Chương 29: Đắc Tội Mã Gia

Bên trong một ngôi lầu các xa hoa tráng lệ, ở một cái đại sảnh rộng lớn, nhưng nơi đây lại có một bầu không khí u ám đến nghẹt thở, có một nhóm người đang tụ tập nơi đây, xoay quanh một cái cáng ở giữa, bên trên là một người đang bị băng bó như một cái xác ướp. Nếu Thiên Minh ở đây thì sẽ nhận ra tên đang bị băng bó kia chính là tên đại hán bị cậu đá bay, cũng là đội trưởng thứ mười của Mãnh Hổ bang.

-- Tên kia chỉ cần một quyền một cước là có thể đánh tên này vỡ toàn bộ xương cốt sao.

Một kẻ bên trong nhóm người lên tiếng.

-- Không chỉ thế toàn bộ người đi theo hắn ta không gãy xương, bay vài cái răng thì cũng bị như hắn, xương cốt trong người không còn nguyên vẹn. Hơn nữa tên kia không phát ra đấu khí.

Một kẻ khác cũng lên tiếng.

-- Không dùng đấu khí mà có thể nhanh chóng hạ một nhóm người, p đánh nát xương một Đấu Sư cảnh lục phẩm, bình thường thì có hai trường hợp, một là tên kia là người có tu vi cực cao, còn thứ hai là tên kia đã luyện thể đạt được Luyện Mạch cảnh tương đương Đấu Tôn. Nên sẽ không có đấu khí phát ra.

Lại một người khác trong nhóm người này lên tiếng phân tích về tình trạng của tên đại hán cùng đưa ra giả thuyết về tu vi của Thiên Minh.

-- Lão Bát, tên tiểu đệ này của ngươi thật là vô tích sự mà, làm mất hết thể diện của Mãnh Hỗ Bang chúng ta rồi, hay là ngươi ra mặt lấy lại thể diện đi, không lại có kẻ khinh thường Mãnh Hổ bang chúng ta nữa.

Một tên gày gò, có vẻ mặt nham hiểm ngồi ở một bên lúc này dùng một giọng nói trêu ghẹo nói ra , nhắm đến một đại hán cao to, râu tóc xuề xòa, lưng hùng vai gấu mà khiêu khích.

Đại hán kia dùng một ánh mắt chứa đầy tia máu mà nhìn đến tên gày gò kia.

-- Lý Cục, người muốn ăn một chùy này của ta sao.

-- Hư, người nghĩ ta sợ người chắc, một kẻ chỉ biết dùng cơ bắp như ngươi thì làm gì được ta chứ.

Nói tới cả hai như dương cung bạt kiếm mà muốn lao vào nhau, tên đại hán lấy ra hai thanh cự chùy, còn tên gày gò Lý Cục kia thì lại lấy ra một cây bán nguyệt đao, lưỡi đao có hình răng cưa lổm chổm.

Đấu khí đã được cả hai vận khởi chuẩn bị nhào vào nhau mà chiến đấu, nhưng đúng lúc này lại có một tiếng đập bàn vang lên, có một kẻ khác lúc này lên tiếng.

-- Hai tên các người gây sự đủ chưa, có giỏi thì đánh với ta này.

-- ha...ha...ha, Kim Sát đại nhân quá lời, chúng ta chỉ là đùa giỡn với nhau thôi, ngài không cần để ý đâu, không cần để ý.

Tên gày gò sau khi nghe thấy liền như chuột sợ mèo mà rụt cổ lên tiếng.

-- Hư, Thạch Hùng việc này người đi xử lý đi, dù sao thì tên này cũng là tiểu đệ của người. Cùng với đó người cũng để cho mấy kẻ không biết điều biết, Mãnh Hổ bang chúng ta không dễ đụng vào.

Hừ lên một tiếng với Lý Cục, tên Kim Sát lại nhìn đến đại hán kia lên tiếng phân phó.

Nghe như vậy thì tên đại hán liền hạ xuống hai thanh cự trùy trên tay, chấp tay hành lễ với Kim Sát.

-- Tuân lệnh Kim Sát hộ pháp.

-- Được rồi việc này xem như xong, hiện tại cái bí cảnh kia sắp mở ra, các người nhanh chóng chuẩn bị mà tiến vào đi, lần này nghe nói thứ kia đã thành thục có thể lấy đi. Lần này không tránh được xung đột với những thế lực khác, nhưng các người phải cố gắng mà lấy thứ kia, còn không thì lấy tính mạng của các ngươi bù vào, vị kia thế nào chắc các người biết rõ.

Lúc này một hắc y nhân ngồi ở chủ vị lên tiếng, giọng nói có chút khó nghe, không phân biệt được nam hay nữ.

-- Bang chủ cứ yên tâm, chắc chắn lần này chúng ta có thể lấy được thứ kia dân lên.

Một người khác ngồi ở đối diện Kim Sát lên tiếng, tên này là hộ pháp thứ hai của Mãnh Hổ bang tên Ngân Sát.

-- Được, mong các người thành công, ta đi đây.

Nói rồi hắc y nhân kia đứng dậy, trên tay hiện ra một lá phù. Kích hoạt phù chú mà biến mất.

Thiên Minh cùng Bạch Chu lúc này đang trao nhau nụ hôn say đắm, cả hai cứ như hai cực của nam châm mà hút lấy nhau. Một lúc lâu sau cả hai mới tách nhau ra, một tuyến tơ bạch sắc kéo dài giữa hai đôi môi. Gương mắt đỏ ửng vì nụ hôn kích tình của Thiên Minh, đôi mắt mê ly nhắm nghiền không muốn mở ra.

Nhìn thấy dung nhan kiều diễm của giai nhân lúc này, Thiên Minh liền đưa tay vuốt ve lấy gương mặt Bạch Chu, cảm nhận xúc cảm mịn màng mát mẻ trên gương mặt này.

-- Bạch Chu ta yêu nàng.

Đưa đầu đến sát bên tai Bạch Chu, Thiên Minh lên tiếng.

-- Ta cũng thế.

Một giọt lệ chảy ra từ khóe mắt, Bạch Chu mở ra đôi mắt của mình nhìn thẳng đến gương mặt anh tuấn cùng bá khí trước mặt, lên tiếng nói ra lời yêu thương từ tận đáy lòng.

Nụ cười trên môi, một nụ cười tỏa nắng cùng đầy hạnh phúc, Thiên Minh ôm chặt giai nhân vào lòng, như muốn sát nhập nàng vào bên trong thân thể mình.

Khi cả hai đã bày tỏ tình cảm cho nhau thì tâm trạng của Thiên Minh cũng tốt hơn, hai người lại cùng nhau đi dạo phố.

Cả hai người Thiên Minh cùng Bạch Chu đang tay trong tay dạo phố thì phía trước lại có một đám người cản đường. Dẫn đầu là một thanh niên lục y, tay cầm một cây quạt giấy, phía sau là vài tên gia nhân đi theo.

Đôi mắt của tên thiếu gia kia từ khi nhìn thấy Bạch Chu liền dính chặc vào nàng, nếu kẻ nào quan sát kĩ thì có thê nhận ra tên thiếu gia này có sắc mặt trắng bệch như người bệnh, thân hình ốm yếu, đôi mắt thâm quần, nếu đoán không sai thì là một kẻ tữu sắc quá đà, ăn chơi không tiết chế, bị suy yếu dương khi trong người gây ra.

Từ ánh mắt của tên thiếu gia kia toátl ra vẻ thèm thuồng, chứa đầy dâm dục với Bạch Chu.

Mặc dù đã che đi đôi phần dung nhan bản thân nhưng Bạch Chu vẫn không giảm được sự quyến rũ cùng xinh đẹp của bản thân, từ lúc cả hai người dạo phố đến bây giờ đã có vô số người khen ngợi vẻ đẹp của nàng cho dù không thấy được dung nhan của nữ nhân này.

Sau một hồi quan sát lấy Bạch Chu, tên thiếu gia kia liền chặn đường hai người Thiên Minh cùng Bạch Chu, đưa ra lời trêu chọc.

-- Tiểu mỹ nhân, hay người bỏ tên nam nhân bên cạnh mà đi theo bổn thiếu gia đi, ta sẽ cho người vô số tiền bạc của cải, y phục xinh đẹp đắc tiền.

Khi thấy cảnh này thì những người xung quanh liền bàn tán xì xào .

-- Ai gia, lại là một cô nương bị tên ác thiếu này để ý, không biết bao cô nương sau khi bị hắn đưa đi không chết thì cũng thân tàn ma dại. Nghe đâu hắn ta sau khi hại đời nữ nhân liền ban cho hạ nhân bên cạnh hắn chơi đùa làm vui. Chưa hết chỉ cần là nữ nhân hắn ta để ý thì dù có chồng con cũng không bỏ qua, còn hung ác hơn là hắn còn chơi nương tử của người ta trước mắt trượng phu của nàng khiến nữ nhân kia phải cắn lưỡi tự vận. V. V...

Tên thiếu gia kia khi nghe những thứ này không hề xấu hổ mà còn tỏ ra đắc ý, dùng một ánh mắt không kiên dè mà nhìn khắp toàn thân Bạch Chu, còn nở một nụ cười dâm dục không che giấu ý định thượng nàng của hắn.

-- Người muốn ta cắt mấy cái chân thì mới cúi khỏi mắt ta.

Lúc này một giọng nói âm trầm, u ám lại phát ra từ bên cạnh Bạch Chu. Một gương mặt anh tuấn, một mái tóc được cắt ngắn một cách gọn gàng, hắc y trên thân còn tô lên cho hắn một vẻ tà mị, nữ nhân nhìn vào đều sẽ gục ngã vì vẻ đẹp của hắn, kẻ này không ai khác chính là thằng Thiên Minh, nam chính nhà chúng ta.

Tên thiếu gia kia chỉ nhìn đến Bạch Chu mà lơ đi Thiên Minh, cùng với đó hắn ta giám nhìn nữ nhân của cậu với ánh mắt dâm dật như thế thì không thể tha thứ được, hỏa khí trên người lại bốc lên, lần này không lấy mạng người thì không thể dập được nó.

-- Ngươi là ai vậy, khôn hồn thì để lại nữ nhân này rồi cút đi, nếu không ta cho người nhìn nàng ta phục vụ dưới háng của bổn thiếu gia, sau đó sẽ chặt đứt chân chó nhà người vứt ra ngoài đường.

Tên thiếu gia kia nhìn đến Thiên Minh phát ra những lời khinh miệt, cùng với đó đám hạ nhân sau lưng cũng hùa theo hắn ta mà cười lớn, cứ như việc hắn ta đang nói là một chuyện rất vui vậy.

Nhưng bọn chúng không biết, tên thiếu gia ngu ngốc của bọn hắn vừa kí giấy tử cho cả bọn.

Nguyên lực được truyền vào cánh tay, thân ảnh của Thiên Minh biến mất, sau đó là vài tiếng kếu gào của những tên thủ hạ phía sau tên thiếu gia vang lên, bọn chúng nhanh chóng bưng bít lấy cổ, từng dòng máu chảy qua kẻ ngón tay mà chảy xuống dưới đất, chưa kiệp nói một lời nào thì bọn chúng cũng tiệt khí bỏ mình.

Tên thiếu gia lúc này như một con gà con mà bị Thiên Minh bóp cổ treo lên cao.

-- Người mau thả ta ra, ngươi biết ta là ai không, ta là tam thiếu gia của Mã Gia, là gia tộc lớn nhất nhì cái Vương Đô này, nếu muốn sống thì mau thả bổn thiếu xuống hiến nữ nhân kia cho bổn thiếu ngủ một đêm, còn người phải quỳ xuống xin lỗi ta. Còn không thì chờ ngày người bị tru di cửu tộc đi.

Tên thiếu gia kia bị Thiên Minh nắm cổ nhưng không hề lo lắng gì, còn lên tiếng đe dọa Thiên Minh. Nhưng nếu nhìn sâu vào đôi mắt của hắn ta thì có thể nhận ra sự sợ hãi bên trong.

Nghe thấy những lời kia Thiên Minh không mấy quan tâm, nở một nụ cười nhếch mép khinh thường lời nói của hắn ta.

-- Người nghĩ ta quan tâm sao, ta chỉ biết người có ý định không tốt với nữ nhân của ta thì chỉ có chết, với lại người không nên mang Mã Gia ra hù ta.

Cánh tay của Thiên Minh xiết lại, tiếng xương cổ bị áp lực nghiền nát vang lên, đầu của tên thiếu gia nghiêng về một phía, tiệt khí bỏ mình, hồn về chầu ông bà tổ tiên .

Nhìn thấy cảnh này mọi người xung quanh đều bất ngờ, không ai nghĩ đến người thiếu niên trong trẻ tuổi kia lại có thể nhanh chóng giết chết những tên thủ vệ của Mã thiếu gia, còn chưa hết hắn ta còn giết luôn cả tên Mã thiếu gia không chút do dự.

Mọi người không thấy việc Thiên Minh giết tên thiếu gia kia là độc ác mà còn cảm thấy cậu đang làm một việc tốt, tên kia ủy vào Mã Gia mà hoành hành khắp nơi, khinh nam bá nữ, việc ác bất tận, chết không hết tội. Nhưng nếu Thiên Minh giết hắn ta thì sẽ phải chịu cơn thịnh nộ của Mã Gia. Mặc dù tên Mã thiếu gia này là một cái bại gia tử nhưng hắn là con cháu Mã Gia.

Lúc này một lão già tốt bụng liền tiến đến bên cạnh Thiên Minh mà lên tiếng.

-- Này cậu thiếu niên, cậu cùng vị tiểu thư này hãy nhanh chóng chạy đi, nếu không sẽ bị Mã Gia giết đến, đến khi đó không thể đi được rồi. Tên Mã thiếu gia này là con trai của Mã Gia chủ, cậu giết hắn ta thì Mã Gia không buông tha cho cậu đâu, tranh thủ lúc này mà chạy nhanh đi.

-- Không sao đâu, việc này ta có thể lo liệu được, một cái Mã Gia không làm gì được ta đâu, nếu bọn họ muốn chết thì có thể tìm đến ta. Đa tạ lão nhân quan tâm.

Thiên Minh vứt tên Mã thiếu gia xuống bên cạnh xác của thủ hạ hắn, sau đó nhìn đến lão giã kia lên tiếng, sau đó xoay người bước đi, để lại là sự ngỡ ngàng của dân chúng xung quanh.

Không lâu sau, ở một tòa gia viên bên trong Vương Đô Lục Lâm Vương Quốc, nơi đây chính là Mã Gia phủ đệ. Tại đại sảnh của ngôi gia viên này, tại ghế chủ vị một trung niên nhân với sắc mặt âm trầm đang ngồi đấy, đây không ai khác chính là gia chủ hiện tại của Mã Gia, tên Mã Thiếu Nhân, hai bên hắn ta lúc này là nhưng trưởng lão của Mã Gia. Bên dưới đại sảnh lúc này là một cái xác đang nằm đó. Bên cạnh cái xác kia còn có một trung niên phụ nhân đang khóc lóc.

-- Ôi con ơi là con, sao con lại nỡ bỏ lại ta mà đi thế này.... V.. V...

Vị trung niên phụ nhân kia sau một lúc khóc lóc thì đưa mắt đến gia chủ Mã Gia.

-- Lão Gia, người phải trả thù cho con của chúng ta, không thể để hung thủ sống nhởn nhơ như thế được. Còn phải đưa con tiện nhân kia chôn cùng với con của chúng ta mới được.

-- Việc này để ta lo liệu người lui xuống lo hậu sự cho nhi tử đi.

-- Người đâu mau đưa phu nhân cùng xác của tam thiếu gia xuống dưới, nhanh chóng chuẩn bị tang lễ cho tam thiếu gia .

Lúc này Mã gia chủ lên tiếng, an ủi cùng kêu người đưa vị trung niên phụ nhân cùng cái xác của tên thiếu gia kia xuống. Sau đó hắn ta mới âm trầm lên tiếng với những trưởng lão ngồi hai bên.

-- Điều tra xem tên kia là ai, ta muốn xem xem kẻ nào lại dám cả gang giết lấy con của ta ở bên trong Vương Đô Lục Lâm Vương Quốc này.

Nghe thấy lời này một người bên trong hàng ghế đứng dậy, chấp tay hành lễ sau đó rời đi.

-- Các người có tin tức gì của Thiếu Sinh không

-- Thưa gia chủ, chúng tôi đã điều tra, vào mấy tháng trước nhị thiếu gia đã dẫn lấy gia nô cùng hai tên gia tướng bên người mà tiến vào Hung Thú Sâm Lâm, nhưng hiện tại chúng tôi lại không hề có manh mối về tung tích của nhị thiếu gia. Chúng tôi đã cử người đi vào Hung Thú Sâm Lâm tìm kiếm nhưng...

-- Hư, ta nuôi các ngươi làm gì hả, hai đứa con của ta một đứa thì mất tích một đứa thì bị kẻ khác giết chết, còn các người thì lại không biết cái gì. Trong vòng một tháng, nếu không tìm được tung tích của Thiếu Sinh thì các người cầm đầu đến gặp ta.

Đôi mắt của gia chủ Mã Gia nhìn đến vị trưởng lão kia trở nên vô cùng âm trầm cùng đầy sát khí bên trong.

Thiên Minh sau khi giết chết tam thiếu gia của Mã Gia thì cậu trở lại khách điếm lúc trước, còn Bạch Chu lúc này đang lủi thủi theo sau.

Sau khi vào phòng thì Thiên Minh liền nhìn chằm chằm vào Bạch Chu.

-- Tiểu yêu nữ, ta có nên giam người vào Ma Thiên Giới luôn không nhỉ, chỉ có một ngày này người khiến ta phải nổi điên không biết bao nhiêu lần.

-- Hihi, thiếu gia này, ta đâu có cố ý đâu. Nhưng ngài định xử lý việc Mã Gia thế nào, với lại ta không nghĩ ra ngài cần chi phải giết tên kia chứ.

Bạch Chu mỉm cười trều đừa với Thiên Minh. Sau đó lại hỏi ra thắc mắc của bản thân, nàng không biết tại sao thiếu gia nhà nàng lại phải giết chết tên kia, mặc dù hắn ta đáng chết nhưng vẫn chưa đến mức Thiên Minh phải ra tay.

-- Thắc mắc sao? Bởi ta cảm nhận được tên kia có ý xấu với nàng , cùng vơi đó trên người hắn ta, ta nhận thấy khí tức của một tên kẻ thù củ, suy ra tên kia có quan hệ với tên kẻ thù của ta nên trước sau gì cũng đã đắc tội thì ra tay sớm hay muộn khác nhau sao, và điều cuối cùng ta không thích nhìn ánh mắt của hắn ta.

-- Ư vậy sao.

Bạch Chu gật gật cái đầu của mình tỏ vẻ hiểu.

-- Được rồi, chuyện đó bỏ qua đi, lại đây với ta nào tiểu yêu nữ.

Thiên Minh giang hai tay, kêu Bạch Chu tiến đến, sau đó hắn ta liền ôm mỹ nhân vào lòng mà vuốt ve.

-- Tiểu yêu nữ, hiện tại tu vi của ngươi đến đâu rồi.

Thiên Minh ôm Bạch Chu trong lòng, một tay vuốt lấy mái tóc của giai nhân mà lên tiếng.

-- Ta sao, hiện tại sau khi phục dụng Hóa Hình đan cùng tu luyện bên trong Ma Thiên Giới, ta đã bước vào yêu thú tam giai hậu kì. Nữa bước bước vào tứ giai yêu thú. Nếu nói ra thì tương đương với Đấu Tôn cảnh bát cửu phẩm gì đó.

Hưởng thụ lấy bàn tay của tình nhân vuốt ve, Bạch Chu vô tư trả lời.

-- Ư, vậy chỉ cần một bước nữa là tiểu yêu nữ nhà nàng tiến vào yêu vương rồi sao, nếu như thế thì có thể lập hậu cung rồi nha, không biết khi ấy yêu vương Bạch Chu nàng còn muốn tiểu thiếu gia ta nữa không đây ?

Thiên Minh lọ ra một vẻ mặt u uất nhưng một thiếu phụ bị bỏ rơi mà trêu đùa Bạch Chu.

-- Ai gia, người cứ yên tâm, một khi ta đăng lăm yêu vương chi cảnh thì liền lặp người hoàng hậu của ta, hahaha.

Nói rồi cả hai cùng bật cười vui vẻ.

-- Tiểu yêu nữ, trước khi người lên làm yêu vương thì người vẫn là tiểu nô tì của bổn thiếu gia ta, nên hiện tại bổn thiếu gia muốn người phụ thị ta đi tắm.

Nói rồi thân ảnh của cả hai liền biến mất bước vào Ma Thiên Giới, phất tay một cái phía trước hai người liền hiện ra một hồ nước trong xanh. Bên trong Ma Thiên Giới Thiên Minh giống như thần minh, có thể điều khiển mọi thứ trong này theo ý mình.

Ôm lấy Bạch Chu vào lòng, Thiên Minh cùng giai nhân bước xuống bên dưới hồ nước, y phục trên thân dần bị thấm ướt ôm sát vào thân thể của cả hai.

Còn tiếp..

Cảm ơn ủng hộ

I LOVE YOU 😘😘😘

Đang chán viết chơi

Nhất niệm tu tiên ngộ thiên địa

Âm dương thái cực hóa càn khôn

Nhất niệm thành tiên vạn thần kính

Nhất niệm hóa ma vạn tà kinh

Phật tụ chúng sanh thành vô lượng

Đế nghịch thiên không cầu nhất niệm

Hồng nhan vô số hóa khô lâu

Huynh đệ tình thâm chuyển luân hồi

Tiên lộ nhất bước vô niệm hối

Tiên Ma Đế Phật nhất niệm thành.