Chương 95: Ma Đế Quân (Sáng Tác)

Bộ xương cứ đi, cứ đi mãi. Ly Ly trong thức hải Thanh Ngọc đã đang khóc nhạt nhòa nước mắt, nhưng lòng nàng thì chỉ biết nắm tay mà cầu nguyện, cầu nguyện rằng nam nhân của nàng vẫn sẽ tiếp tục tiến lên. Bởi vì, nếu ngừng lại, chính là chết.

Cái chết vĩnh hằng, không được siêu sinh.

Bước trên Thành Niên Chi Lộ mà chết, không thể tiến vào luân hồi, mà sẽ hóa thành dinh dưỡng của con đường này.

Bộ xương vẫn đi, cho đến lúc mà đã hết lôi điện đánh xuống. Lần này, trong không gian quan ải thứ tám không còn gì tấn công Thanh Ngọc nữa. Đây là một con đường ngập tràn tăm tối, không biết lối ra ở đâu.

Đại Đạo thử thách người ta vô cùng tàn nhẫn, chính là bởi vì tu sĩ đi trên Đạo lộ mà bị tiền tài, quyền lực che mờ mắt, đạo tâm có vết rách, không thể tiến thêm.

Ma Đạo cũng kiểm tra như vậy, xem trong không gian tối tăm, ngươi có thể tìm được ra ánh sáng mà đến với chân lý cuối cùng hay không. Nếu tìm được lối ra trong không gian này, chúc mừng, ngươi đã có Đạo chứng của một Ma Thánh vô thượng.

Ma Thánh a!

Đó là những tồn tại đứng trên đỉnh phong của Thánh giới, quyền khuynh thiên hạ, giẫm chân một cái cũng khiến ngàn vạn người sợ hãi.

Nhưng Thanh Ngọc không hề quan tâm tất cả những điều này, hắn vẫn đang đi, đi theo tia sáng trong tâm thức của mình.

Vị Ma Thần kia thì đang nắm bàn tay thật chặt, hồi hộp chờ đợi. Từ lúc Thanh Ngọc tiến vào khảo nghiệm đến giờ đã là nửa năm rồi, nhưng ở ngoài thời gian thực sự mới được nửa canh giờ mà thôi. Bởi vì Thành Niên Chi Lộ là một Thời Không Thánh bảo vô thượng, có thể bóp méo không gian và thời gian.

Thanh Ngọc đi mà không hề biết tới một điều gì khác. Hiện giờ hắn chỉ đang tâm niệm lại từng câu từng chữ trong cuốn sách mà lão giả cho hắn:

- “Hóa Thần phản Hư, đó là một vòng tuần hoàn…

Vòng tuần hoàn…”

Khi Thanh Ngọc bước được qua cánh cửa ánh sáng dẫn đến quan ải thứ chín, thử thách cuối cùng, vị Ma Thần kia đứng bật dậy mà vỗ tay kích động không ngừng.

- Ha ha ha, Đạo chứng Ma Thánh! Ma Thánh rồi! Ha ha…

Lão gào lên vang vọng cả không gian đại điện, sau đó mới từ từ ngồi xuống:

- Hài tử, không biết ngươi có bước ra một bước cuối cùng này không! Chí Tôn Đại Tế Tư đúng là tốt, cho ta ở đây sáu ngàn năm để chứng kiến khoảng khắc này, đúng là không bõ công chờ!

Lúc này Thanh Ngọc đang ở trong một không gian ngập tràn ánh sáng trắng dịu nhẹ. Không có bất kể thứ gì tổn thương hắn cả, thậm chí những linh quang nơi đây còn đang phục hồi lại dần dần da thịt cho Thanh Ngọc.

Điều khác biệt ở đây chính là thân thể sau khi tái sinh lại đang lấp lánh in lên những đạo thánh tự mịt mờ. Ba loại phù văn trong cơ thể Thanh Ngọc đang điên cuồng diễn sinh, điên cuồng thẩm thấu, tự động kết thành da thịt cho hắn.

Nếu như trước đây chỉ có đan điền, thức hải và trái tim Thanh Ngọc có thể tinh lọc nhật nguyệt tinh hoa, thì bây giờ toàn bộ từng tế bào trên thân người hắn đều có thể!

Xương cốt cứng rắn kêu lên từng tiếng lách cách, từng khớp xương cũng được tia sáng dịu nhẹ trên trời cao và vô số phù văn thẩm thấu vào, tỏa ra ánh sáng màu trắng yêu dị. Máu huyết trước đây chỉ là màu đỏ bình thường, thì bây giờ đã hóa thành vàng kim rực rỡ.

Chỉ đi một đoạn thôi mà Thanh Ngọc đã trở lại bộ dáng bình thường, thậm chí mái tóc ngắn trắng bạc trước kia bây giờ cũng dài ra, chấm xuống ngang hông. Trên thân thể hắn không có chút y phục nào cả, bởi vì những quan ải trước đã bị xé rách thiêu hủy hết rồi.

Một thân hình nam nhân hoàn mỹ cứ thế mà bước đi, không hề mỏi mệt.

- “Điểm cuối cùng và điểm sinh ra là cái gì?” Thanh Ngọc tự hỏi.

Bỗng nhiên đôi mắt vừa được tái sinh của hắn mở ra, bên trong là một màu đỏ tinh khiết yêu dị. Thanh Ngọc hét lớn, vang vọng không gian:

- Là bản nguyên! Bản nguyên của Đại Đạo! Là Đạo Nguyên!

Đạo Nguyên sinh Hồng Mông, Hồng Mông tàn, Hỗn Độn khai, Hỗn Độn sinh Đại Đạo, Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật, vạn vật phản Hư, Hư hóa Đạo Nguyên! Ha ha ha… Ta tìm ra rồi, ta tìm ra rồi…

Ly Ly ở trong thức hải Thanh Ngọc nghe vậy mà tràn ra nước mắt, hé lên một nụ cười viên mãn. Xem ra nam nhân của nàng không hề khiến nàng thất vọng.

Vị Ma Thần ở ngoài cũng vỗ tay lên trán:

- Khá lắm tiểu tử! Đúng là bé ngoan của ta! Ha ha ha!…

Từng đoàn phù văn trong cơ thể Thanh Ngọc biến hóa nghiêng trời lệch đất, ba màu phù văn chồng lên nhau, lại diễn sinh ra một loại phù văn mới mang chín màu sắc khác nhau, vô cùng thần dị.

Bên trong thân thể hắn bây giờ tràn ngập cửu sắc phù văn, thậm chí những linh quang này còn phát tán ra ngoài, chiếu sáng khắp mênh mông không gian trong quan ải thứ chín.

Thanh Ngọc lẩm bẩm nói:

- Từ nay công pháp này sẽ gọi là Đạo Nguyên Kinh đi!

Những ánh sáng trắng trong quan ải thứ chín gặp phải cửu thải linh quang từ thân thể Thanh Ngọc phát ra thì như bị tan biến đi vậy, để lộ ra trước mặt Thanh Ngọc một cánh cửa cuối cùng, Ma Đạo Chi Môn.

Ma Đạo Chi Môn này vô cùng khổng lồ, to lớn gấp trăm lần Chứng Ma Điện, vẫn là tạo hình hai con mắt đỏ rực và một cái miệng màu đen, sâu không thấy đáy. Nếu người ta nhìn từ đằng xa thì có lẽ sẽ vô cùng khiếp sợ, vì trông nó giống như đầu một con quỷ dữ đen sì với hai con mắt đang há cái mồm rộng, vô cùng kinh dị.

Thanh Ngọc đứng trước Ma Đạo Chi Môn, lặng lẽ nhắm mắt, nhớ lại những đoạn đường mà hắn đã đi qua.

Tiền tài, vật chất, phản bội, ganh đua, ghen ghét, hãm hại…

Bao nhiêu năm thời gian, đến cuối cùng trong tâm khảm Thanh Ngọc đến thời điểm này muốn rũ bỏ hết tất cả những gì còn khúc mắc trong tâm khảm.

Hắn muốn bỏ hết, bỏ hết đi để tiến tới Chân Đạo, tiến vào Ma Đạo Vĩnh Hằng!

Trầm ngâm cảm thụ một lúc, Thanh Ngọc đưa chân vào trong cánh cửa tăm tối kia.

Ở ngoài, lúc này vị Ma Thần đứng lên, không tin vào mắt mình, thi thoảng còn đi đi lại lại đưa tay lên gãi cái đầu lâu trọc lốc:

- Kinh khủng, quá kinh khủng rồi! Không được, khi về không thể khoe khoang được, chỉ nên báo cáo với Đại Tế Tư là được rồi!

- Đinh! Chúc mừng thiếu gia hoàn thành nhiệm vụ “Tiến vào Ma Đạo”, nhận được phần thưởng một đoạn Ma Sơ Chi Văn, 10000 điểm tích lũy!

Khi Thanh Ngọc được đưa ra ngoài thì đã xuất hiện ở ngoài linh mạch quáng, làm gì còn Chứng Ma Điện nào?

Hắn nhớ lại những khảo nghiệm đã qua mà bây giờ mới bắt đầu rùng mình, không biết bản thân đi qua kiểu gì?

Má ơi!

Da gà nổi lên cả hai bên tay Thanh Ngọc, nhưng hắn biết bây giờ phải nhanh chóng trở về. Cả đoàn thám hiểm Mộ gia toàn quân bị diệt, Lưu gia chắc cũng chả khá khẩm hơn bao nhiêu. Có lẽ nên quay lại với Thúy An rồi.

Thanh Ngọc ngớ người một hồi mới nhớ mình khỏa thân, liền lấy một bộ y phục hạ nhân ra mặc vào.

Khi về phòng Thanh Ngọc mới biết là hóa ra mình đi chưa tới hai canh giờ.

Sao lại kỳ lạ thế nhỉ?

Nếu không phải tu vi luyện Tinh bây giờ đã là Luyện Cân sơ kỳ thì Thanh Ngọc nghĩ vừa rồi hắn đang nằm mơ.

Thân thể rắn chắc, làn da sáng bóng như ngọc, hắn thấy mà âm thầm hài lòng.

Sau khi ra khỏi Chứng Ma Điện thì những Ma Đạo ấn ký Thanh Ngọc có trong người cũng ẩn đi. Kể cả đoạn Ma Sơ Chi Văn được ban thưởng vốn đã trở thành một hình xăm khắc trên vai trái, giờ cũng đã được che giấu hoàn toàn. Có lẽ đây là do lão giả Thiên Lộ Điện giúp hắn.

Đêm, trong đình viện.

Thanh Ngọc tỏa thần thức ra một chút, thì thấy đại sự không ổn. Thúy An đang ngồi trong phòng, đang cầm một con dao chuẩn bị tự sát. Không suy nghĩ nhiều, hắn lập tức đạp Thập Lý Bộ, sau vài hơi thở đã tóm được con dao trong tay nàng, một chưởng vào gáy đánh ngất Thúy An đi. Sau đó, Thanh Ngọc thi pháp thu lấy linh hồn bản nguyên của nàng vào tay.

Có vẻ như Thúy An đang say rượu, nên cũng không biết gì nhiều. Thanh Ngọc bế Thúy An lên giường, rồi kéo chăn lại đắp cho nàng. Nhìn thấy cái mặt nạ kia, ngứa tay, Thanh Ngọc liền giở ra xem một chút.

Ai, cái tính tò mò này!

Xem xong, cũng không biết nhan sắc nàng ra làm sao mà Thanh Ngọc mặt lại đơ ra, rồi từ từ cũng ra ngoài, đóng cửa lại. Hắn trở về đình viện, nhưng mà có một vật trong quần lại hơi có xu hướng nhô lên một chút.

“Xem ra thu nàng làm nha hoàn cho Mỵ Nương cũng là hợp tình hợp lý” Thanh Ngọc nghĩ.

- Ta phi! Chàng được lắm, hừ!

Tiếng Ly Ly vang lên trong đầu Thanh Ngọc làm hắn toát hết cả mồ hôi lạnh. Không ổn, mình nghĩ gì tiểu cô nãi nãi này cũng biết! Chết lúc nào không hay!

Tiếng Ly Ly lại tiếp tục vang lên:

- Bỏ trận bàn ra, rồi tiến vào đây nhanh lên, gấp chết người ta rồi!

Thanh Ngọc nghe vậy như được đại xá, nhanh chóng bỏ hai trận bàn Hoàng cấp ra ngoài, lại để Thánh Đằng canh trước cửa, rồi ngồi xếp bằng để Ly Ly kéo mình vào trong thức hải.

Mấy giây sau, Thanh Ngọc bây giờ đang đứng trước một tòa cung điện Trung Hoa cổ kính rộng lớn, vô cùng đẹp đẽ, trên tường còn có vô số đoạn thần văn màu đỏ khó hiểu tỏa ra linh quang, chói mắt vô cùng.

Nhưng cảnh tượng tòa phi đảo này không hề còn phù hợp nữa rồi, bởi vì đạo tâm của Thanh Ngọc đã gắn liền với Ma Đạo, nên phải chuyển đổi nó thành ma cung.

Thanh Ngọc lại lặng im nhắm mắt lại, tâm niệm lưu chuyển. Tòa phi đảo bỗng nhiên biến hình, thành một tòa ma cung giống như Chứng Ma Điện, ở ngoài cửa cũng là cặp mắt đỏ và cái miệng đen kia.

Cảnh tượng bên trong cung điện thay đổi nghiêng trời lệch đất, trên bức tường đang là màu trắng tinh khôi bỗng nhiên hóa thành màu đen tăm tối, những phù văn trên đó như được viết bằng máu tươi lên, vô cùng kinh dị.