Chương 20: Tĩnh Lặng

Chương 20: Tĩnh Lặng

...

Trong khu rừng tĩnh lặng, cách xa nơi con Hydra bị đông cứng. Một thân ảnh với chiếc áo choàng trắng lắm lem vết máu, lê từng bước nặng nhọc.

Tay che một bên hông, máu liên tục tuôn ra, chiếc mũ trùm vô thức bị kéo xuống lộ ra khuôn mặt trắng với nửa khuôn mặt bị hủy hoại chỉ còn lại ít xương, tựa hồ xấu xí. Kẻ này có máy tóc xanh Lục, đôi mắt đỏ cùng cái tai nhọn, cô ta là một Ma Tộc.

"Khụ... Khốn kiếp!! Không ngờ một con sâu cũng có thể làm ta thảm hại như vậy... Khụ!"

Kẻ này quát mắng trong khi miệng liên tục nôn ra máu.

"Nhân loại khốn kiếp! Dám bắt ta làm việc hạ đẳng này... Khụ!"

"Ara, trong thảm quá nhỉ?"

"Kẻ nào!"

Trong lúc giận dữ, bất ngờ kẻ mặt áo choàng nghe được giọng nói châm chọc phát ra từ hướng đối diện. Bất thình lình một người phụ nữ xuất hiện, với mái tóc vàng ống có chút uống cong ở phần ngọn, đôi mắt màu lam ngọc, nước da trắng mịn màng.

Người này nở nụ cười nhìn kẻ trước mặt, kẻ trước mặt lại mở đôi mắt thật to, run rẩy, đôi môi run run sự sợ hãi và im lặng bất ngờ ập tới trên thân thể của người phụ nữ áo choàng trắng.

"Ngươi... Ngươi...Khốn kiếp!"

Sợ hãi người phụ nữ áo choàng trắng lắp bắp nói.

"Nha~ không ngờ ngươi vẫn nhận ra ta đấy, mà chuyện gì với khuôn mặt xinh đẹp kia thế~ ta nhớ lần gặp người rất xinh đẹp nha!"

Người phụ nữ tóc vàng che miệng cười châm chọc.

"Nhớ? Ha ha ha, ta đương nhiên phải nhớ! Phải nhớ kẻ phong ấn chủ tử, kẻ đưa ta đến bước đường hôm nay... Ma Tộc đời đời nhớ tên ngươi! Con Điếm Anh Hùng!!!"

Người mặc áo choàng trắng hét lớn.

"Làm gì nhớ tên ta? Chả phải ta và hắn có thỏa thuận rất công bằng sao?... Hắn cắt được móng tay ta, ta sẽ không giết hắn mà chỉ phong ấn 1000 năm... Tính ra thì chủ tử ngươi thắng, ta mới là kẻ thua. Các ngươi cay ta làm gì?"

Người phụ nữ tóc vàng bộ dạng coi móng tay dài bao nhiêu, miệng vẫn nở nụ cười nói, trong bộ dạng ung dung lạ thường.

"Con khốn... Khụ!"

Tức giận người phụ nữ áo choàng trắng bật dậy, nhưng ngay lập tức khụy xuống mặt đất.

"Kufufu, không ngờ Anh Ấy phát triển nhanh như vậy... Mới thời gian ngắn mà cho một trong tứ đại thiên vương ma tộc xém chết, phải bỏ chạy. Kufufu, thật không thể đợi được ngày Anh trưởng thành mà..."

Người phụ nữ tóc vàng thì thầm trong khi nở nụ cười hưng phấn.

"Ấy xíu thì quên, Thiên Vương như ngươi mà hợp đồng với Nhân Loại ta hơi bất ngờ đó... Giờ thì chết nhé!"

"Con khốn!!!!"

Người phụ nữ tóc vàng tay nhẹn ngón trỏ chỉ thẳng, một tia sáng đen trắng xuyên qua đầu kẻ mặc vào choàng trắng.

"Tạm biệt nhé... Cửu Tuyết."

Người phụ nữ tóc vàng quay đi khi miệng chào tạm biệt bộ thi thể.

Người phụ nữ bộ dạng thông thả từng bước nhẹn dàng, đôi mắt nhìn xa xa... Bất ngờ cô cười thành tiếng.

"Phu Nhân của Công Tước, mình có nên giết ả không nhỉ? Thôi kệ để ả sống ít lâu để còn gây sóng gió cho Anh Ấy Kufufu..."

Người phụ nữ này cũng không mấy xa lạ, nếu Đường Lang xuất hiện ở đây hắn chắc chắn thốt lên...

....Mâu thuẫn Đại Nhân! 

.

.

.

(Tên Nhóc nào đó.)

...

Hể?! Mình bất tỉnh... Nhớ lại thì mình cạn Mana sau khi khi triển Lập Phương Lưu Trữ.

Mà thôi kệ, dù sau thì vẫn toàn mạng. Mà, xem ra phải tìm cách mạnh lên nhanh một xíu...

Bình yên hình như khiến mình có chút lười biến thì phải.

.... Mà có cái gì đó hơi lạ thì phải?  Mình chả phải nằm trên đất sao, cảm giác lúc này không đúng lắm.

Mở mắt thử coi....

Á!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

"Mẫu Thân Đại Nhân?!"

Tôi... Tôi... Giải thích sau đây trời!! Vô tình gặp con Hydra, không! Má Mi nhất không tin... Ủa mà sau Má Mi biết mình ở đây thế nhỉ?

"Ara, thức rồi ấy à? Tưởng chết luôn rồi chứ!"

Mẹ tôi có vẻ giận, nhưng mà bà ấy vẫn cười tươi như méo có chuyện gì xảy ra ấy... Khó chịu vãi~ ý tôi là nụ cười của Má Mi, cười kiểu đó thì...

"A A!"

Má Mi bóp chặt bắp tay trái tôi, tự hồ như sắp gãy rồi... Nói thì có chút xấu hổ, Má Mi vậy mà bế tôi như hoàng tử bế công chúa ấy!

Nếu được, tôi muốn được đi bình thường, nhưng xem ra tôi không có cơ hội rồi... Má Mi đang ánh mắt giận dữ nhìn tôi, bà ấy đang bóp muốn vỡ bắp tay tôi này.

Sợ muốn teo, tôi không biết số phận của mình tới đâu khi bị Má Mi tra hỏi đây! Hu hu... Tôi khổ quá mà.

Xem ra Má Mi mới đến không được bao lâu, tôi đưa ánh mắt liếc nhìn con Hydra. Tảng băng đã đỗ vỡ xem ra nó chết rồi, tôi tự hỏi... Tôi có thể triệu hồi một sinh vật mang sức mạnh hủy diệt thế không?

Mà chắc muốn được vậy, tôi nên mạnh hơn nhỉ. Mà trước hết, phải sống sót khi về nhà cái đã.

Sau tự dưng tôi lạnh sống lưng thế này.

Tôi đưa đôi mắt nhìn khuôn mặt Má Mi, nó vẫn xinh đẹp như bao ngày... Vô tình tôi có chút say khi nhìn Bà ấy quá lâu. Quả thật Mẹ tôi không già xíu nào, theo thời gian bà vẫn giữ nguyên tuổi 20.

"Osp!!!"

Tôi có chút giật mình khi mẹ đột ngột nhìn tôi, mà quái nào tôi lại giật mình nhỉ? Tôi làm việc sai trái nào à... Nhìn thôi mờ, mà ngực mẹ dạo này to lên nhỉ? Chắc ông bố chăm không ít đây keke... Khá lắm ông già.

"Mẹ đẹp không?"

Hể? Mẹ bất ngờ hỏi. Theo tôi thì làm quái gì có vụ mẹ tôi xấu... à tôi rút lại lời nói. Mẹ tôi rất xấu tính đấy.

"Đẹp... Đẹp... Lắm, theo nhiều kiểu ahaha..."

Tôi nghĩ giọng cười lúc này của mình có chút ngượng ngạo. Tại sao á? Tôi thấy nó sai sai, bà ấy có ý gì khi hỏi mình có đẹp không? Bộ não tội nghiệp của tôi.

"Vậy sao?"

Bà ấy cười kìa, tôi thấy vui qué. Tôi thấy mừng gì đó chỉ là cậu hỏi bình thường.

"Vâng, mẹ đẹp lắm tính cách đáng sợ và thô bạo... Cũng r...!!!"

Thôi bỏ mọe rồi!!!! Chơi ngu rồi!!!

Tại sao!? Cái miệng khốn nạn! Mày sao bán đứng anh em thế hả!!!

"Ah há há... Vậy sao? Lâu quá mẹ con mình chưa trò chuyện nhỉ?"

"Ực... Con đùa thôi ạ, mẹ làm sao..."

"Hửm?"

Mẹ tôi nghiêng đầu, nụ cười tới mang tai. Tôi thấy đời mình đi tông rồi... Tạm biết thế giới tươi đẹp.