Quay lại diễn biến của ông Tân,
Sau khi bị chó tinh ném kết tội và giám một gậy vào người. Ông đã bỏ tay ra và để mình rơi xuống phía dưới.
"Ta không nghĩ ngươi có thể diệt được đâu! Con nghiệt súc!"
Một tiếng rầm ngay sau đó, đáng lẽ đám ma quỷ ở phía dưới sẽ tới xé xác nhưng bên dưới khá im lặng. Ngay sau đó hàng loạt tiếng nổ vang vọng từ phía cổng bệnh viện, khi nhìn sang thì thấy đám tiểu quỷ đã bị những nhát chém tiêu diệt.
Còn ông Tân sau khi té xuống đã rơi xuống bụi cây nên đã phần nào cứu vớt cái mạng này ấy. Con chó tinh có chút không cam tâm khi ông ấy còn sống, nó nhìn sang nhà phía đối diện bệnh viện. Tên ma gà trong thân hình người đang cười nhìn về hắn vẫy tay chào. Khiến cho con chó ấy cảm thấy bực bội, thầm nói.
"Không lẽ ông trời không cho ta giết tên súc vật này?"
Trong lúc than thở, nó nhìn xuống đã không còn thấy ông thầy trừ tà kia đâu nữa.
"Người đâu rồi? Mới nằm thoi thóp ở phía dưới mà!"
Đang cắm đầu suy nghĩ, một đám quỷ trong bệnh viện tấn công. Khiến cho con chó ấy tức điên mà cầm gậy đập một phát khiến cho một con quỷ banh xác. Nhưng vẫn chưa đủ để chó tinh hạ hỏa, nó tiếp tục cầm gậy phang đám tiểu quỷ không biết trời cao kia tiếp. Cho tới khi cả dãy hành lang nhuốm một màu đỏ rồi mới hẳn dừng lại.
"Ngươi đợi đi! Ta sẽ tìm tới ngươi! Tên thầy trừ tà khốn khiếp!"
...
Trong khi đó, Ngân đã đứng trước cửa nhà xác "Vĩnh Biệt", nơi mà xác người mất không có người nhận. Luôn đầy rẫy những âm khí, kèm với một mùi thối rữa bốc ra từ phía trong. Giọng nói tiếp tục kêu cô.
"Vào đi! Nguồn cơn của mọi thứ điều nằm ở đây."
Nghe vậy, Ngân gật đầu đồng ý rồi bước tới đẩy cổng bước vào bên trong. Một luồng khí lạnh lẽo toát ra từ phía trong, mùi hôi thối giờ lại xen vào một mùi nhàng. Một cảm giác lạnh khiến cho người Ngân bất giác run bần bật.
Phía trước là một sân vườn tương đối rộng, với hai dãy nhà nằm ở hai bên, có màu chủ đạo là vàng da và màu trắng khá sáng sủa. Nhìn qua bên phải là một chỗ đậu xe cấp cứu, còn nhìn về cuối đường bên phải lại có một lối đi nữa.
Ngoài ra, nằm ở giữa chính diện tường cuối sân ấy chính là một bàn thờ với ba pho tượng phật nhỏ trong lồng kính, bát hương ở giữa, kèm với hai mâm hai quả và vài bình hoa được đặt cân xứng. Mang cho nó một cảm giác tâm linh nhưng đồng thời là một sự che chở của phật. Còn phía trên tường thì được treo thêm ba hình phật nữa, cùng với hai bức tranh trang trí hai bên. Ngân bắt đầu thắc mắc.
"Sao ba pho tượng này được đặt trong lồng kính vậy?" - Ngân tiến lại gần nhìn.
Nhưng sau đó một cảm giác mềm mượt như có một thứ gì đó lắm lông sờ vào chân cô. Khiến cho cô hết lên và lùi về phía sau, nên đã bị trượt ngã.
"Ah! Cái gì vậy?" -
Nhìn thứ phía trước mình, một thứ với cao một thước hơn chúng. Thân hình phủ lên một lớp lông màu đen có thể ẩn trong đêm tối. Với đôi mắt xanh ngọc bích như những chuỗi vòng ngọc mang sức khỏe và bình an lại. Nó tỏ ra vẻ uy nghiêm như thể mọi người phải phụ tùng nó. Không ngờ trong nơi này lại có sinh vật này.
"Ngươi ngắm nhìn ta đủ chưa?" - Giọng kia thình lình vang trong đầu Ngân.
Ngay khoảnh khắc thấy con vật trước mặt, cô liền thở dài, mừng thầm vì đó không phải là quỷ. Nhưng cũng chẳng thể ngờ đó là lại một con mèo đen.
"Đứng dậy đi. Ta cần cô giúp ta cái này." - Giọng nói trong đầu cô nói.
"Giúp cái gì cơ?"
"Thì gỡ bát quái trận chứ làm gì?" - Nói rồi con mèo ấy bỏ chạy vào phía trong nhà xác.
Ngân đứng hình một lát trước con mèo biết nói. Không biết phải làm gì thì liền bị quát.
"Còn ngây người ở đó làm gì? Không phá sớm thì bạn cô và ông già kia sẽ chết ấy!"
Nghe tới đây cô liền vội đứng dậy, mà theo con mèo ấy bước vào trong. Khác với những gì cô tưởng tượng về nơi đồn là có ma nhiều nhất thành phố Hồ Chí Minh. Nơi này không nhìn bẩn thỉu hay có màu đen tối gì như những căn nhà hoang lâu năm.
Bên trong nằm ở góc trái, có hai máy làm đông bằng sắt với ba ngăn chứa xác. Ở bên phải là vài cái băng ca được xếp ở trong một góc chuẩn bị đợi những người mới tới. Nhìn từ ngoài sau vào trong, là một phòng trang điểm.
"Ngài mèo ơi. Ngài đâu rồi?"
"Ngài mèo cái gì chứ? Hãy gọi ta là Nguyên."
"Vậy ngài Nguyên. Ngài đang ở đâu vậy? Con nên làm gì?"
"Ta ở đâu không cần người phải lo, ngươi hãy tìm cách phá tấm bát quái trận phía trên cửa đi."
Nghe vậy Ngân đi xung quanh phòng chứa xác thì chẳng thấy đâu nên đi vào trong phòng trang điểm, bên trong ấy mùi thối rữa còn nặng hơn cả bên ngoài. Nên Ngân phải bịt mũi ngó sơ qua rồi lại chạy thẳng tới cánh cửa tiếp theo.
Khi mở cửa vào bên trong thì khác với sự u ám mà hai phòng kia mang lại. Phòng cô đứng lại là văn phòng của người canh xác. Nhìn xung quanh một hồi thì phát hiện hình bát quái ở phía trên cánh cửa cô bước vào.
Nên cô chạy lại phía bàn làm việc, bưng cái ghế tới trước cửa, leo lên cầm lấy tấm bát quái trận và ném mặt nó xuống sàn.
...
Ở phía nóc nhà đối diện đường, con ma gà vẫn đang chăm chú nhìn và phì cười.
"Không ngờ tên đó đã xuống nhân gian để giải quyết đống này luôn ấy! Thế còn dám đi vào tâm thức để nói chuyện với cô ta. Hahaha." - Tên đó nở một nụ cười có phần bệnh hoạn rồi tiếp tục độc thoại. - "Nhưng đáng tiếc cô ấy là hoa có chủ rồi, không thể để người khác làm càn như thế này được."
Nói rồi Việt đứng dậy, chuẩn bị cho trận chiến lớp sắp xảy ra.