Chương 22: Về Lại Võ Gia

Thiên Minh vươn người đứng dậy, ôm lấy thân thể mềm mại của Lý Họa. Cánh tay cầm lấy Lục Thủy Minh Y khoát lên người nàng.

Sau khi đã mặc y phục cho giai nhân, Thiên Minh ngắm nhìn gương mặt nàng thêm một lần nữa rồi phất tay vào hư không, phía trước hiện ra một cái vết nứt không gian, đó là cánh cổng để đi ra nơi đây, hiện tại Thiên Minh có thể tự do ra vào nơi đây như nhà của mình.

Bước qua bên kia, hiện ra trước mắt là những cây cổ thụ to trọc trời, những tán cây xanh mát cùng những cọng cỏ được sương sớm bao phủ.

Cất bước di chuyển, tốc độ của Thiên Minh như một cơn gió mà lướt qua bên trong Hung Thú Sâm Lâm. Đến một bình nguyên nhỏ được bao phủ bở một thảm cỏ xanh, cùng vô số cây cổ thụ xung quanh, nơi đây gần với đường ra Hung Thú Sâm Lâm, Thiên Minh tìm lấy một góc vắng vẻ mà đặt giai nhân trong lòng xuống. Dừng đôi môi tặng cho nàng một nụ hôn trìu mến, sau đó nhảy người đến một cành cây cao cách đó không xa được bao phủ bởi những tán lá dày vô cùng bí ẩn, núp mình bên trong chờ giai nhân tỉnh dậy.

Không lâu sau, Lý Họa mới bắt đầu cử động, đôi mắt đang nhắm chặc bắt đầu mở ra. Đón lấy nàng là những tia sáng của ánh nắng xuyên qua kẻ lá chiếu đến. Dừng tay che đi ánh nắng kia, từng hình ảnh dần dần hiện ra bên trong đại não của nàng. Hình ảnh nàng cùng Thiên Minh hoan lạc bên trong đại sảnh kia như một thước phim chiếu qua đầu của nàng.

Trên gương mặt xinh đẹp hiện ra hai đám mây hồng sắc vì ngượng ngùng.

-- Không ngờ mình lại có thể dâm đãng đến thế.

Lý Họa sau khi nghĩ đến những việc nàng cùng Thiên Minh làm ra liền vô thức thót lên.

Thiên Minh đang ở trên cây cũng mỉm cười khi thấy gương mặt ngượng ngùng của nàng.

Đến lúc này trên người nàng lại rơi ra một tờ giấy, đó là lá thư mà Thiên Minh để lại cho nàng, bên trên là những lời tâm tình cùng lời chia tay tạm thời của cậu đối với Lý Họa.

Nước mắt tràng mi khi phải chia xa tình lang khi chỉ mới gặp mặt không lâu, nhưng Lý Họa rất nhanh chóng lấy lại tinh thần, mà kiềm lại nước mắt kiên định bước đi ra khỏi Hung Thú Sâm Lâm, chờ một ngày không sau để gặp lại Thiên Minh.

Thiên Minh sau khi thấy Lý Họa đã rời đi thì cũng có chút lưu luyến trong lòng, muốn chạy đến ôm giai nhân vào lòng, nhưng cậu vẫn còn nhiều việc chưa thể hoàn thành nên đành phải cố sức không cho bản thân chỉ vì nhi nữ tư tình mà tiến đến bên Lý Họa, cậu còn một mối thù diệt tộc chưa trả, một nhiệm vụ còn chưa làm.

Một lúc lâu sau khi Lý Họa đã rời xa thì Thiên Minh mới có thể kiềm lại cổ lưu luyến kia ở trong lòng, tiếp đó mới xoay người mà bước đi một hướng khác.

Ninh Xuân thành là một cái thành nhỏ nằm gần với Hung Thú Sâm Lâm, trước cửa thành lúc này có hai cái thủ vệ đang đứng canh gác, trên thân là một bộ áo vải tay cầm mộc côn mà đứng đấy, quan sát lấy những người ra vào ngôi thành.

Lúc này phía trước cổng thành xuất hiện một hắc y nhân, thân mang đấu bồng, người khoát hắc y, trên gương mặt đeo một cái mặt nạ mà tiến đến trước cổng thành.

Kẻ này không ai khác chính là Thiên Minh sau khi bước ra khỏi Hung Thú Sâm Lâm, vì muốn che giấu bản thân để về lại Ninh Xuân thành, nên cậu phải tốn kha khá điểm bên trên Trấn Khí Thạch để đổi lấy mấy thứ trên thân lúc này. Một bộ áo choàng bóng đêm mất mười điểm, một cái hắc giáp mặt nạ mất thêm Năm điểm, trên lưng của cậu còn mang một thanh cương binh mất thêm bảy điểm nữa, hiện tại cậu còn 283 điểm bên trên Trấn Khí Thạch.

Bước đến cửa thành Thiên Minh liền bị một tên thủ vệ cản lại sau đó lên tiếng.

-- Nộp mười kim tệ mới được vào thành.

Thiên Minh hiện tại chưa muốn gây sự nên liền lấy trong túi ra mười kim tệ đưa cho hắn ta, sau đó cất bước định tiến vào nhưng lại bị tên thủ vệ kia ngăn cản lần nữa, lúc này hắn muốn xem gương mặt của cậu, thay vì là gương mặt nghiêm túc khi làm nhiệm vụ thì đó là gương mặt ngông nghênh của kẻ tiểu nhân, nhìn thấy gương mặt muốn ăn đòn của hắn ta Thiên Minh không ngần ngại mà phát ra uy áp của bản thân. Một đấu sư cảnh bát phẩm phóng ra uy áp thì làm sao một tên đâu sỉ cảnh ngũ phẩm chịu được chứ, hắn ta chỉ còn có thể tái xanh mặt mày không tin vào mắt mình, trên miệng chảy ra máu tươi. Hắn ta là thủ vệ ở đây đã được vài năm, con mắt nhìn của hắn đã khá tinh tường biết ai nên chọc ai không nên chọc, nhưng hôm nay hắn lại thấy khó chịu trong lòng, nhìn thấy Thiên Minh đi đến, trên người mặc hắc y còn mang theo mặt nạ nhưng trên thân lại không có chút khí tức nào phát ra, nên hắn nổi lòng muốn gây sự với tên hắc y nhân này, để xả đi hết nỗi bực tức trong lòng nào ngờ đá ngay thiết bản. Còn Thiên Minh là vì tu luyện Ma U Quyết cùng với sở hữu Ma Thiên Giới còn có y phục mặc trên thân khiến cậu không hề phát ra chút khí tức nào của người tu luyện nên mới bị tên thủ vệ này nghĩ là dân thường mà ức hiếp.

-- Lần này là cảnh cáo, nếu lần sau thì ta nghĩ cái mạng của người không còn đâu.

Thiên Minh đưa thân sát với tên thủ vệ kia mà lên tiếng, sau đó liền thu lại uy áp mà bước tiếp vào bên trong Ninh Xuân thành.

Lúc này tên thủ vệ còn lại mới tiến đến mà hỏi thăm lấy tên kia.

-- Lục huynh, sao sắc mặt của huynh lại tái nhợt vậy?, có cần ta kêu thêm người không.

Ánh mắt của tên thủ vệ còn lại nhìn về hướng Thiên Minh có ác ý bên trong.

Tên được gọi là Lục huynh kia xua xua tay nói rằng không có gì, từ uy áp Thiên Minh phát ra thì hắn liền biết người này có tu vi cực cao, mà người này còn mặc hắc y đeo mặt nạ thì chắt chín phần là muốn che giấu bản thân, nếu hắn ta không muốn chết thì sẽ không tiết lộn Thiên Minh ra ngoài, còn việc kêu thêm người, muốn nộp mạng hay gì.

Thiên Minh lúc này đang di chuyển trên một con đường bên trong thành, theo trí nhớ của Thiên Minh lúc trước thì con đường hiện tại cậu đang đi là con đường dẫn đến một gia tộc nhất nhì cái thành này, nhưng hiện tại gia tộc kia chắc chỉ là một đống hoang tàn.

Võ Gia, gia tộc của Võ Thiên Minh, nơi mà cái thân xác hiện tại linh hồn Thiên Minh đang cư trú được sinh ra. Nhưng vào hơn một tháng trước, một đêm không trăng, nơi đây đã không còn một bóng người. Toàn bộ gia nhân cùng người nhà Võ Gia đều bị thảm sát, gia chủ Võ Gia, con trai, con dâu, cùng thiếu chủ Võ Thiên Minh thì biến mất không rõ tung tích. Và hiện tại cái thiếu chủ kia của Võ Gia đã trở lại nhưng linh hồn thì đã đổi khác.

Thiên Minh tiến đến cổng của Võ Gia liền được khí linh nhắc nhở.

-- Chủ nhân phía trước là một cái trận pháp, nếu ngài bước vào sẽ bị trận pháp này đưa vào ảo cảnh.

Nghe thế Thiên Minh liền ngừng lại bước chân, một cổ hoài nghi hiện ra bên trong đại não của cậu. Theo như chí nhớ của cậu được kế thừa từ Võ Thiên Minh thì bên trong Võ Gia không có trận pháp nào cả, nhưng tại sao hiện tại lại có trận pháp hiện ra. Ai đã lặp ra trận pháp này, bạn hay kẻ thù, Thiên Minh nhanh chóng đề cao hai trăm phần trăm tinh thần.

Trên tay Nghịch Thiên liền được nguyên lực truyền vào bên trong đề phòng có người đánh lén. Tiến về phía trước không lâu sau cậu liền tiến vào bên trong một căn phòng, bên trên những đồ dùng nơi đây đều hiện ra những dấu vết nâu đỏ như vết máu khô dính bên trên, bên trong không khí còn có mùi máu tanh nhàn nhạt, một cổ khí tức heo quạnh bao trùm khắp không gian.

Thiên Minh liền nhận ra nơi đây là một trong những nơi cuộc thảm sát của gia tộc cậu diễn ra, một cổ nhiệt khí hiên ra trong lòng, đó là cơn tức giận khi thấy lại nhưng dấu vết này cùng thù hận với kẻ đã làm ra những việc này cho gia tộc của cậu.

Đôi mắt trở nên đỏ ngầu Thiên Minh như một con dã thú muốn lao vào kẻ địch của mình mà cắn xé chúng ra. Nhưng lúc này một cổ thanh lương từ thức hải của cậu truyền xuống làm nguôi đi cơn hỏa diễm kia, đang muốn đốt cháy bản thân cậu trong thù hận. Thiên Minh thở ra một hơi mà thằm cảm thấy may mắn, cậu sít nữa là không kiềm chế được bản thân của mình.

Nhanh chóng lên tiếng tìm lời giải thích cho sự việc vừa diễn ra với bản thân.

-- Khí linh chuyện gì vừa mới xảy ra thế.

Một giọng nói thanh thót phát ra từ trong đại não của Thiên Minh trả lời cho câu hỏi của cậu.

-- Ư ư, đó là do chủ nhân hấp nạp quá nhiều loại năng lượng tiêu cực khi ngài tu luyện, những năng lượng này sẽ tích lũy bên trong cơ thể cùng linh hồn của ngài, trở thành một trái bom hẹn giờ chỉ cần một tia kích thích giống với trận pháp này thì sẽ nổ tung mà khiến cho ngài bị tẩu hỏa nhập ma. Lúc nãy là do Tiên Hồn của ngài phát hiện được cổ năng lượng tiêu cực kia mà tự hành vận chuyển để ức chế lấy nó, khiến ngài trở lại bình thường.

Nghe như vậy Thiên Minh lại hiện thêm một thắc mắc khác mà hỏi lại.

-- chả phải người nói cái Trấn Khí Thạch kia có thể lọc năng lượng của ta ra để mà tăng lên sao, chẳn nhẻ nó lại không lọc cái năng lượng tiêu cực này.

Nghe vậy bên trong đại não của Thiên Minh lại có một hình dáng hiện ra, sau đó như một sinh vật lột xác, màng sáng kia trên người nó liền vở ra thành các mảnh vỡ, hiện ra bên trong là một cái tiểu tinh linh nhỏ bé. Gương mặt bầu bĩnh, đôi mắt to tròn, lưng có một cái cánh bướm màu hắc sắc, mặc trên thân là một bộ váy dạ hội nhỏ nhắn cũng hắc sắc nốt.

Lúc này tinh linh kia liền đeo một cái gọng kính to hơn cả gương mặt của nàng, tay còn cầm một quyển sách dày cộm lên tiếng.

-- Theo như hướng dẫn sử dụng mà Lão Ma đưa thì cái Trấn Khí Thạch kia chỉ có thể hấp thu khí trong quá trình tu luyện hay hấp thu bằng Ma U Quyết, nhưng Ma U Quyết là hấp thu toàn bộ Tinh Khí Thần của một sinh vật khi ngài giết nó. Tinh là tinh chất của thân thể sinh vật biến thành tinh hoa để ngài hấp thụ vào bên trong thân thể, cường hóa quá trình luyện thể của ngài. Khí là tất cả các loại nguyên khí trong cơ thể của sinh vật, để ngài hấp thụ mà biến thành năng lượng trong quá trình tu luyện. Thần là tinh thần cùng linh hồn chi lực của sinh vật trước khi chết do linh hồn của ngài hấp thụ mà tăng tiến quá trình tu hồn, bên cạnh còn có một ngôi sao chú ý. Chú ý khi hấp thụ Thần của một sinh vật sẽ hấp thu luôn oán niệm cùng thành phần tiêu cực của sinh vật kia trước khi chết, nên cần một công pháp luyện hồn cực cao để thanh lọc Thần của chúng, trước khi hấp thụ vào linh hồn bản thân, nếu không sẽ bị phản phệ tẩu hỏa nhập ma, không còn tính người.

Nghe đến đây Thiên Minh đã hiểu ra vài phần và biết được vừa rồi là do những tạp chất tiêu cực, do cậu hấp thu phần Thần của mấy cái hung thú cùng những người mà cậu giết tác động đến suy nghĩ của bản thân.

Nhưng lại có một dấu hỏi to tướng lại hiện ra trên đầu cậu.

-- Này, người là ai thế sao lại có giọng nói giống khí linh Ma Thiên Giới thế?

Cô gái nhỏ bé kia liền cất lấy cái gọng kính cùng quyển sách kia vào, sau đó nghiên người hành một cái lể chào phương tây, lên tiếng.

-- Xin ra mắt chủ nhân, tiểu tì là khí linh của Ma Thiên Giới. Vì một số vấn đề cùng việc vừa mới tỉnh dậy nên tôi có chút chậm trễ để hóa thành nhân ảnh, hình dạng này là nhân dạng của tiểu tì khi hóa hình.

Thiên Minh vô thức gật đầu ra vẻ hiểu ý.

-- Được, nhưng người tên gì, đừng có nói người tên Ma Thiên Giới nhé.

-- Chuyện này, ta hiện tại còn chưa có tên, hay là ngài đặt tên cho ta đi.

Gương mặt Thiên Minh có chút chần chừ, cậu mù tịch cái vụ đặt tên này" là thằng tác đó", nên sau khi nghe xong lời nói của khí linh cậu liền vắt óc suy nghĩ, không lâu sau trong đầu cậu hiện ra một cái tên khá thích hợp cho khí linh.

-- Người sẽ tên U Nhi, tại người mặc áo màu đen, quá là hợp lý.

-- Đa tạ chủ nhân ban tên.

Khí linh bên trong đầu Thiên Minh liền cúi đầu tạ ơn cậu đã ban tên cho nó.

-- Thôi thôi không cần đâu, từ nay cứ gọi ta thiếu gia là được, con kẻ nào gọi ta là chủ nhân thì.... Hihi. ( không có hậu đâu)

Một nụ cười nham hiểm hiện ra trên đôi môi của Thiên Minh.

Quay lại với hiện thực, sau khi được cổ lương khí từ Tiên Hồn phát ra áp chế lấy phần oán hận trong lòng thì tinh thần của Thiên Minh cũng trở nên thanh tỉnh.

Sau đó từ trong đầu cậu hiện ra một đoạn kinh văn, theo truyền thừa của Lạc Việt Thiên Tộc thì đây là Thanh Tâm Chú, nếu cảm thấy tinh thần bất an thì có thể niệm ra để thanh tâm tịnh thần, không bị các loại tạp vật vấy phá, nhanh chóng tiến vào không linh trạng thái.

Thiên Minh niệm lấy Thanh Tâm Chú, khung cảnh bắt đầu chuyển đổi, căn phòng không còn trở nên heo quạnh. Những vết máu khô trên mặt đất cũng đã biến mất, toàn bộ mọi thứ đều trở lại như thường.

Nhìn thấy một màng này Thiên Minh liền hiểu ra, từ lúc bước vào căn phòng này cậu đã bị trúng ảo ảnh của trận pháp.

Sau khi phát hiện điều này, Thiên Minh không ngần ngại gì mà lùi người ra khỏi căn phòng này, sau đó cậu tiến thẳng về phía trước, theo trí nhớ của cậu hiện tại cậu đang tiến đến tổ đường của Võ Gia. Từ khi có được nhận thức Thiên Minh liền biết được bên trong tổ đường của Võ Gia là một nơi không được tiến vào, nhưng hôm nay cậu phải tiến vào bên trong để làm rỏ mọi chuyện, theo trí nhớ còn xót lại của cậu, bên trong tổ đường lúc nào cũng có một cổ năng lượng mạnh mẽ phát ra, nhưng hiện tại theo cậu cảm nhận thì cổ năng lượng kia đã yếu đi.

Không lâu sau Thiên Minh liền đứng trước cửa vào tổ đường, dùng tay mở ra nó, trên miệng niệm ra Thanh Tâm Chú loại bỏ những ảo ảnh do cái trận pháp kia tạo ra.

Mở ra cánh cửa bước vào bên trong Thiên Minh liền nhìn thấy là một cái linh đường với chi chít là những bài vị cùng những cái tên bên trên, có người họ Võ, cũng có người Họ khác nhưng vẫn được đặt chung trên cái linh đường kia.

Bước vào bên trong Thiên Minh liền cúi đầu hành một cái lễ với những cái tên trên linh đường, dù muốn hay không hiện tại cậu cũng là Võ Thiên Minh là con cháu Võ Gia, trước linh đường của tổ tiên thì trước hết phải hành lể cúng bái.

Khi Thiên Minh cúi đầu hành lễ xong thì từ trên một cái bài vị lại có một tia sáng hồng sắc bay ra, Nghịch Thiên hóa thành một cái thuẫn mà cản lại. Không có tiếng va chạm nào phát ra, Thiên Minh từ từ thu lại cái thuẫn do Nghịch Thiên hóa ra, nhìn kỉ lại thì cậu mới phát hiện thứ kia là một lá thư màu huyết sắc, cúi người cầm lấy lá thư kia lên thì U Nhi lên tiếng.

-Đây không phải Huyết Tỏa sao, dùng huyết mạch bản thân làm dẫn vẽ lên trận văn, sau đó liền có thể phong ấn lại bất cứ thứ gì. Nếu không có huyết mạch của người thi trận thì sẽ không thể mở ra. Thiếu gia ngài xem xem có thể dùng máu của người mở ra Huyết Tỏa này không.

U Nhi chỉ vào một cái trận văn phong lại lá thư kia mà lên tiếng.

Nghe như vậy, Thiên Minh không nói một lời mà dùng nguyên khí cắt một đường trên ngón tay sau đó vận nguyên lực bức ra một giọt máu. Quá trình này củng tốn kha khá nguyên lực của Thiên Minh. U Nhi thì lắt đầu ngao ngáng lên tiếng.

-- Lấy Nghịch Thiên hóa thành tiểu đao thì có thể cắt rồi, dùng tí sức là có thể lấy một giọt máu vậy mà thiếu gia lại đi làm màu tốn biết bao là nguyên lực, haizzz, thiếu gia đúng là đồ đại ngốc.

Thiên Minh nghe thấy U Nhi nói thì cũng phải ngượng chín mặt, cố gắng tìm lời giải thích cho bản thân, nhưng đến cuối cùng cậu vẫn thấy bản thân thật là ngốc mà.

Còn tiếp...

Cảm ơn ủng hộ

I LOVE YOU 😘😘😘😘