Bên trong Ma Long Điện, tại phía sau Tinh Thần Môn, một thiếu niên đang xếp bằng ngồi bên trong, ngũ quan như đao khắc, mắt kiếm mũi cao, mái tóc cắt ngắn gọn gàng, là một gương mặt anh tuấn khiến bao cô gái mê mệt. Lúc này thiếu niên kia đang nhập định, tịnh tâm mà chịu lấy áp lực từ nơi đây áp lên tinh thần thức hải của cậu, người này không ai khác chính là Thiên Minh.
Nếu ai đó có thể nhìn thấy thức hải của Thiên Minh lúc này sẽ thấy một cảnh tượng kì thú. Bên dưới thức hải của Thiên Minh là bạch sắc sương mù, đấy là linh hồn chi lực tinh thuần được trắc lọc đến mức tinh thuần nhất. Hồn lực của mỗi người tùy vào công pháp mà độ tinh thuần của nó khác nhau, hồn lực bình thường sẽ có màu xám đen, qua quá trình trắc lọc cùng rèn luyện của công pháp mà hồn lực sẽ chuyển dần sang xám trắng, đến tận cùng hồn lực tinh khiết nhất chính là hồn lực bạch sắc như bên trong thức hải Thiên Minh lúc này.
Phía bên trên bạch sắc sương mù là những tia sương mù xám trắng, đây là do Thiên Minh hấp thụ hồn lực bên ngoài vào để bù đắp cho số lượng hồn lực bị Đại Việt Trấn Thiên Trận hút đi.
Phía bên trên nữa là Đại Việt Trấn Thiên Trận đang như một cái bánh xe mà cấp tốc vận chuyển, một phần là để chống lại áp lực từ Tinh Thần Môn phát ra, một phần là để trắc lọc hồn lực bên trong thức hải của Thiên Minh, từng tia hồn lực xám trắng được Đại Việt Trấn Thiên Trận hấp thụ vào bên trong.
Bên trong Đại Việt Trấn Thiên Trận như một cối xoay mà nghiền lấy những tia hồn lực kia, sau đó chúng lại được những đồ văn bên trong thanh lọc, tẩy trừ tạp chất, cuối cùng lại được cô động lại với nhau thành từng tia hồn lực trắng đục mà đẩy trở lại thức hải.
Quá trình này diễn ra một cách bình yên cùng nhẹ nhàng chỉ đến khi áp lực từ Tinh Thần Môn ở bên ngoài không còn đủ để kích thích thức hải của Thiên Minh nữa, nó bắt đầu yếu dần, Đại Việt Trấn Thiên Trận cũng giảm dần tốc độ, nếu tiếp tục hấp thụ thì quá trình phân tách hồn lực sẽ chậm lại.
Đến lúc này Thiên Minh mới mở mắt ra, cậu nhìn vào sâu bên trong thông đạo của Tinh Thần Môn. Có ý định tiến vào bên trong nhưng vào lúc này lại có tiếng của U Nhi phát ra.
-- Thiếu gia, còn hai ngày nữa là tỷ võ chiêu thân của tiểu thư Liễu gia bắt đầu rồi.
-- Ư, nhanh như vậy sao, ta vào đây đã bao lâu rồi.
Thiên Minh bất ngờ khi nghe thấy U Nhi nói sắp đến tỉ võ chiêu thân nên hỏi lại.
-- Ngài đã vào bên trong này được mười hai ngày rồi, tu vi luyện hồn cũng bắt đầu nhập môn bước vào Hồn Sĩ Cảnh rồi.
-- Ư, Hồn Sĩ Cảnh sao, tu hồn đúng là việc khó mà, ta ngây ngốc ở đây mười hai ngày rồi mà vẫn chỉ mới tiến vào Hồn Sĩ Cảnh, những tên khác thì như thế nào chứ.
Thiên Minh trầm ngâm cảm thán về quá trình luyện hồn với U Nhi, nhưng nhận lại vẫn là một ánh mắt khinh thường từ cô nàng tiểu tinh linh này.
-- Hư, ngài đừng có đứng trong phúc mà không biết hưởng, quá trình luyện hồn của ngài là đã quá tốt so với những thiên tài luyện hồn khác rồi. Người ta không luyện hồn nhanh như ngài đâu, còn có hồn lực tinh thuần nữa.
-- Vậy sao, này U Nhi làm sao để nhận biết tu vi hồn lực vậy.
Nghe lấy lời nói của U Nhi, Thiên Minh biết được bản thân đã là hơn những kẻ khác nên có chút vui vẻ, nhưng cậu lại thắc mắt về việc nhận biết hồn lực nên lên tiếng hỏi U Nhi.
-- Việc này sao, theo như những gì U Nhi biết thì hồn lực thành một đám mây bay quanh thức hải là hồn sĩ, hồn lực thành một cơn lốc hấp lấy hồn lực bên trong thức hải là hồn sư, sau đó bên trong lốc xoáy kia sinh ra từng giọt hồn lực kết tinh thì tiến vào Hồn Tôn cảnh, các cấp hồn lực phía sau thì ngài chưa được quyền biết đến, tránh việc tâm cảnh của ngài sinh ra rạng nứt, " thằng tác nghĩ chưa ra".
Nghe đến đây thì Thiên Minh cũng biết được đôi phần về việc phân chia cấp bậc khi luyện hồn.
Thiên Minh đứng dậy, dùng tay phủi lấy y phục trên thân cho thẳng thóm lại, sau đó xoay người bước ra khỏi Tinh Thần Môn.
Thân ảnh Thiên Minh hiện ra dưới cây đại thụ thì một thân ảnh trắng tinh nhào đến người của cậu, hai viên đại cầu trước người liền áp lấy lòng ngực của Thiên Minh, hai cánh tay thon dài như trường xà mà luồn ra sau cổ của cậu ôm lấy.
Nhìn lại thì không ai khác ngoài tiểu yêu nữ Bạch Chu kia, lúc này cô nàng như một con mèo nhỏ mà áp lấy gương mặt xinh đẹp của nàng vào lòng ngực Thiên Minh.
Thiên Minh có chút bất ngờ nhưng nhanh chóng cậu liền lấy cánh tay rắn chắc của mình luồng qua eo của Bạch Chu mà ôm lấy nàng vào lòng. Không quên hôn lên mái tóc đen mượt của mỹ nhân bên dưới.
-- Tiểu yêu nữ nhà người nhớ ta lắm sao.
Dùng một giọng trầm ấm mà thì thầm bên tai Bạch chu, Thiên Minh như một đại nhân hỏi lấy tiểu nữ nhà mình.
-- Nhớ, ta nhớ ngài lắm thiếu gia, ngài đi đâu mà để Bạch Chu một mình vậy, ta cảm thấy ngài không còn thương ta nữa.
Vùi đầu vào lòng ngực tình nhân, Bạch Chu dùng một giọng nói nũng nịu mà nói ra, cứ như tiểu nhi nữ bị bỏ rơi.
Nghe như vậy Thiên Minh nở một nụ cười, dùng tay nâng lấy gương mặt của tiểu yêu nữ lên, dùng một ánh mắt thâm tình mà lên tiếng.
-- Tiểu yêu nữ nhà nàng đúng thật là đáng yêu.
Nói rồi tiến đến trước gương mặt kia, môi kề môi mà hôn lấy nàng, đầu lưỡi luồng vào bên trong mà moi móc lấy khoang miệng của Bạch Chu.
Tiểu yêu nữ Bạch Chu bất ngờ bị tập kích nhưng không phản kháng mà còn thuận theo mở ra hàm răng hưởng ứng lấy đầu lưỡi kia tiến vào khoang miệng của bản thân.
Cả hai trao cho nhau một nụ hôn sâu, tràng đầy tình cảm, một lúc lâu sau cả hai mới tách nhau ra, trên gương mặt của Bạch Chu là một đám mây hồng, còn Thiên Minh vẫn dữ trên môi một nụ cười ma mị.
-- Tiểu yêu nữ muốn ra ngoài đi dạo với công tử gia không?
Thiên Minh nhìn thấy tiểu yêu nữ đang thẹn thùng trước măt liền lên tiếng hỏi thăm.
Bạch chu nghe thế thì ngữa lấy gương mặt đỏ hồng của bản thân lên mà nhìn Thiên Minh.
-- Chủ nhân muốn đưa ta ra ngoài sao.
-- Đúng thế, nhưng trước hết người phải che đi gương mặt cùng hai cái hung khí trước người này đã.
Vừa nói Thiên Minh vừa dùng một ngón tay chỉ chỉ đến hai cái cự nhũ trước người Bạch Chu.
Nghe thấy thế thì gương mặt của Bạch Chu càn thêm đỏ, thẹn đến không chổ nào trốn đi liền dùng chân mà đá vào ống khuyển của Thiên Minh.
Sau đó Bạch Chu làm theo lời của Thiên Minh, biến ra một cái khăn che mặt mà che lại gương mặt xinh đẹp dụ nhân của mình, còn thi triển yêu thuật mà thu nhỏ lấy hai trái dưa hấu của bản thân. Đấy là thuật che mắt còn hai trái hung khí kia vẫn không bị gì đâu nha, nếu ở khoảng cách gần mà chạm vào thì liền có thể phát hiện chúng vẫn như củ. Sau đó cả hai liền bước ra khỏi Ma Thiên Giới, hiện thân ở bên trong khách điếm lúc trước.
Thiên Minh cùng Bạch Chu lúc này đang dạo phố, hai bên là vô số gian hàng được bày bán, tiểu yêu nữ Bạch Chu như chim sổ lồng mà chạy nhảy khắp nơi, bước vào vô số gian hàng mà ngắm nghía, không lâu sau thì trên hai tay của Thiên Minh đã là vô số món đồ, còn trên đầu của Bạch chu cũng hiện ra một cây trấm khắc hình một đóa hoa màu tím. Đấy là do Thiên Minh mua tặng nên Bạch Chu liền cài lên mái tóc của nàng, còn những thứ khác cô nàng liền đưa cho Thiên Minh cầm hết, mặc dù là có được giới chỉ bỏ đồ nhưng cô nàng này lại không cho vào trong.
Đang tung tăng đi dạo trên đường thì Bạch Chu lại vô ý chạm vào một người, một nam tử với gương mặt anh tuấn, mặc một bộ bạch y phiêu dật, nhìn dáng vẻ của người này thì chắc cũng tầm đôi mươi nhưng vóc dáng bên ngoài chưa chắc có thể nhận định được tuổi thật, vì nếu tu luyện đến cảnh giới cao thì liền có thể cải lão hoàn đồng.
-- Vị tiểu thư này có bị làm sao không.
Sau khi nam nhân kia nhìn thấy Bạch Chu chạm vào bản thân thì liền dùng tay đỡ lấy nàng, còn lên tiếng hỏi thăm trông vô cùng lãng tử.
Nhưng vào lúc này lại có một bàn tay hữu lực ôm lấy Bạch Chu ra khỏi vòng tay của nam nhân kia. Bàn tay đó không ai khác chính là Thiên Minh, sau khi nhìn thấy Bạch Chu vô ý chạm phải người khác thì cậu liền nhanh chóng bỏ toàn bộ những thứ trên tay vào Ma Thiên Giới, sau đó đến đỡ lấy cô nàng này, nhưng không ngờ nam tử kia liền nhanh tay hơn cả cậu.
Ôm lấy Bạch Chu vào lòng, ánh mắt như muốn bắn ra hỏa diễm mà lên tiếng.
-- Nữ nhân của ta có làm người bị thương không, nếu có thì ta xin bồi thường.
Rút lại vòng tay trống không sau khi Thiên Minh ôm lấy Bạch Chu, nam nhân kia lại chắp tay hành lễ chào Thiên Minh.
-- Ta tên Trương Tinh Phong, rất hân hạnh làm quen với vị tiểu thư cùng huynh đài này, còn việc vị tiểu thư chạm vào ta thì chỉ là vô ý không cần quan tâm.
Vẻ mặt hòa nhã, có lễ nghi, cùng với đó Thiên Minh không cảm nhận được địch ý từ nam nhân này nên cậu cũng hạ bớt địch ý bên trong ánh mắt của bản thân mình.
-- Ta tên Võ Thiên Minh, còn đây là nữ nhân của ta, nàng ấy tên Bạch Chu, cùng với đó người rời mắt khỏi ngực của nàng ấy cho ta.
Tên Tinh Phong này từ khi va chạm đến lúc này luôn đưa ánh mắt vào ngực của Bạch Chu khiến Thiên Minh khó chịu, nếu không phải cậu không cảm nhận được tên này chỉ là hiếu kỳ với bộ ngực Bạch Chu thôi thì cậu đã cho hắn một trận rồi.
-- A, thật xin lỗi , chỉ là ta hơi tò mò thôi.
Bạch Chu lúc này đang ôm lấy bộ ngực của mình mà núp sau lưng Thiên Minh, cô nàng đang hạnh phúc khi nghe Thiên Minh nói mình là nữ nhân của hắn.
-- Hư.
Vẻ mặt vẫn có chút khó chịu, Thiên Minh hừ lên một tiếng.
-- Nếu không có gì thì ta đi trước.
Nói rồi cậu nắm lấy tay Bạch Chu, không quan tâm đến Trương Tinh Phong mà lướt qua người hắn. Còn Trương Tinh Phong thì không quan tâm đến thái độ của Thiên Minh cho lắm, hắn cũng xoay người bước đi.
Bạch Chu bị Thiên Minh kéo đến một tữu quán ven đường, cả hai liền tìm đến một cái bàn trống sau đó lại gọi một số món ăn mà ngồi xuống thưởng thức.
Trời đánh cũng tránh miếng ăn nhưng lại có kẻ không hiểu điều đó, một nhóm người từ bên ngoài tữu quán bước vào, nhóm người này khá là đông người, bên trong tữu quán lúc này cũng khá đông khách. Bọn chúng sau khi bước vào liền hùng hổ đuổi lấy toàn bộ người trong tữu quán ra ngoài. Không lâu sau chúng tiến đến bàn của Thiên Minh cùng Bạch Chu. Một tên bên trong nhóm người kia lên tiếng.
-- Hai người nhanh chóng ra khỏi nơi đây, hôm nay Mãnh Hổ bang bao hết nơi đây.
Nhưng khi tên kia nói xong lại không thấy hai người Bạch Chu cùng Thiên Minh nhúc nhích gì. Thiên Minh vẫn đang cúi đầu ăn, còn Bạch Chu đang che mặt nhưng ánh mắt thì hích lại liền biết cô nàng này đang cười, cô nàng cảm nhận được Thiên Minh đang ghen, với một nữ nhân thì khi nam nhân của mình ghen chứng tỏ hắn rất yêu mình.
Thấy thế thì tên kia liền rút ra một thanh loan đao, dự địch muốn uy hiếp cả hai.
Ầm..
Tiếng va chạm phát ra, nhìn lại liền thấy tên kia đang hộc máu mà dính lên bức tường của tữu quán. Thiên Minh thì vẫn đang cúi đầu ăn, một tay đưa ra thành nắm đấm, nhìn thì biết cậu chính là người đánh tên kia dính tường.
Lúc này nhóm người liền chú ý đến nơi đây, một tên đại hán cao to trên lưng mang theo một thanh trường côn đi đến.
-- Tiểu tử, là người đánh thủ hạ của ta.
Thiên Minh ngước đầu nhìn đến tên đại hán kia, trên mặt viết rõ hai chữ khó chịu.
-- Đúng đấy rồi thế nào, muốn đánh nhau à.
Tên đại hán kia không nghĩ đến Thiên Minh lại bình thản nhận tội đến thế, hắn ta nhanh chóng lấy lại tinh thần, sau đó lên tiếng.
-- Tốt, tốt, tốt, có chí khí, nhưng chí khí của người đặc không đúng chổ rồi, giám đụng đến người của Mãnh Hổ bang bọn ta thì tiểu tử người chán sống.
Nói rồi hắn liền rút lấy trường côn trên lưng nhắm Thiên Minh đánh đến.
Ầm..
Chiếc bàn nơi Thiên Minh cùng Bạch Chu ngồi liền vỡ nát, nhưng thân ảnh của hai người thì biến mất. Cả hai hiện ra cách đó không xa, Thiên Minh lúc này như một ngọn núi lửa muốn phun trào mà nhìn đến tên đại hán kia.
-- Trời đánh tránh miếng ăn, người dám chọc ta lúc đang ăn, còn đúng lúc ta đang khó chịu, người chuẩn bị quan tài đi là vừa.
-- Tiểu tử ngông cuồng, hôm nay ta sẽ thay trưởng bối nhà người dạy dỗ lại ngươi.
Tên đại hán không mấy quan tâm đến lời Thiên Minh nói, hắn ta là ai chứ , là đội trưởng thứ mười của Mãnh Hổ bang, là bang hội đứng nhất nhì Vương Đô của Lục Lam Vương Quốc. Hắn sợ ai ở nơi đây cơ chứ.
Nói rồi cầm trường côn múa vài vòng trên không trung lấy đà mà đánh đến Thiên Minh. Đấu khí bên trên phát ra vô cùng mãnh liệt.
Thiên Minh thấy thế cũng không quan tâm cho lắm, trên môi chỉ hiện ra nụ cười khinh miệt, tụ long lực vào cánh tay mà đánh ra.
Quyền đầu va chạm với trường côn, mọi người xung quanh nhìn thấy Thiên Minh chỉ dùng quyền đầu cản lại trường côn của tên đại hán kia thì chỉ biết thở dài mà nghĩ Thiên Minh là một thanh niên chưa hiểu sự đời, làm sao có thể dùng quyền đầu mà cản lại trường côn cơ chứ.
Nhưng làm mọi người bất ngờ là khi cả hai va chạm với nhau thì quyền đầu của Thiên Minh lại có thể đánh gãy thanh trường côn của tên đại hán kia , sau đó còn tặng cho hắn một quyền vào mặt, khiến hắn ta phải bay lên không trung mà lộn nhào vài vòng, kèm theo đó là mấy cái răng bay ra.
Thiên Minh là ai chứ, thân mang Lạc Long Tiên Thể, Đấu Sư bát phẩm, chưa nói đến tu vi chỉ cần dùng long khí trên người cùng cường độ thân thể của cậu cũng đủ đánh với một tên Đấu Tôn rồi.
Chưa kết thúc tại đây, Thiên Minh là đang có một bụng hỏa diễm trong người cần phải xả ra ngoài, lúc trước là Bạch Chu vô ý chạm vào Trương Tinh Phong nên cậu không có lí do đánh hắn ta, nên cũng đành cho qua việc một nam nhân khác nhìn chằm chằm nữ nhân của bản thân, hỏa khí tích lại trong người. Mấy tên Mãnh Hổ bang này lại không có mắt chạm đến cậu thì tự cầu phúc đi lo hậu sự là vừa, một cách nhanh chóng cả một nhóm người Mãnh Hổ bang liền nằm la liệt trên mặt đất, kẻ gãy vài cái xương, mất mấy cái răng là nhẹ, có kẻ toàn bộ xương trên người bị một quyền của Thiên Minh đập cho nát.
Thiên Minh hiện ra trước thân thể của tên đại hán kia, một tay cầm lấy cổ áo của hắn ta đưa lên cao.
--Mong nhà người đã chuẩn bị hậu sự cho bản thân.
Sau đó xem hắn ta nhưng một quả bóng mà một cước sút bay. Đặt một túi kim tệ lên bàn, kéo theo Bạch Chu bước ra ngoài trước sự ngỡ ngàng của mọi người xung quanh.
-- Này thiếu gia người có sao không?
-- Không sao.
Gương mặt câu có của Thiên Minh đi phía trước, không quay đầu mà trả lời Bạch Chu.
-- Không sao thật chứ.
Bạch Chu tiến đến sát bên người Thiên Minh. Nhìn lấy gương mặt câu có của cậu mà hỏi thăm, trên môi còn có một nụ cười.
Nhìn Bạch Chu bên cạnh, hương thơm trên người bay vào mũi Thiên Minh khiến tâm tình cậu tốt hơn vài phần, sau đó vẻ mặt của cậu trở nên nghiêm túc.
-- Bạch Chu, cái tên Trương Tinh Phong kia so với ta ai đẹp trai hơn?
Bạch Chu bất ngờ khi Thiên Minh đưa ra vẻ mặt nghiêm túc, nhưng khi nghe xong câu hỏi của cậu thì không kiềm được buồn cười mà che miệng cười lên.
-- Thiếu... Thiếu... Gia ... Đẹp... Đẹp... Trai hơn tên kia. Hahaha
Thấy thế thì gương mặt của Thiên Minh mới giản ra, có chút ý cười trên môi của cậu.
Bạch Chu nhịn cười, nhìn vào ánh mắt mê người cùng gương mặt anh tuấn ma mị của cậu lên tiếng.
-- Thiếu gia, dùng có bao nhiêu người đẹp trai hay tài giỏi hơn ngài đi nữa thì người tiểu yêu nữ ta yêu vẫn là ngài. Thiếu gia, từ ngày ta đưa ra thân thể này thì người đã trở thành một phần không thể thiếu của ta rồi, đến lúc này thì ta lại đã có cảm giác không thể thiếu ngài, dù không có cái bản nguyên linh hồn kia cầm cố thì ta vẫn không rời xa ngài đâu.
-- Vậy sao.
Thiên Minh như nghe được tiên âm khiến cho cậu cảm giác như có thứ gì đó ngọt ngào hiện ra trong lòng, đưa tay ôm lấy Bạch Chu vào lòng, như một con mãnh thú mà hôn lấy cái môi của nàng một cách mãnh liệt, cùng với đó tận sâu bên trong linh hồn của Bạch Chu một tia bản nguyên chi hồn được Thiên Minh trả lại như củ, cứ như chưa hề mất đi một tia bản nguyên chi hồn này.
Bất ngờ với việc Thiên Minh trả lại bản nguyên chi hồn cho bản thân, cùng nụ hôn nồng cháy của Thiên Minh, Bạch Chu cũng nhào vào hưởng ứng với Thiên Minh, cả hai như điên cuồng mà trao nhau nụ hôn này.
Chương sau ko có sắc đâu đừng trông chi mệt.
Còn tiếp
Cảm ơn ủng hộ
I LOVE YOU 😘😘😘.