Chương 13: Sóng Gió Gia Tộc (2)
...
(Vợ Hai Nam Tước, Tần Phi)
...
Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!
Tại sao? Tại sao, đứa con trai của cô ta lại quái vật như vậy! Tần Phàm là Ma Pháp sư cấp 3,không lí do nào lại bị một tên nhóc 10 tuổi giết được.
Cái ánh mắt nó nhìn mình lúc đó, là ánh mắt của một con hung thú chứ đâu phải con người. Tại sao? Kế hoạch của mình đã hoàn hảo vậy kia mà.
Loại bỏ, tất cả những đứa con của 'Chồng' thì Đường Bạch chắc chắn là người kế thừa gia chủ Đường Gia đời thứ Ba, thậm chí nó có thể tiến xa hơn mà tiếp quản chức vị Nam Tước.
Kế hoạch của mình đã thành công nếu như không có nó! Đứa trẻ đó là một hiện diện không đáng có trong Gia Đình này.
Tch! Mình phải nghĩ cách loại bỏ nó... Giết một thằng nhóc 10 tuổi khó đến vậy sao, không. Chỉ cần đưa một sát thủ đủ mạnh là có thể giết được nó. Dù có Quái vật cỡ nào thì nó cũng chỉ là con người, chỉ cần sơ hở là có thể giết được nó...
"Ảnh Hoa!"
Ngay sau tiếng tôi gọi, một thân ảnh xuất hiện trước mắt tôi. Cô ta là sát thủ loại B, như thế này là quá đủ để giết một con kiến.
'Chồng' Anh sẽ phải hối hận vì chỉ yêu một mình cô ta! Gia Tộc tôi đã bồi dưỡng cứu giúp anh, tôi đem cả trái tim trao cho anh nhưng cuối cùng anh vẫn chỉ có hình bóng cô ta. Anh đừng trách tôi tàn ác, những thứ mà anh hiện đó tất cả là công lao của gia tộc tôi. Nhanh Trả nó lại đây, Ahaha!!!
...
(Thằng nhóc nào đó)
...
Yead!!!! Cuối cùng thì tôi cũng thoát khỏi cái khung cảnh xa hoa phiền phức kia, à thoát khỏi ông cha vợ tương lai hỏi nhiều nữa... Mệt!
Nhưng không sao, không sao. Hiện tại tôi rất êm ấm, tôi hiện đang có cái gối rất thích. Phê~
À? Tôi đang gối đầu lên đùi Hạ Na ấy mà, không có hỏi ý kiến đâu. Vì cô ấy không phản kháng nên tôi cứ thế mà gối đầu thôi, nào bị đánh thì ngồi dậy.
Bên trong chiếc xe ngựa, đối diện tôi lúc này là hai ông bà già với đôi mắt nhìn tôi như người ngoài hành tinh.
Tôi không quan tâm, mà cái vụ Hôn Ước gì đó có vẻ suôn sẻ nên tôi tạm yên được thời gian. Nghe đâu cô ta sẽ hay lui tới nhà tôi chơi.
Làm như tôi quan tâm ấy, tôi sẽ vui hơn nếu cô ta từ Hôn nhưng mà... Áp lực từ Công Tước quá lớn nên Cô Ta không thể thì phải.
Tôi thì gối đùi úp sách lên mặt nhìn ngực Hạ Na. Kuhaha, cái Ma Pháp thấu thị này vui thật.
Mà mặt Hạ Na hơi đỏ thì phải đừng nói là cô ấy biết tôi nhìn ngực cô ấy nha!
Mà thôi kệ.
Mặt bất biến giữa dòng đời vạn biến.
Mặt biến thái giữa dòng đời đầy gái!
Nhìn được thì nhìn thôi, có sức mẻ gì đâu. Kuhaha! Nhìn lâu cũng thèm, cho cắn cái được hông?
Bốppp!!!
Úi da!!! Tôi bị ai đó đấm cho sắp mặt xuống sàn luôn rồi! Đau vãi~
"Mẫu Thân Đại Nhân, đau quá đó! Sau tự dưng đánh con dzợ?"
Trời ơi, đừng nói là Mẫu Thân Đại Nhân biết đọc tâm thuật nha... À phải là Ma Pháp Đọc Tâm Trí chứ!!! Nếu vậy chả phải tôi lúc nào cũng như cá trên thớt, Mẫu Thân Đại Nhân muốn chặt chém lúc nào cũng được sao.
Vâng, mẹ tôi không trả lời thay vào đó là cái lườm lạnh cả sống lưng. Bản năng phụ nữ hả? Mà con nhìn Hạ Na chứ có nhìn mẹ đâu mà gắt thế?
"Đường Lang... Coi bộ con rất thích Tố Anh Tiểu Thư?"
Ông già hỏi thăm dò đây mà.
"Không thích ạ."
Tôi trả lời thế đấy. Bầu không khí im bặt.
Tôi thì ngã nghiêng, rồi dựa đầu vào vai của Hạ Na.
Hai người đối diện lại tròn mắt nhìn tôi, Hạ Na thì bối rối, mặt lại đỏ lên kìa.
"Mình cưới nhau nhé! Ha, là tối nay tới phòng Anh Đi!"
Tôi hai tay nắm lấy tay Hạ Na nói.
Vâng, giờ thì quả ớt chín đỏ luôn rồi. Kuhaha!
"Cậu chủ... Cậu chủ... Cái này..."
Hạ Na, bối rối nhìn đông ngó tây.
Bốpppp!!!
Không đau đâu, quen rồi! Mấy cái này như cơm bữa ấy mà...
Mẹ tôi lại giải vây cho Hạ Na rồi, mà thế quái nào? Rốt cuộc thì ai là con của bà ấy thế?
"Đường Lang nghiêm túc vào."
Mẫu Thân Đại Nhân giọng điệu nghiêm túc.
Vâng, tôi cũng nghiêm túc đây!
"Con hơn Cha là nhà có phúc mà... Con lấy vợ tư, vợ năm có vì lạ đâu!"
Kuhaha, phải đá đểu ông già cái. Để ông im lặng hoài... Đâu có đượccccc!
Vâng và thế là tôi lại tiếp tục nghịch dại màn hai. Mẹ tôi mắt giật giật gân nổi đầy trán.
Bình tĩnh mẹ ơi! Tức giận mau già lắm ạ... Mà mẹ cũng 40 mấy rồi trẻ trung vì nữa.
"Hai mẹ con mình lâu quá chưa tâm sự nhau nhỉ? Sẵn có chỗ đất hoang..."
Bà ấy cười kìa, sau cứ mỗi thấy điệu cười này là tôi mồ hôi đỗ lắm tấm thế kia.
"Ah ha ha... Con nghĩ khô- Ặc!!"
A A A!!! Bà ấy túm cổ họng tôi rồi, bình tĩnh, bình tĩnh nào Mẹ ơi!! Á!!!!
Ầm! Binh! Bốpp! Bụp! Hứ! Cack!!!!
5 phút sau.
...
Khuôn mặt tôi vừa bị tàn phá! Người ta nói quân tử động khẩu không động thủ thế mà... Mẫu Thân Đại Nhân manh động quá!
Bà ấy chả thương hoa tiếc ngọc vì hết hà...!!! Đau vãi chài.
"Con rất thích Tố Anh Tiểu Thư đúng không? Mẹ biết mà~"
Mẹ tôi tự biên tự diễn, tôi có nói gì đâu. Từ đầu tới cuối tôi toàn bị ép chứ có thích cái gì? Haiz... Tôi khổ quá mà.
"Tại sao phải lấy cái đồng bàn chỉ có hai hạt đậu... Chả phải bên cạnh có cái đồi núi hùng vĩ trồng nhỏ mỹ sao?"
Tôi lẩm bẩm khi nhìn ngực Hạ Na.
Rắc rắc!!!
Mẹ tôi bẻ khớp tay, tạo ra tiếng động hâm dọa. Bà ấy nở nụ cười hiền hòa như Thiên Thần Ấy!!!
"Xem ra chúng ta tâm tình xíu nữa nhỉ?"
Mẹ tôi nhẹn nhàng nói.
"Mẫu Thân Đại Nhân!!! Bình tĩnh, Bình Tĩnh! Lấy lớn hiếp bé là không tốt! Với lại giận mau già lắm... Dù mẹ cũng chả trẻ trung vì! Con biết mẹ độn ngực nhưng mà con đâu có nói là không thích nó đâu... Đâu... Mình vừa nói gì ấy nhỉ!!?"
Bỏ mọe rồi!!! Nghịch ngu rồi!!! Trời ơi!!! Miệng ơi là miệng!!!
Mẹ... Mẹ... Mẹ... Tôi hóa 'Chaos' luôn rồi... Ba tôi co rúm một góc.
Con hiểu cảm giác của Ba mà... Vì con sắp trải nghiệm đó đây.
Á!!!!!!!
Hy vọng tôi còn sống cho tới khi nhìn thấy nhà....
.
.
.