu tử, ngươi là ai? Lại cả gan dám tự tiện xông vào chỗ này. "

Tống Ngọc quan sát thấy cốt linh của Dạ Khinh Ưu còn chưa đến ngàn tuổi, lập tức cười lạnh lên tiếng. Trẻ tuổi ngông cuồng như vậy, thật khiến lão muốn cười, đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời.

Còn chưa để Tống Ngọc nói tiếp thì bên cạnh gã, Tống Thiếu Kiệt bỗng nhiên đứng bật người dậy, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ, chỉ tay vào Dạ Khinh Ưu.

" Là ngươi!! Chính ngươi là kẻ lần trước đã biến ta thành bộ dáng ngu ngốc. "

" Ồ? Xem ra đã tỉnh, bất quá vẫn chậm hơn so với dự tính của ta. "

Dạ Khinh Ưu khẽ liếc nhìn Tống Thiếu Kiệt, chỉ là nhớ tới đối phương có một chút, nhìn qua một lúc rồi sau đó cũng không thèm để ý, bước chân tiếp tục di động, thản nhiên đi vào, đằng sau là Huyễn Điệp như hình với bóng theo sau hắn.

Bước đi đến trước mặt Lục Thanh Nhã, khóe môi hắn nở ra một nụ cười. Dạ Khinh Ưu nắm lấy bàn tay bé nhỏ của nàng, đem mỹ nữ kéo dậy, để bản thân ngồi thay thế vào vị trí của nàng, Lục Thanh Nhã được hắn nhẹ nhàng đặt ngồi vào lòng. Khi hắn và nàng yên vị, thì có một bóng hình xinh đẹp đã ngoan ngoãn đứng phía sau hai người, Huyễn Điệp dùng đôi bàn tay trắng trẻo của nàng giúp Dạ Khinh Ưu xoa bóp vai.

Lục Thanh Nhã bị nam nhân đặt ngồi trong lòng, hai má đỏ hồng lên, lại không cảm thấy bài xích chút nào, thậm chí trong lòng còn có chút vui vẻ, nàng ngoan ngoãn ngồi yên trong lòng hắn, cúi mặt vào ngực Dạ Khinh Ưu, che đi vẻ thẹn thùng.

Tình cảnh này vừa diễn ra, đám người mới kịp làm ra phản ứng, đều đồng loạt hướng tất cả sự phẫn nộ cùng ghen ghét nhìn về phía hắn.

Lục Liên không ngờ ngay khi đến giai đoạn quan trọng lại có kẻ dám phá đám, sát khí lập tức bộc phát, Thiên Tôn lực lượng ầm ầm phá thể mà ra, khí thế nghiền ép kinh khủng hướng về phía Dạ Khinh Ưu.

" Tiểu tử, hành động của ngươi đủ để khiến ngươi chết vô số lần. Hãy vì sự ngu xuẩn của mình mà xám hối đi. "

" Vậy sao? Thế các ngươi định khiến ta xám hối thế nào? "

Dạ Khinh Ưu bàn tay ôm lấy vòng eo Lục Thanh Nhã, không chút quan tâm, dẫn đến ba vị cường giả trong phòng đồng loạt nổi giận. Lấy lực lượng thế như lôi đình nhanh chóng hướng về chỗ hắn, đồng thời căn chỉnh tránh cho ngộ thương Lục Thanh Nhã.

Nhưng bọn họ lực lượng còn chưa có tiếp xúc đối phương, đã thấy nam nhân ánh mắt liếc nhìn qua ba người, tà dị chủng loại có thể nhìn thấy. Ngay lập tức, sắc mặt của cả ba người tái mét, lực phản chấn khiến bay ngược ra sau, miệng liên tục phun máu, thân thể va chạm vào từng vách tường và sàn nhà, tạo ra mấy cái lỗ to trên những nơi bọn chúng bay qua.

Bàn tay Dạ Khinh Ưu lúc này đã đặt trên ngực của Lục Thanh Nhã, nơi vị trí của trái tim nàng, bóp nhẹ, làm da mặt thiếu nữ đỏ ửng vì xấu hổ. Cùng lúc đó, từ trong thân thể nàng, một đóa hoa quỷ dị phát tán ra khí tức âm u bị bàn tay Dạ Khinh Ưu kéo ra ngoài, hắc hỏa bùng lên đem nó thiêu rụi.

*

Hết chương :D