Chương 7: Ông cháu tâm sự

Chương 7: Ông cháu tâm sự

Kể từ khi hắn bắt đầu tu luyện Dịch Cân Đoán Cốt Thiên cũng đã ba ngày, và hôm nay ngày thứ ba, hắn cũng đã luyện được nhập môn sơ sơ. Hắn lúc này cũng thầm than:

Xem ra là phải bị đánh vào toàn bộ thân thể mỗi ngày mới có thể tiến triển đây. Nhưng tốt là cũng có tiến bộ chút rồi. Võ công xem ra khó luyện hơn là đấu kỹ rồi. Coi bộ tên tướng quân đó chắc là mạnh lắm đây.

Khi Long Phong đang hiu hiu chuẩn bị nghỉ ngơi thì ngoài cửa có tiếng gõ, A Xuân kêu lên: "Thiếu gia, lão gia chủ muốn gặp ngài. Ngài ấy nói rằng có chuyện cần nói với thiếu gia. "

Long Phong thầm nghĩ rằng gia gia cần gặp mình à? Bộ có chuyện gì đây. Hắn lên tiếng trả lời:

Được rồi, ta qua đó liền đây, ngươi luôi xuống trước đi.

A Xuân vâng một tiếng rồi lui xuống. Sau đó hắn cũng bắt đầu đi tới phòng của gia gia hắn. Khi Long Phong tới nơi, hắn gõ cửa rồi Long Thiên Tinh lên tiếng:

Vào đi, ta có chuyện muốn nói với cháu.

Sau đó Long Phong đẩy cửa và bước vào phòng. Hắn sau đó liền đóng cửa rồi mới ngồi xuống. Hai ông cháu nhìn nhau rồi bật cười vì bầu không khí ngột ngạt, tài vì đây là lần đầu tiên hai ông cháu nói chuyện trực tiếp như vậy. Long Phong lên tiếng hỏi:

Ông gọi cháu vô có gì không ạ?

Long Phong sau này mới biết cuộc trò chuyện này chính là một sự bắt đầu cho hắn kiếp này phong quang.

Ha Ha, không có gì chỉ là ta muốn nhìn cháu ta thôi.

Long Thiên Tinh im lặng một chút rồi mới lên tiếng:

Cháu đột phá đấu giả khi nào thế? Khi hắn vừa mới nghe, hắn không có biểu hiện thay đổi gì , chỉ nói:

Xem ra gia gia đã đột phá Đấu Hoàng rồi nhỉ. Cháu đây chúc mừng ông, còn về việc cháu đột phá thì mới đây ba ngày trước thôi.

Long Thiên Tinh nghe xong chỉ thở dài, im lặng suy nghĩ gì đó rồi mới lên tiếng:

Ta hỏi cháu, nếu tớ lấn công chủ, danh tiếng cao hơn thì chủ sẽ làm gì?

Long Phong suy nghĩ rồi nói:

Đương nhiên chủ sẽ đề phòng tớ, có khi là làm gì đó để giảm danh tiếng của tớ hay là tổn hại căn cơ của tớ để có thể dễ dàng kiểm soát tớ. Xem ra việc cháu đột phá cũng liên quan tới việc này nhỉ?

Long Thiên Tinh lên tiếng nói:

Cháu là một thiên tài, à không cháu ta là một yêu nghiệt, ha ha ha. Chưa đầy một tuổi đã biết đi, biết nói, biết viết. Ba tuổi đã tu luyện đấu khí, năm tuổi đột phá đấu giả. Ta đây cũng rất giật mình, đừng nói những người khác.

Nhưng việc đó cũng khá là nguy hiểm cho cháu, bởi vì thiên tài thường chết sớm, nên ta thường cho nhiều người thầm bảo vệ cháu. Xem ra ta phải tăng thêm người rồi. Nói xong, tuy giọng có buồn bực nhưng mặt thì vui sướng, chứng tỏ là vui vẻ nhiều hớn buông bực.

Sau đó Long Khiếu Thiên liền nói tiếp:

Ta biết cháu cũng hiểu điều đó, gia tộc chúng ta tuy mạnh, hơn nữa cùng Nam gia liên minh, căn cơ vững chắc, đó là tại sao hoàng tộc chỉ im lặng mà nhìn, không dám động tay động chân tới chúng ta, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ tha cho con cháu chúng ta, đặc biệt là thiên tài. Để ta nói cháu nghe, Nam gia gia tộc thiên tài Nam Hàn vừa bị phục kích trên đường trở về, hơn mười thủ hộ đại đấu sư cộng thêm bản thân hắn cũng là Đại đấu sư, toàn đội bị diệt. Đó là tại sao ta mới gọi cháu tới nói chuyện, vì chuyện này khá là hệ trọng. Ta không muốn cháu mình có chuyện gì.

Long Khiếu Thiên vừa nói vừa nhìn Long Phong để xem vẻ mặt của hắn, chỉ để hắn hài lòng là cháu mình chả thay đổi vẻ mặt gì hết, bình tĩnh uống trà. Lúc này Long Phong lên tiếng:

Cháu nghĩ hôm nay ông gọi cháu tới chắc không chỉ để nói chuyện này không nhỉ. Chắc ông cũng đã có kế hoạch rồi mà phải không? Tại gia gia bình tĩnh một cách không bình thường, hơn nữa vừa nói vừa nhìn cháu vẻ mặt, nên gia gia nói cháu nghe đi, coi cháu có làm được không.

Long Khiếu Thiên nghe xong chỉ bật cười và nói: Ha Ha Ha Ha, cháu ta đúng là thiên tài, rất tốt nếu cháu đã không sợ vậy thì ta sẽ nói. Trước tiên để tai giới thiệu cháu hai người sẽ là thủ hộ trung tâm của cháu từ giờ cho tới tương lai.

Hắn nói xong thì lên tiếng nói về chỗ cho tối:

A Hắc, A Bạch ra đây.

Hắn vừa dứt tiếng thì trong sảnh hiện ra thêm hai người, mà hai người bọn họ một trắng một đen thân bào, sát khí ngập phòng, và hai người bọn họ đều là đấu vương, tuy chỉ là sơ gia nhưng Long Phong khi nhìn hai người nọ, thì biết rằng hai người này có thể liều mạng với đấu vương đỉnh phong.

Long Thiên Tinh lên tiếng:

Hai người này sau này sẽ là thủ hạ của cháu, ngoài cháu ra hai người bọ họ sẽ không nghe theo một ai, kể cả ta bắt đầu từ ngày mai. Hai người này mạng sẽ là của cháu.

Long Phong nghe xong thì suy nghĩ một chút rồi lên tiếng: "Cháu muốn từ đội Hắc Long binh của gia tộc chọn ra mười người căn cốt tốt làm thủ hạ riêng của cháu. Có được không ạ? "

Long Thiên Tinh lên tiếng tỏ vè tò mò hỏi: "ahai người này không đủ à? "

Long Phong lên tiếng trả lời: "Ngoài tướng ra, cháu cần tốt. Không lẽ cháu suốt ngày sai tướng đi bắt tốt à? Gia Gia cũng không bao giờ dùng dao mổ trâu để làm thịt gà đúng không?"

Long Thiên Tinh nghe xong chỉ cười to một tiếng rồi nói: "Ha Ha Ha, không nghĩ cháu đã tính tới xa như vậy. Xem ra ta cũng có chuyện vui để nhìn trong tương lai rồi. "

Hắn cười xong, quăng một cái gì đó cho Long Phong, rồi nói: "Đây là Hắc Long binh phù, cầm đi. Từ nay đội tinh binh này do cháu mệnh lệnh, nhưng cháu có chỉ huy được bọn họ không là việc cháu phải tự làm rồi. "

“Nếu không làm được cả việc này thì sau này cháu sẽ không làm được gì cả, nhưng cháu cần ông phong toả toàn bộ sân trường ngày mai, không cho ai tới gần, tránh cho những người không liên quan thấy. Ngoài ra cháu muốn hỏi một câu. “ Long Phong nói xong im lặng một hồi rồi hỏi tiếp:

Long Phong im lặng một chút rồi lên tiếng:

Toàn bộ Hắc Long binh này, ông kêu bọn chúng chết, bọn hắn có đi chết không?

Long Thiên Tinh nghe xong mà hiểu ý liền bật cười : Bọn hắn là do ta tự chọn, không ai phản bộ. Bọn hắn chính là cổ máy giết người, mạnh hay yếu sau này là do cháu rồi. Rồi còn ngày mai ta sẽ cho phong toả khu vực đó cho cháu, ta cũng muốn xem cháu ta có gì bất ngờ đây.

Long Phong nghe xong mà cười nói: "Vậy thì cháu xin đa tạ trước ạ. Vậy cháu xin về trước, chuẩn bị cho ngày mai. "

Long Phong nói xong liền bước ra khỏi phòng. Khi hắn vừa ra thì Long Thiên Tinh liền lên tiếng:

Hàn lão, ngươi nghĩ cháu ta thế nào? Hắn vừa dứt tiếng, một tiếng trầm lão mà vang lên: "Gia chủ, còn nhỏ mà đã suy tính chu đáo như một người trưởng thành trong quan trường như thế rồi, còn đặc biệt dứt khoát, không ngần ngại. Sau này chắc chắn là người đứng trên mà nhìn xuống. "

Hắn nói xong căn phòng một lần nữa an tĩnh trở lại. Long Thiên Tinh chỉ ngồi đó mà suy nghĩ, một lúc sau liền bật cười lên, một tiếng cười vui sướng.