Chương 17: Sóng Gió Gia Tộc (6)
...
Haiz... Mệt mỏi.
Tôi có cái gia đình thật phiền phức, cái gia tộc... Haiz...
Theo một số ý kiến tiêu cực của bản thân thì, cái gia đình của tôi giống chiến trường hơn... Ai nói sống xa hoa là tốt đâu, dù rằng tôi chả ước ao mình sẽ sinh ra trong Gia Tộc, trong giới Quý Tộc. Sống mà mệt mỏi kiểu này tôi thà đi lượm rác sống tốt hơn.
Đúng là biển khó đo lòng người thì khó đón mà, giờ thì tôi phải đi gặp cô em gái xinh đẹp, dễ thương, hòa đồng và thích đâm lén.
Tôi đi không quá lâu thì tới trước cửa phòng Tâm Tâm và... Tôi gặp Dì Ba. Bà ấy vừa từ trong phòng Tâm Tâm ra.
"Đường Lang... Con đến gặp Tâm Tâm sao?"
Bà ấy có vẻ ngạc nhiên, cũng phải tôi hiếm khi tới phòng của Tâm Tâm. Ý tôi là, tôi khá bận rộn nghiên cứu Cổ Tự Ma Pháp nên cũng chả có thời gian đi giao lưu thắt sâu tình cảm đâu. Bình thường thì ngoài Linh Linh ra tôi khá hiếm nói hay tiếp xúc với ai quá lâu... Trừ Má Mi ra, bà ấy rất quan tâm tôi. Đôi khi tôi lạnh sống lưng khi giữa đêm bà ấy bất chợt xuất hiện trong phòng tôi.
Nói thì chả xa, mới đêm qua xém chút là bà ấy giết Ảnh Hoa khi thấy cô ấy nằm kế bên tôi. Bỏ qua việc đó, tôi hơi đơ vì suy nghĩ lạc đề. Tôi đang để Dì Ba khuôn mặt lo lắng nhìn, chắc bà ấy lo cho Tâm Tâm đấy. Người hiểu con mình nhất là Mẹ mà, vậy à? Vậy là bà ấy hiểu con gái mình có suy nghĩ méo mó ra sao.
Tôi không nghĩ một đứa trẻ có suy nghĩ bình thường sẽ dùng tới 'Cấm Thuật' để sát hại chị mình.
"Đúng vậy, con tới tìm em ấy hỏi chút chuyện."
Tôi nghiêng đầu cười nhìn bà ấy, tôi không phải cố tỏa ra dễ thương hay bình thường đâu. Cái nghiêng đầu khi cười của tôi là thói quen mỗi khi suy nghĩ trong lúc nói của tôi.
"Con... Con, Dì nghĩ Tâm Tâm đang bận..."
Dì Ba hơi tái mặt, đôi mắt có vẻ trốn tránh... Tôi nghĩ Dì ấy đoán ra mục đích của tôi khi tới gặp Tâm Tâm.
Vậy à, vậy là Dì ấy biết việc con gái mình làm. Mũi dại thì lái chịu đòn, nhưng tôi không quan tâm việc đó... Bởi Cha Mẹ sinh con trời sinh tánh mà.
"Dì, tóc Dì dính gì kìa..."
Tôi nói.
"Hể?... Có gì dính trên..."
Dì Ba luống cuống khi tôi nói, mắt nhìn lên mái tóc.
Lúc Dì Ba đang luống cuống, thì tôi một ngón tay để giữa trán Dì.
[Bạch Ma Pháp - Giấc Ngủ ngắn]
Đây là một trong những Bạch Ma Pháp mà tôi nghiên cứu, thật chất thì nó là bản rút ngắn của Ma Pháp [Giấc Ngủ Vĩnh Hằng].
Lúc tôi giải mã nó tôi có chút bất ngờ bởi, Bạch Ma Pháp rất ít khi có những Ma Pháp dạng gây hại tới người bị hướng. Bạch Ma Pháp thường là những Ma Pháp nghịch lý với những hiện tượng bình thường chả hạn như 'Thời Gian' hay vật chất, không gian... Nhưng một câu thần chú Vĩnh Hằng có chút không hợp lý.
Tôi nhẹn mở cánh cửa vào trong, Tâm Tâm đang ngồi trên ghế nhìn ra cửa sổ. Kế bên em ấy thì...
Một con Ếch xanh với cái vương miện vàng trên đầu, con Ếch này đi bằng hai chân kiểu dáng như con người trong hình hài một con Ếch. Nhìn sơ nó khá cao, tầm 1m66, đôi mắt vàng nhìn chăm chăm.
Ma Thú khế ước hoặc Ma Thú Triệu Hồi... Nếu là Triệu Hồi thì.
[Cấp 50]
Em ấy mạnh vậy sao, đứa trẻ 9 tuổi Cấp 5 Ma Pháp Sư.
"Mẹ để quên vì sao?"
Em ấy nói với giọng không quan tâm, khuôn mặt vẫn nhìn ra cửa sổ.
{Cô chủ, là một đứa trẻ...}
Con Ếch biết nói kìa!!! Yêu Quái!!! Bớ người ta có Yêu Quái!!! Bắt nó vào sở thú!!! Động vật quý hiếm!
Tôi đùa thôi, nó có thể là Thánh Thú... Nếu là Ma Thú Khế Ước thì có thể cấp Sử Thi.
"Anh Cả!!!"
Em ấy bật ngã cái ghế quay lại nhìn tôi.
"Chào!"
Tôi giơ tay phải lên, kiểu dáng như kẻ lâu lắm mới gặp nhau.
"Anh... Anh, đến chơi ạ..."
Em ấy trưng ra bộ mặt ngây thơ vô số tội của mình, đôi mắt thì liếc trái liếc phải. Bộ dạng đang cố tìm lý do giải thích chuyện con Ếch biết nói sao? Nếu vậy thì không cần đâu, tôi đâu có tới xem động vật quý hiếm.
"Không, anh tới hỏi chuyện em một chút."
Tôi đưa tay về cái ghế. Cái ghế liền bị hút về phía tôi, đưa cái về phía sau rồi ung dung ngồi lên.
Nhà ai cũng vậy, coi như nhà mình là được. Con về việc tại sao cái ghế bay về phía tôi thì đó là [Thổ Ma Pháp - Thao Túng Lực], một Ma Pháp cấp cao.
"Có, việc gì sao ạ?"
Em ấy không dấu ánh mắt ngạc nhiên nhìn tôi, nhưng em ấy đang cố dùng sự ngạc nhiên của mình che đi sự sợ sệt. Đi đêm lắm có ngày gặp Ma mà, làm việc xấu sợ sệt là đương nhiên.
"Có, anh tới hỏi việc vòng tay...."
"Vòng tay của Linh Linh có vấn đề gì sao ạ?!"
Em ấy nói giọng lo lắng, nhưng dừng lại khi chợt nhận ra mình vừa hơi quá nhanh với vấn đề tôi đề cập. Vẫn là trẻ con dễ dụ.
"Ừ, em làm nó hả?"
Tôi giọng bình thản.
"Uu... Không ạ, em.. Em mua ở ngoài."
Tâm Tâm nói.
Vậy là không phải của em ấy à. Phải, phải chắc vậy rồi! Mà tôi thì éo có tin đâu.
"Oh! Em mua nó ở đâu thế?"
Tôi khuôn mặt ngạc nhiên, nhìn em ấy.
"Em mua của một thương nhân kìa lạ gặp bên đường, khi đi dạo phố..."
Em ấy nói khi mắt liên tục chuyển động. Haiz, không nói dối được thì đừng có nói.
"Vậy tiếc quá, anh định mua một cái tặng Dì Ba..."
Tôi giọng nhỏ hơn mỗi câu nói và cái mỏ chu chu như con vịt. Tất nhiên đứa em gái của tôi sẽ sợ sệt kèm rối rắm khi không biết tôi có biết sự thật hay không.
Nếu tôi biết thì lời vừa rồi là một lười cảnh báo, không là một lời đe dọa đúng hơn.
"Không... Không cần đâu ạ."
"Vậy lần sau đừng làm thế nhé!"
Tôi cười nhìn em ấy, em ấy cũng nhìn tôi mất ít lâu khi em ấy hiểu ra mọi thứ.
Tôi bỏ cái ghế đứng dậy, định rời đi thì...
{Đừng quá phận, nhân loại.}
Con Ếch tinh đứng chặn trước em gái tôi, mà tôi có làm gì đâu. Định rời đi thôi mà... Khoan, nếu nó tự bảo vệ em ấy. Có nghĩa là em ấy đang sợ hãi, làm gì căng thế! Tôi đâu có đánh phụ nữ bao giờ.
Nếu không phải em gái thì tôi giết lâu rồi, đâu có vòng do như vậy chi cho mệt vậy trời! Mà em ấy sợ nghĩa là em ấy biết mình không mạnh bằng tôi sao?
Không ngờ em ấy nhạy cảm vậy luôn đấy! Tôi có cấp 43 thôi mà, cấp 50 mà sợ tôi thì hơi quá đó.
Nói cho vui chứ tôi giận lắm đó! Ý tôi là con Ếch da xanh kia, nó nói kiểu như tôi là côn trùng để nó ăn vậy.
Cho con Ếch bài học nào!
"Quá phận?"
Tôi đổi sắc mặt, bước tới một bước.
{££®©¥¥…}
Niệm cả thần chú luôn à? Căng phết nhỉ?
[Hắc Ma Pháp - Xích Bóng Đêm]
Từ dưới nơi con Ếch đứng, vô số sợi xích đen đâm thẳng lên quấn quanh tay chân nó. Đây lại là một kiệt tác của tôi khi phân chia Hắc Ma Pháp [Xích Vĩnh Cửu].
Túm lại là tôi cắt 1/3 câu thần chú và tạo ra một câu thần chú mới từ cái 1 phần.
{Ọp.. Ọp.. Không thể nào... Ọp}
Nó có vẻ ngạc nhiên khi tôi không niệm thần chú. Xin lỗi chứ chú còn non lắm.
Tâm Tâm đơ người luôn rồi, chắc em ấy nhận ra vòng tròn Hắc Ma Pháp. Hắc Ma Pháp có vòng tròn Ma Pháp màu xám tro, còn Ám Ma Pháp thì Màu đen.
"Con Tà Thú như ngươi mà cũng dám chen ngang cuộc nói chuyện của ta?"
Con này chắc chả được liệt vào Thánh Thú đâu, xấu kiểu này chỉ có Tà Thú thôi.
Tôi nặng giọng nói. Nói cho nó ngầu chứ nhìn con Ếch Thèm nồi Kho sả ớt quá trời!
Tôi từ từ bước tới, con Ếch có vẻ vùng vẫy. Lần này thì Tâm Tâm chắn trước nó.
"Anh Cả, đừng giết... Ma Thú Triệu Hồi của..."
Em ấy hai tay giơ ngang, nhìn như đang bảo vệ đứa con của mình vậy. Trong có xíu buồn cười, nó đâu có hợp với tuổi của em ấy.
Tôi một tay túm nữa không nhỏ bé xinh xinh kia chỉ để lại đôi mắt, đưa sát mặt mình lại.
"Lần sau... Đừng làm việc đó... Hiểu chứ?"
Tôi không nói vụ bảo vệ con Ếch, tôi nói việc của Linh Linh. Hy vọng em ấy hiểu.
Tâm Tâm mở to đôi mắt sợ hãi. Đây chính xác là thứ mà tôi cần, tôi cần em ấy sợ. Và tôi cần một gia đình cho em gái của mình, dù nó chỉ là cái vỏ ốc đi nữa, tôi cũng phải biến nó thành con ốc.
"D-Dạ..."
Em ấy nói. Mà nói thì nói đừng nhìn tôi như quỷ vậy chứ! Chả phải em cấp 50 sao? Lấy bản lĩnh ra đánh tôi đi chứ.
Tôi thách thức em ấy đấy!! Tôi chắc chắn kết thúc em ấy trong 10s. Tôi không nói phét đâu.
Giờ thì té khỏi đây nào!
.
.
.