Chương 25: Đến Vương Đô

Nghe theo lời của Lý Tử Thanh, Thiên Minh liền cầm lấy trường thương trong tay mà xông đến nhóm người Mạc Thương cùng Tôn Nhị đang chiến đấu.

Như một con sói lao vào bầy cừu non, Thiên Minh cầm lấy trường thương, long lực gia trì lên thân thể, nguyên khí vận chuyển trong kinh mạch mà đánh ra một thương đến hướng Tôn Nhị.

Lúc này Tôn Nhị đang chiến đấu với Mạc Thương thì nhận ra Thiên Minh đang tấn công đến hắn. Hắn ta liền vận đấu khí trong người mà đánh đến cây trường thương trên tay Mạc Thương, lợi dụng phản lực từ cú va chạm mà lui người về phía sau, đồng thời tránh đi được đòn tấn công của Thiên Minh.

Một cái hố lớn được Thiên Minh tạo ra tại nơi Tôn Nhị vừa mới đứng, nhìn thôi cũng đủ biết sức mạnh của một thương kia mạnh đến thế nào.

-- Cứ để tên này cho tôi, người mau qua giúp những thủ vệ kia dọn sạch mấy tên thảo khấu kia đi.

-- Đa tạ cậu.

Mạc Thương chấp tay cảm tạ Thiên Minh, sau đó nhanh chóng xoay người tiến đến chiến đấu với những tên thủ hạ đàn em của nhóm thảo khấu.

-- Tiểu tử, người là ai, tại sao lạo xía mũi vào chuyện của bọn ta?

Tên Tôn Nhị đang đề phòng nhìn lấy Thiên Minh, tuy chiến đấu với Mạc Thương nhưng hắn ta vẫn để ý đến cuộc chiến giữa hai tên huynh đệ của mình với Lý Tử Thanh, vào lúc Thiên Minh xuất hiện hắn ta chỉ nghĩ là một tên tiểu quỷ mới bước ra đời thấy chuyện bất bình nên xía mũi vào thôi, nhưng hắn không ngờ là tên này lại có thể một thương hạ sát lấy tên đại ca, điều này khiến hắn có dự cảm không tốt, bên trong đại não đã bắt đầu có ý muốn rút lui.

-- Ta sao, bổn thiếu đang ngao du sơn thủy, ngắm cảnh vật non sông, lại thấy có mấy tên thảo khấu các người muốn cướp đường nên bất bình rút thương tương trợ thôi.

Trường thương chỉ địa, gương mặt ngạo mạn muốn ăn đòn, từ trên người Thiên Minh có khí tức ngạo nghễu hoang dại phát ra.

-- Hư, tiểu tử ngươi bớt ngông cuồng, đừng để chết rồi không biết tại sao lại chết.

Tôn Nhị nhìn thấy điệu bộ của Thiên Minh thì nộ khí trên thân cũng bốc lên đôi phần, hai cái lang trảo trên tay cũng được đấu khí gia trì mà chuẩn bị tấn công.

-- Bổn thiếu ngông cuồng thì sao, nói ta chết, sống qua trường thương của ta rồi hãy lên tiếng.

Nói rồi long lực cùng nguyên khí được cậu thúc giục, truyền vào trường thương đánh ra. Mũi thương xé gió ù ù mà đâm đến người Tôn Nhị.

Nhìn thấy trường thương đâm đến, Tôn Nhị liền không dám trực tiếp đỡ lấy nó mà nghiêng người né đi. Một màng trường thương đâm xuyên cự phủ phá tan Kim Ti Giáp vẫn còn mới mẻ bên trong đại não hắn ta.

Sau khi né đòn thì Tôn Nhị cũng ra chiêu đánh đến mạng sườn của Thiên Minh, đấu khí trên thân truyền vào lang trảo mà đâm ra.

Vận long lực vào chân Thiên Minh liền nhún người nhảy lên trên không, né lấy lang trảo đang đánh đến.

Lang trảo của Tôn Nhị xược qua thân Thiên Minh, cắt đi một lớp y phục bên ngoài của cậu, chỉ cần tiến thêm vài cm nữa là có thể để lại vết thương trên người của Thiên Minh.

Thiên Minh sau khi né tránh thành công lang trảo thì cấm mũi trường thương xuống đất, lấy thương làm trụ mà xoay người, long lực truyền vào chân đá ra một cước đến người Tôn Nhị.

Tôn Nhị tấn công Thiên Minh không thành công thì đã có ý lui người, lúc này một cước kia của Thiên Minh đã đến, hắn ta liền đan chéo hai tay lại mà cản lấy một cước kia, đấu khí gia trì vào hai cánh tay khiến nó cứng như cương thiết, nhanh chóng cản lại một cước kia của Thiên Minh.

Bịch...

Một cước kia đá lên trên hai cánh tay của Tôn Nhị, khiến mặt đất dưới chân hắn cũng lởm xuống một phần. Sau đó cả hai liền lui người về phía sau.

Đấu khí trong thân thể của Tôn Nhị có chút trấn động khi nhận lấy một cước của Thiên Minh, long lực là một trong những lực lượng mạnh nhất, chỉ vì Thiên Minh vừa mới bước đầu khống chế long lực nên một cước kia chỉ làm chấn động đấu khí trong người Tôn Nhị , nếu là một kẻ tu luyện long lực lâu năm thì một cước kia cũng đủ đánh gãy xương tay của Tôn Nhị.

Thiên Minh đáp đất, trường thương trong tay liền múa lấy một đóa thương hoa trong không trung, long bộ bước ra, trường thương thủ thế mà đánh đến hướng Tôn Nhị.

Lạc Việt Thiên Tộc không đơn giản mà nhận lấy danh hiệu tinh không đệ nhất chiến tộc, một người mang trên thân Lạc Long huyết đều là những kể máu chiến, không chiến thì như tiểu miêu vô hại, nhưng một khi chiến rồi thì như lão hổ nộ thiên.

Thiên Minh hiện tại đang bắt đầu cảm nhận được Lạc Long huyết trong người sôi sục khi chiến đấu, chiến khí dân cao.

Nhìn thấy trường thương đánh đến thì Tôn Nhị liền vận lực tránh né tìm lấy cơ hội mà đánh ra sát chiêu với Thiên Minh, hắn ta không muốn đối đầu trực diện với tên tiểu tử này, cây thương trên người Thiên Minh nhưng thần chết đồi mạng, đụng vào là chết, nên Tôn Nhị liền vận dụng du kích chiến, lợi dụng thân pháp của bản thân tránh né từng chiêu từng thức do Thiên Minh đánh ra, sau đó tìm lấy sơ hở mà đánh ra sát chiêu, hòng nhất kích chí mạng diệt đi cậu.

Mũi thương đánh đến, Tôn Nhị nghiêm người né tránh, lang trảo của hắn ta đánh ra, thuận theo chìu mũi thương mà lướt đến bàn tay cầm thương của Thiên Minh, hắn muốn cậu phải buông thả vũ khí, đến lúc đó không có cây thương này thì Thiên Minh chỉ là cá nằm trên thớt mặc cho hắn ra sức chém giết.

Lang trảo lướt đến, Thiên Minh liền buông thương, né lấy lang trảo không cho nó đánh vào bàn tay mình.

Nhìn thấy cơ hội do bản thân tạo ra, Tôn Nhị vận đấu khí vào cái lang trảo khác mà đánh đến phần bụng của Thiên Minh muốn đâm xuyên ổ bụng của cậu.

Nhưng đúng vào lúc lang trảo sắp đâm đến bụng của Thiên Minh thì một cái chân hiện ra cản lại cánh tay của Tôn Nhị, chỉ còn một chút nữa thì lang trảo chạm đến người, điều này làm cho hắn ta cảm thấy khó chịu, vận thêm đấu khí vào cánh tay, muốn đột phá cái chân đang cản đường kia nhưng dù dùng sức thế nào thì cái chân kia cũng lù lù bất động cứng như cự thạch mà cản lấy cánh tay hắn ta.

Thiên Minh sau khi thấy một thương đánh ra đã được Tôn Nhị né tránh thì liền đề phòng lấy hắn ta, một tay buông lấy cán thương khi lang trảo lướt đến, vận long lực vào một bên chân mà đưa lên cản lại một cái lang trảo còn lại của Tôn Nhị, long lực gia trì vào chân của cậu khiến nó cứng như cương thiết không cho Tôn Nhị đánh đến thân thể.

Cánh tay còn lại của Thiên Minh rút lấy trường thương về, vận lực mà bổ xuống thân Tôn Nhị bên dưới, trường thương được nguyên lực của Thiên Minh truyền vào mà đánh ra, nhận lấy một thương này thì hắn ta không chết cũng bị thương trầm trọng.

-- Nhận Lấy một thương của bổn thiếu gia.

Trường thương như giao long mà bổ xuống người Tôn Nhị bên dưới, nhận thấy trường thương bổ xuống kia, Tôn Nhị vận toàn bộ đấu khí của bản thân mà truyền vào hai cánh tay của mình, hai cái lang trảo trên tay cũng được hắn ta gia trì đấu khí vào trong, phát huy toàn bộ sức mạnh của chúng để bảo vệ bản thân qua một đòn này của Thiên Minh, chỉ cần một đòn này qua đi thì hắn có thể vận dụng bí thuật mà đào tẩu.

Ầm.... Răng rắc.... Aaaaaaa.........

Tiếng va chạm, tiếng xương vỡ, tiếng kêu gào của Tôn Nhị phát ra, hai cái lang trảo đã vỡ nát, hai cánh tay bị kình lực từ trường thương trấn tan, mũi thương rạch một đường từ đỉnh đầu đến cuối thân thể hắn ta, chia hắn ta thành hai phần, tiếng kêu gào của hắn phát ra được một nữa thì ngừng, hắn ta đã chết, hai khối thân thể bị chia ra hai bên mà ngã xuống.

Nguyên lực tinh thuần từ trên người hắn ta liền được Ma U Quyết hấp thụ vào bên trong cơ thể của Thiên Minh.

Trường thương trên tay Thiên Minh cũng nhanh chóng hóa trở lại thành bao tay bao phủ cánh tay trái của cậu, phía bên kia Lý Tử Thanh cũng đã đánh bại tên tam đệ, một kiếm đâm xuyên ngực hắn ta, tiển về tây phương.

Bên hướng nhóm người thủ vệ cũng đã nhanh chóng lấy được ưu thế dau khi Mạc Thương gia nhập vào bên trong, nhanh chóng giết toàn bộ những tên thảo khấu còn lại.

Không lâu sau thì những tên thảo khấu kia kẻ chết kẻ bị thương kẻ thì chạy trốm đến cuối cùng trận chiến này cũng kết thúc.

Lý Tử Thanh tra trường kiếm vào vỏ, sau đó tiến đến trước mặt Thiên Minh, chấp tay cảm ơn cậu, nhưng gương mặt của hắn ta vẫn lạnh như sương, không chút thay đổi.

-- Đa tạ người đã ra tay tương trợ, nếu người có yêu cầu gì thì có thể nói với Mạc Thương, ông ấy sẽ đáp ứng cho người.

Nói rồi hắn ta không chờ Thiên Minh lên tiếng mà một bước bước lên xe ngựa của mình.

Thiên Minh đang định lên tiếng phàn nàn vài câu thì bên cạnh cậu lão già thủ vệ Mạc Thương tiếng đến.

-- Đa tạ công tử ra tay tương trợ, ta tên Mạc Thương, nếu có yêu cầu gì thì công tử có thể nói ra, nếu chúng ta có thể đáp ứng thì liền có thể đưa ra.

-- Không cần đâu, ta chỉ là thuận tay thôi. Nhưng không biết mọi người là đi đâu, tại sao lại bị nhóm thảo khấu kia mai phục chặn đánh vậy?

Thiên Minh không quan tâm đến tên Lý Tử Thanh có vẻ mặt cự người ngàn dặm kia nữa, cậu liền hỏi một số thắc mắc trong đầu.

-- Không giấu gì cậu, chúng tôi chỉ là những tên lính đánh thuê được Lý công tử thuê hộ tống ngài ấy đến Vương Đô thôi.

Đúng vào lúc này lão già Mạc Thương kia lại hạ giọng mà nói nhỏ với Thiên Minh.

-- Ta nghe nói là bên trong Lý gia đang có một cuộc nội chiến tranh dành cái chức gia chủ, lão đại Lý gia cùng lão tứ là hai người có khả năng lớn nhất để dành cái chức gia chủ kia, có người nói hiện tại cả hai đang minh tranh ám đấu kịch liệt với nhau. Lý công tử là con trưởng của lão đại Lý gia, được cha giao cho nhiệm vụ đi cầu thứ gì đó từ Thạch Diệp tông, ta đón không sai thì chắc là cái tên tứ thúc của Lý công tử muốn hạ sát chất nhi nên mới để bọn thảo khấu kia chặc đường thì phải. Chuyện tình đại gia tộc ta không tiện nói nhiều, cậu cứ tự hiểu là được.

-- Hóa ra là như thế?

Thiên Minh nghe xong thì cũng hiểu ra phần nào về tình hình Lý gia kia, nhưng cậu lại để ý đến chuyện khác.

-- Này, Mạc lão, các người đi đến Vương Đô đúng không, nếu như vậy thì có thể cho ta đi theo một chặn đường không, ta cũng muốn đến Vương Đô.

Mạc Thương nghe vậy cũng không nói gì liền đồng ý, hắn đã nhìn thấy thân thủ của Thiên Minh, nếu cậu đi theo đoàn người thì thương vong cũng ít hơn phần nào. Với lại nếu Thiên Minh muốn gây bất lợi cho đoàn người thì hắn ta cũng không cản nỗi. Hắn đã giao tranh với Tôn Nhị, phải nói là hắn không có đường đánh thắng Tôn Nhị nhưng Thiên Minh thì lại chỉ với vài chiêu liền có thể bổ đôi thân thể của Tôn Nhị đưa hắn về tây thiên thì đủ biết cậu mạnh đến thế nào.

Nói xong thì Mạc Thương liền xoay người ra lệnh cho những thành viên trong nhóm thủ vệ dọn dẹp chiến trường, chôn xác các huynh đệ tử nạn, viết vào danh sách sau này sẽ bồi thường cho gia đình của họ, việc này nhanh chóng được tiến hành, ở thế giới mà thực lực vi tôn này thì cái chết là chuyện quá nỗi tầm thường đối với người đang sống ở đây.

Không lâu sau thì nhóm người thủ vệ đã dọn dẹp, sắp xếp lại đội hình rồi toàn bộ liền lên đường tiến đến Vương Đô. Thiên Minh được Mạc Thương đưa cho một con tuấn mã mà bước theo đoàn người.

Vài ngày sau cũng có ba bốn nhóm người muốn tiếp cận đoàn người nhưng không mạnh bằng nhóm người Tôn Nhị. Nhanh chóng bị Thiên Minh cùng những thủ vệ còn lại bên trong đoàn người tiêu diệt, nhanh chóng đoàn người liền tiến đến Vương Đô.

Thiên Minh sau khi đến được Vương Đô thì liền chào tạm biệt nhóm người Mạc Thương ở cổng thành, sau đó dạo bước vào bên trong Vương Đô của Lục Lâm Vương Quốc.

Tính ngày thì còn tới tận nữa tháng nữa mới đến tỷ võ chiêu thân của Liễu Gia, Thiên Minh hiện tại còn chưa biết làm gì nên đành dạo bước bên trong Vương Đô , xem xem có chuyện gì có thể giúp cậu kiếm lấy kim tệ mà tiêu sài không.

Người ta xuyên không thì cũng là con em đại gia tộc, không thì cũng nhận được bảo tàng lớn, dù là phế vật cũng có tiền sài, còn cậu thì xuyên không trùng sinh rồi không có một đồng trong người, nghĩ đến đây mà đau lòng.

-- Này thiếu gia của tôi ơi, người có bị thiểu năng trí tuệ không vậy, trên người ngài có nguyên một núi kim tệ mà còn chê nghèo ạ.

Thiên Minh bất ngờ trước câu nói của U Nhi, sau đó liền hỏi lại.

-- Người nói cái gì cơ, ta có cả núi kim tệ trên người, nói đùa hả, ta có sao lại không biết chứ.

U Nhi nhìn lấy Thiên Minh như một tên ngốc, gương mặt câu có sau đó lại nhìn lên trên bầu trời.

-- Lão Ma ơi Lão Ma, ông tìm cho tôi cái tên chủ nhân não tàn nào đây, ngoại việc chịch gái ra không biết gì hết, thật là đau khổ mà.

Nói rồi cô nàng làm bộ suy sụp trước con mắt của Thiên Minh. Điều này làm cho Thiên Minh muốn đánh cho cô nàng một trận nhưng cậu lại không thể làm được.

-- Người có tin ta không nhìn mặt con nhóc nhà người nữa không hả? Chuyện gì nói cho bổn thiếu gia biết, trên người ta có một núi kim tệ là thế nào.

-- Thì mấy con hung thú ngài giết chết bên trong Hung Thú Sâm Lâm đấy, ngài có thể bán hết chúng đi để đổi lấy kim tệ, chỉ cần tìm đến một cái bảo các nào đó thì có thể quy đổi chúng rồi, đến lúc ấy ngài không phải là có một núi kim tệ rồi sao.

-- Ặc, nhưng vậy mà mình không nghĩ ra nhỉ.

Thiên Minh bật tỉnh sau câu nói của U Nhi. Cậu liền nhìn đến cô nàng tiểu tinh linh này, ra vẻ hối lỗi.

-- Xin lỗi tiểu U Nhi, xinh đẹp, tài hoa, thông minh, là tiểu thiếu gia ta kém thông minh, nên phải cần người nhắc nhở, lần sau nếu ta không biết thì nói cho ta biết, đừng có mà ra dáng đau khổ như thế này, nếu không thì ta không nhìn mặt nhà ngươi nữa đâu, tiểu bất điểm.

Giọng nói của Thiên Minh càn lúc càn bá đạo mà nói với U Nhi.

-- Thiếu Gia đầu óc bả đậu tứ chi phát triển, không chơi với ngài nữa ta về lại Ma Thiên Giới của ta đây.

Thế là thân hình tiểu tinh linh của U Nhi biến mất, để lại Thiên Minh tức đến đỏ mặt ở bên ngoài.

-- Chờ đó sẽ có ngày ta đánh được tiểu bất điểm nhà ngươi.

Nói rồi cậu cũng xoay người bước đi tìm lấy một nơi bán lấy đống chiến lợi phẩm khi cậu ở Hung Thú Sâm Lâm.

Thiên Minh đứng trước cửa một cái thương hội, theo như những gì cậu hỏi thăm được thì nơi đây có mua bán các loại chiến lợi phẩm cùng hung thú thịt, cùng các loại thảo dược, linh dược, dược vật.

Bên trên cửa chính có viết hai chử Bách Bảo, nghe nói Bách Bảo thương hội này là một cái cự đầu, có chinh nhánh ở khắp mội nơi trên cái đại lục này, cũng là một cái thế lực trung lập không tham gia giao tranh giữa các bang phái hay quốc gia với nhau, ừ thì không, ngoại trừ buôn bán vũ khí cùng đan dược thôi.

Nhưng nó cũng là một cái thế lực không ai dám chọc vào, người ta nói có tiền thì sai khiến được cả thần ma, nên mấy cái thương hội có thế lực lớn thế này thì đều có các loại khách khanh trưởng lão bảo vệ cả.

Bước vào bên trong là một đại sảnh lớn, Thiên Minh liền được một cô gái chào đón mà dẫn vào bên trong, phải công nhận ở cái thế giới tu luyện này toàn là mỹ nữ, chỉ là nhân viên tiếp tân cũng đã là tiểu mỹ nhân, nếu là kiếp trước thì cũng là hotgirl rồi, với lại ở thế giới này còn có nhiều loại thảo dược, linh dược, dược vật giúp người ta làm đẹp, tẩy trừ tạp chất nên ở thế giới này xấu nữ rất hiếm gặp.

Cô gái kia vừa dẫn Thiên Minh đi vừa lên tiếng.

-- Không biết khách nhân đến Bách Bảo thương hội chúng tôi là muốn mua đồ hay là bán ra thứ gì ạ.

Thiên Minh đang dùng hai con mắt của bản thân nhìn vào hai cái mông được cái quần lụa bó sát thì nghe thấy cô gái kia nói liền lấy lại tinh thần nhìn đi hướng khác cũng lên tiếng trả lời, trong đầu thì nghĩ, ' đậu xanh, Thiên Minh ơi là Thiên Minh, chỉ có mấy ngày không chịch mày đã thế này thì U Nhi nói mày chỉ biết chịch đâu có sai'.

-- Ta đến để bán một ít xác hung thú do ta săn được, không biết nên đi đâu đây.

-- À, ngài đi theo tôi.

Rồi cô gái kia liên dẫn Thiên Minh đến khu bán chiến lợi phẩm thu được.

Còn tiếp.

Cảm ơn ủng hộ

I LOVE YOU 😘😘😘