Chương 18: Mối Nguy Hôn Ước

Chương 18: Mối Nguy Hôn Ước

...

Lâu đài Công Tước, sau một ngày Tố Anh gặp Đường Lang.

...

Phía trong một căn phòng xa hoa, khi tất cả các cửa điều được đóng kín.

Tiếng bước chân cứ vang dội, từ phía trong căn phòng một thân ảnh với những bước chân lo lắng bước tới bước lui, phạm vi vừa tròn 1m.

Thân ảnh này không mấy ai xa lạ, Đại Phu Nhân Công Tước Diệp Sa.

"Phải làm sao đây... Phải làm sao... Không ngờ, thật không ngờ mà... Vốn dĩ định kiêu Tố Anh nhạu bán tên nhóc đó để hắn không thuận mắt mà từ hôn, kết quả nó lại xa vào lưới tình của tên nhóc đó! Tố Anh ơi là Tố Anh."

"Phải làm sao đây, nếu nó lấy tên nhóc con đó thì lời hứa của mình với Nhị Hoàng Tử tính sao? Nhị Hoàng Tử chắc chắn là một con quỷ đội lớp một đứa trẻ, nếu mình thất hứa cả mình và gia tộc coi như đi... Tại sao mình lại khổ như vậy, có ông chồng chỉ lo giữ danh dự cho bản thân mà ngó lơ tình ý của Nhị Hoàng Tử với Tố Anh..."

"... Ông đã không sợ sống chết thì cũng phải nghĩ tới người bên cạnh, với lại Nhị Hoàng Tử có làm gì thua tên nhóc kia? Không phải là hơn về mọi mặt, từ gia cảnh, quyền lực thậm chí Quốc Vương chỉ mình Nhị Hoàng Tử là con trai, cậu ta chắc chắn là người kế ngôi... Lấy một vị Vua không tốt hơn lấy một đứa con của Nam Tước nhỏ nhoi sao?"

"Không thể để mọi thứ như thế này được, mình phải nghĩ cách... Không phải can thiệp vào cuộc Hôn Nhân này. Nếu như bên kia đã không chịu Từ Hôn thì, nếu Hôn Phu bị giết hôn ước sẽ coi như không có... Nếu giết mình tên nhóc đó thì, không được nếu sau này tên Nam Tước điều tra ra việc gì thì không tốt. Mình chỉ còn cách cuối cùng là... Diệt Tộc!!! Phải, phải giết một Nam Tước không có gì đáng nói nếu như kẻ ra là một tên Tội Phạm vượt ngục..."

Đại phu nhân sau một loạt suy nghĩ trong đầu nở nụ cười độc ác, rồi từ tốc thay cho mình một cái áo choàng chùm đầu tiến đến Nhà Ngục Tâm Tối nhất của Vương Quốc... Tìm một người quen.

...

(Tên nhóc nào đấy)

...

Mệt quá đi, tôi muốn ngủ quá... Khổ nổi giờ mới xế chiều. Đã quá một ngày kể từ lúc tôi gặp Tâm Tâm, giờ thì con bé không dám nhìn thẳng mặt tôi luôn. Khổ thân sau tôi cứ đóng vai phản diện thế này, chả lẽ số tôi không được làm vai chính lập hậu cung,  vạn người tôn sùng đạp thiên hủy địa sao?

Sau số phận cứ đưa tôi vào vai hắc thiếu thế, tôi có thích màu đen đâu. Từ đầu tới chân tôi mặc toàn màu trắng không thấy sao trời,  tóc trăng, áo quần trắng, da trắng. Đấy có thứ nào đen đâu mà số phận tôi lâm li bi đát thế này... Hu hu! Con đạo ở đâu!!!

Số đen chết yểu thì thôi, lại cho cái con mắm hệ thống nào đó kí sinh vào trong não... Chả hiểu làm gì mà cứ tôi ngày ngủ rồi ngái. Tôi khổ quá mà!

Ê hệ thống?

[Error 404]

Đấy, nó ngủ thì thôi đi còn để bản thông báo lỗi 404 mới ghê gớm chứ. Nó có đi đâu, nằm ngái khò khè trong não tôi mà cứ treo cái bản nhìn là sôi máu thứ đều muốn cho nó ăn tát liền ấy.

Thế giới này có 36h/1ngày mà thế quái nào tôi gặp nhỏ hệ thống chỉ duy nhất vào 1h sáng. Chào buổi sáng xong lại nghe ẻm ngái khò khè, tôi muốn bỏ con kí sinh này ra khỏi não ngay lập tức, A A A!!!!

Con nhỏ hệ thống thì thôi đi, giờ lại tới nhỏ em thiên tài. Chả hiểu sao lại thích đi đánh lén méo thể ngờ được. Đúng là thiên thần chỉ cách ác ma có 1cm mà.

Không nghĩ nữa, bỏ hết ngủ cho mập thân. Tôi bắt đầu quay về phòng ngủ của mình, tuy nhiên vừa tới cửa phòng nhỏ em gái ruột chả biết khi nào đã ở trước cửa.

"Linh Linh tìm anh sao?"

Tôi nhìn em ấy hỏi.

"Ừ, Linh Linh tìm anh hai học dùng kiếm..."

Uầy, Má Mi đâu? Sao tự dưng tìm tôi thế này, tôi sẽ từ chối mệt quá rồi, đi ngủ....

"Vậy anh sẽ dạy em."

Ý tôi là đi ngủ... Khi trời tối và từ chối vào bữa khác, em gái dễ thương nhờ thì sao bỏ lỡ được. kuhaha!!!

Mà Má Mi dạo gần đây tâm trạng không tốt nhể? Cãi nhau với ông già à... Mà tôi nghĩ là không đâu, sao á? Thì cứ mỗi lần Má Mi mà lên tiếng là ông già im ru. Cái gia đình này như phong kiến tập quyền vậy, Má Mi mà nói thì đố bố con thằng nào dám cãi... Trong đó có cả tôi, ý tôi là chả dám ho he. Tôi mà nói thì kiểu gì cũng bị lôi ra cái sân sau tập võ.

Tôi và Linh Linh đi ra sân phía sau, và...

À, vậy ra đây là lý do tại sao Linh Linh rủ rê tôi dạy em ấy dùng kiếm... Ai đây? Ai đây? Tâm Tâm đợi sẵn luôn à, hai đứa thế mà còn thân nhau gớm nhỉ? Sẽ không chơi trò giết từ từ đó chứ?

Nếu rãnh thì giết thẳng luôn cho xong...

!!!!

Tôi vừa có cái suy nghĩ ngu ngốc nào ấy nhỉ?! Nếu con bé mà làm thật thì kiểu gì tôi cũng giết con bé cho coi. Nhưng em gái tôi.... Tôi nghĩ mình nên tìm kiếm cái gì đó làm vật bảo hộ cho Linh Linh, nếu không thì một vật có thể gọi tôi có mặt ngay lập tức.

Nếu vậy thì tôi cần nghiên cứu sâu hơn về Ma Pháp không gian... Chắc chắn tôi sẽ mất một thời gian cho việc này, hy vọng tới đó không có bất cứ việc gì xảy ra với em gái của tôi.

Giờ thì làm việc chính, tôi nghĩ Linh Linh muốn tôi làm lành với Tâm Tâm. Nhưng em ấy hiểu lầm  thì phải, tôi có giận Tâm Tâm cái gì đâu. Giận dỗi làm gì cho mệt, nếu nguy hại tới Linh Linh thì tôi sẽ giết Tâm Tâm trừ hậu họa chứ cần thiết phải giận dỗi. Mệttttt.

.

.

.