Chương 14: Sóng Gió Gia Tộc (3)
...
Ngáp~
Ngủ ngon thật, tôi nghĩ mình vừa có một giấc ngủ ngon.
Đừng có mà tưởng tượng tôi bị Má Mi đánh ngất, hông có đâu. Tôi đời nào bị đánh ngất... Tôi mạnh lắm đó, biết chưa!
"Cậu chủ, cậu tỉnh rồi..."
Hạ Na nhìn tôi nói.
Ahaha... Lúc nãy tôi vừa nói cái gì ấy nhỉ? Tôi quên mất rồi nên dùm ơn ai đó quên luôn dùm tôi.
Vậy là tôi nằm ngủ trên đùi của Hạ Na, trong suốt mấy giờ qua... Tôi muốn ngủ nữa quá. Mấy khi có đùi để gối đầu... Nhưng mà tôi lại thấy lạnh lạnh sống lưng nên bật dậy.
Không phải tôi sợ đâu, mấy bác cứ dìm hàng tôi. Tại mẹ tôi khủng bố quá mà... Tới tận bây giờ tôi éo biết cái sức mạnh phi lý ấy từ đâu ra.
Một người như mẹ tôi không nên lấy một người chồng như ông già tôi mới đúng... Ý tôi là ông ấy yếu xìu à! Lúc nãy tôi có nhận ra một điều tương đối lạ từ ông già.
Lúc mẹ tôi tức giận ông ấy hoàng sợ thật sự... Ý tôi là sợ theo cách như sắp bị kẻ thù giết ấy! Chứ không sợ vợ. Tôi tự hỏi tại sao một ông chồng lại sợ bị vợ mình giết như vậy?
Hỏi chấm đây (?) mà thôi kệ, tôi cũng chả mấy quan tâm ông bởi... Ông già khá giống nhân vật phụ, hay đúng hơn ông ấy giống, bù nhìn.
Bỏ quên chuyện đó, mẹ tôi kể từ lúc từ lâu đài Công Tước về thì, bà ấy rất hay nổi giận. Mà cái thằng ăn đủ lại là tôi, đau mặt quá đi hà.
Má Mi tới tháng sao?...!!!... Tôi nghĩ tốt nhất mình không nên suy nghĩ về Má Mi, nếu không muốn tiếp tục ăn đấm tôi nên làm vậy. Mẹ tôi thật sự nhìn thấu tôi, nên tôi nên tém lại xíu, bảo toàn thân thể vẫn tốt hơn.
Đối diện vẫn là hai khuôn mặt thân thiện, trong khi mẹ tôi đang cười như thiên thần thì ông già cười như bị ép buộc... Nhìn thấy chán hà.
Ngoài tôi ra thì Hạ Na có lẽ là người bình tĩnh nhất mỗi khi Má Mi nổi giận, nhưng đôi khi cô ấy vẫn run rẩy mỗi khi Má Mi liếc cô ấy. Ý tôi là cứ mỗi lần tôi trêu chọc cô ấy thì Má Mi dùng ánh mắt như đe dọa nhìn cô ấy.
Gia đình của tôi rất lạ... Mà lạ nhất là Má Mi. Tôi nghĩ mình nên dừng nó tại đây, nghĩ nhiều cũng chả đem cho tôi lợi lộc nào.
Bầu không khí trở lại yên bình, tôi tiếp tục đọc sách không trêu Má Mi nữa kẻo chả còn răng húp cháo.
Không quá lâu trước khi tôi quay về nhà, vừa đến nơi tôi liền nhận thấy cô em gái yêu quý của mình đang đợi.
Em ấy chạy thẳng tới chỗ tôi, tất nhiên là tôi sẽ ôm em ấy rồi. Mà dạo này em ấy hơi mập lên thì phải, bế có chút nặng... Khoan đã, em ấy rồi cũng phải lớn mà. Tôi đang nghĩ ngớ ngẩn thật, nói chung là bị ăn hành riết đầu cũng mang sạn luôn.
Như thường ngày em ấy ôm cổ tôi cười hồn nhiên, nhưng hôm nay chả biết dịp nào mà tôi được hôn má.
Bất ngờ tôi cảm thấy lạnh lẽo.
Sát Khí!!!
Tôi liền quay đầu lại, ngoài Má Mi, Ba và Hạ Na thì không có ai khác. Nó từ đâu mà tới, là 1 trong ba người sao? Nhưng tại sao lại nhắm tới Linh Linh. Họ vốn chả có lý do nào để thù ghét em ấy.
Khi tôi quay lại, ngoại trừ Má Mi thì hai người kia tròn mắt nhìn tôi. Ông Già mặt có chút tái nhợt, Hạ Na khuôn mặt không mấy biểu cảm nhưng tay cô đang run rẩy.
Là Má Mi sao? Nhưng tại sao? Tôi nhíu mày, mẹ tôi hôm này thật sự không vui thì phải.
Tôi bỏ qua chuyện đó, coi như chưa thấy tôi bế Linh Linh vào nhà.
"Anh Hai, cuộc gặp mặt sao ạ?"
Em ấy tươi cười nhìn tôi hỏi, ánh mắt em ấy buồn quá... Có việc gì không vui với em ấy sao?
"Tạm ổn, em sao thế? Có việc buồn sao?"
Tôi hỏi.
Em ấy có xíu im lặng như đang suy nghĩ việc gì rồi nhìn tôi trả lời.
"Không... Không có gì ạ."
Không có gì mới lạ ấy, nhưng em ấy không nói tôi cũng chả hỏi ép làm gì.
Trời cũng dần xuống, phía trong nhà cơm từ lâu đã được làm sẵn. Dù mất ngủ hơn 36h nhưng tôi vẫn cố mở mắt ngồi vào bàn.
"Anh Cả, mừng anh đã về."
Là Tâm Tâm, em ấy hôm nay có vẻ vui tươi hơn thường ngày... Ha, là do tôi buồn ngủ nên không tỉnh táo nhỉ.
Như thường ngày, tôi được đưa cho tách trà trước khi ăn. Hôm nay không phải Hạ Na làm, một hầu nữ đưa cho tôi.
Tôi nhìn tách trà trên tay rồi ba chấm (...)
Ờ thì, cơm có vẻ ngon nhưng trà chắc không dùng nổi rồi. Má Mi ẩn hiện sát khí khiến Dì Hai có chút khó thở mà tái xanh khuôn mặt.
Má Mi vậy mà nhận ra tách trà của tôi có độc, tôi không biết đó là độc nào nhưng có vẻ là chết sau khi uống mấy phút.
Tôi đảo ánh mắt nhìn một loạt người hầu trong Lâu Đài, không ai lạ mặt đa số là người làm lâu năm.
Thôi kệ, tôi cũng chả phải thám tử mà đi điều tra ai hạ độc... Mà Dì Hai chứ ai vào đây. Lá gan to nhất cũng chỉ có Dì Hai mà thôi.
Tôi đứa miệng uống hết tách trà.
[Ma Pháp Trắng - Lưu Trữ]
Xong, giờ thì cơ thể tôi như ổ chứa dịch rồi. Lúc đầu là một số loại bệnh bình thường giờ thì có thêm Độc rồi.
Thế là tôi bình thường dùng cơm cùng mọi người, mặt Dì Hai coi bộ hơi khó coi. Mình tôi thì vô thức làm gãy mấy cái thìa và nĩa.
Bầu không khí trở nên yên lặng đến căng thẳng.
"Con dùng xong rồi."
Tôi kéo chiếc ghế và đi lên trên phòng, Linh Linh chạy phía sau. Tôi sẽ mất ít lâu trước khi được đi ngủ, tôi có hứa dạy Linh Linh Ma Pháp thì phải.
.
.
.