Sau khi ném vỡ bát quái trận, động đất theo đó xảy ra, mọi bắt đầu rung lắc dữ dội. Việc một góc của phong ấy đã bị phá vỡ khiến cho trận đồ bị quá tải và dần vỡ vụn ra. Giọng nói trong đầu của Ngân đầy thỏa mãn.
"Cuối cùng thì ngày này cũng đã tới!"
Ngay sau đó, con mèo đen chạy từ bên trong hộp tài liệu chạy ra, khiến Ngân chút giật mình. Nó chạy thẳng ra khỏi nhà và phóng nhanh đi, cánh cửa nối phòng trang điểm với phòng xác sau đó cũng đóng sầm lại một tiếng.
"Này! Ngươi nhốt ta lại sao?" - Ngân hốt hoảng chạy ra đập cửa.
Trong lúc hoảng loạn, một tiếng đập ầm ầm từ bên ngoài, như thế có ai đó đang bị kẹt trong phòng ấy. Đó là một tiếng thứ gì đó va vào tấm sắt mỏng. Nhưng bên trong chỉ có một đống xấp tài liệu, một bàn mổ và nhiều thiết bị y tế.
"Không lẽ! Đám xác đó sống dậy sao?"
Tiếng ầm ầm bên trong rồi theo sau đó là một tiếng kéo như thể một hộc tủ mở ra, có vẻ một cái xác đã tìm được đường thoát ra. Căn phòng chứa xác cách chỗ cô không xa cái thứ ấy nên kiểu gì cũng sẽ gặp, vậy thì kiếm thứ gì đó có thể đánh trả nó.
Vì sức nữ yếu, nên cô chỉ bưng được cái ghế chặn cánh cửa lại trước, sau đó đem mấy số xấp tài liệu để lên trên ghế cho nó nặng mà khó dời. Cô khi này chạy xung quanh phòng trang điểm tìm kiếm một thứ gì đó sắc nhọn nhưng chỉ có một đống đồ trang điểm.
...
Trong khi đó, ở ngoài con hẻm sau khi con mèo ấy chạy ra. Nó dần hóa thành người theo từng bước đi, từ từ biến thân thành một hình người khiến cho con mèo ấy có phần đau đớn. Cơ thể dần hiện lên những khối cơ bắp di chuyển khắp nơi, con mèo ấy thở ra một luồng khói che xung quanh che đi quá trình thay đổi.
Khi bước ra, đã thành một người thanh niên khôi ngôi tuấn tú cao nửa trượng. Với bộ giáp trụ thời phong kiến vàng như một vị tướng quân xuất chúng, mang một dáng vẻ đầy uy nghiêm, hùng vĩ. Khuôn mặt với một chòm râu dài ngang ngực, mắt thì giống với Việt, có đồng tử màu trắng và kết mạc màu đen.
Một bên tay cầm theo một cây kích dài, mũi nhọn như cây giáo nhưng xuống chút thì được gắn thêm hai hình mặt trăng khuyết và một nhúm lông đỏ ở khúc nối cây gậy với đầu sắt. Nhưng thanh Phương Thiên Họa Kích của tướng quân Lữ Bố khi xưa.
"Đã lâu không được hóa lại thành hình người. Nếu không phải bị dính kết giới của ông lão thầy pháp kia thì ta đã không kẹt ở đây chục năm trời rồi. Nhưng cuối cùng đã thoát được! HaHaHa!"
Cười thỏa mãn rồi thì ông ta chợt nhớ còn cô bé đi vào cứu mình. Có lẽ vì mình chạy ra nên kết giới đã đóng lại để ngăn những con quái vật kia trốn thoát. Nếu vậy cô bé ấy đang gặp nguy hiểm, ông phải nhanh chân quanh lại vào trong để cứu cô bé ấy. Nhưng một giọng nói đã cắt đi dòng suy nghĩ của ông.
"Chẳng phải Nguyên đây sao? Cuối cùng cũng thoát ra được rồi à?" - Con ma gà Việt nằm phía trên cao cười nham hiểm nhìn về phía Nguyên.
"Việt? Sao ngươi lại ở đây?" - Nguyên nghiến răng tức giận hỏi.
"Còn vì sao nữa? Chỉ là ta chán quá nên xuống đây xem ngươi thế nào?" - Việt thản nhiên nói, người bay lượn vòng vòng trên trời.
"Ta không có thời gian để nói chuyện với ngươi! Ta có việc phải đi trước đây." - Nguyên quay mặt trời đi.
"Vậy à? Chán thế! Thảo nào cô ấy bỏ ngươi theo ta."
"Ngươi nói cái gì?"
"Ồ xin lỗi nha ngài mãnh hổ. Hay đúng hơn là mèo con nhỉ? Thấy ta mà cúp đuôi chạy, mách mẫu thân ngươi à?"
Nghe tới đây, Nguyên nghiến răng tức giận, tay bóp chặt kích quay lại quát.
"Mèo, mèo cái con khỉ! Tên yếu sinh lý kia. Khôn hồn thì nằm trên đó đi, xuống là ta xiên ngươi đó."
"Thôi ngại lắm! Ta chịu không nổi ngươi đâm đâu!" - Việt giả bộ uốn éo ôm người.
"Cái tên này! Nhà ngươi bị điên rồi à?"
Nghe tới Việt cũng ngừng đùa giỡn, mặt trở nên nghiêm nghị nói.
"Thôi chọc ngươi đủ rồi! Vào chuyện chính thôi. Cô gái kia ta không để cho ngươi cứu được."
"Cô gái kia? Lẽ nào là con bé ấy! Ngươi đang có ý đồ gì?"
Việt gật gù nói tiếp. - "Lý do hiện tại ta không thể tiết lộ cho ngươi, nhưng nếu muốn cứu cô ta thì nhào vào đây."
"Dù là ngươi cản ta đi chăng nữa, ta mặc kệ." - Nói rồi Nguyên quay người rời đi.
Nhưng sau đó, ông liền né sang một bên. Một quả cầu đen bắn về phía Nguyên, khi nhìn lại phía Việt, trên tay cậu ta đang triệu ra những quả cầu màu đen.
"Nếu đã vậy! Thì hãy nhào vô."
"Hự! Như ý ngươi."
Nói rồi Nguyên gọi thanh kích của mình xuống đất, một luồng ánh sáng dần hiện lên phía chân ông ta và rồi bao bọc lấy người. Ông ta sau đó cần cây kích ấy vào tư thế phóng nó về phía Việt, một cú nổ theo ngay sau đó kèm một trận lôi giáng theo.
"Hahaha!" - Giọng Việt cười lên khoái chí. - "Tới lượt ta."
...
Cùng lúc đó, chú chó tinh đã chạy khắp bệnh viện để truy tìm ông Tân, mỗi nơi chú chó ấy đi qua, là một đống xác ma quỷ nằm la liệt khắp nơi. Nhưng vẫn không thể tìm ra ông Tân, khiến cho chú chó ấy tức giận vì đã để ông ta trốn thoát.
Sau đó một trận động đất xuất hiện rung lắc dữ dội khiến cho chú chó ấy cảm giác có chút bất an. Vì nếu có động đất ở đây, đồng nghĩa với việc bát quái trận đã bị phá hủy. Đám quỷ kia sẽ trốn thoát.