Chương 94: Ma Đế Quân (Sáng Tác)

Bộ xương kia đánh giá Thanh Ngọc một chút, rồi gật đầu:

- Ma nhân muốn chân chính trưởng thành phải trải qua lễ Thành niên, mới được Thánh giới ban phước, bắt đầu tìm hiểu cội nguồn sức mạnh to lớn của mình. Lễ Thành niên là một loại thử thách, vượt qua sẽ có được lợi ích bất ngờ, không vượt qua được thì sẽ chết. Ngươi có muốn làm lễ Thành niên không?

Thanh Ngọc lại hiểu ra vấn đề rồi. Con Địa Long kia muốn đưa mình xuống đây làm cái lễ Thành niên này. Hắn hỏi:

- Tiền bối, lễ Thành niên khảo nghiệm cái gì vậy?

- À, lễ Thành niên khảo nghiệm ý chí của ngươi. Con đường Thành niên có chín quan ải, vượt qua một quan ải được tính là thông qua, qua hai quan có tiềm lực trở thành Ma Vương, ba quan Ma Hoàng, bốn quan Ma Tôn, năm quan Ma Đế, sáu quan Ma Chủ, bảy quan Ma Thần, tám quan Ma Thánh. Còn…

Thanh Ngọc lại hỏi:

- Còn gì nữa ạ?

Bộ xương trả lời:

- Còn nếu qua được chín quan, có thể bước chân vào Ma Đạo Chi Môn!

- Đinh! Phát động nhiệm vụ truyền thuyết “Tiến vào Ma Đạo”, yêu cầu thiếu gia trong lễ Thành niên thông qua chín quan, đạt được truyền thừa, bắt đầu tìm hiểu Ma Đạo Vĩnh Hằng. Phần thưởng là một đoạn Ma Sơ Chi Văn, 10000 điểm tích lũy!

Thanh Ngọc nghe đến đây mà hết cả hồn. Xem ra thử thách này không đơn giản, có thể ném cái mạng nhỏ đi bất cứ lúc nào. Hắn hỏi:

- Tiền bối, vãn bối nghĩ Chứng Ma Điện này phải tồn tại ở Ma giới hoặc Thánh giới chứ ạ? Sao người lại ở đây?

Thanh Ngọc qua Trúc Tố My đã biết được, ở sau Ma giới chính là Thánh giới, đó là nơi các vị Ma Thần Ma Thánh của Ma Đạo cư ngụ, vô cùng khủng bố.

Bộ xương gật gù nói:

- Sáu ngàn năm trước, Chí Tôn Đại Tế Tư của Thiên Ma Điện nói ta phải ở đây làm lễ Thành niên cho một người, không biết là người nào. Nếu ngươi là người khảo nghiệm thì tốt, khảo nghiệm ngươi xong ta sẽ về Thánh giới nghỉ ngơi. Ai, bộ xương già này yếu quá rồi, ngồi mãi đau lưng muốn chết.

Thanh Ngọc đầu đầy hắc tuyến, muốn vỗ tay lên trán nhưng lại thôi. Xem ra vị Ma Thần trước mắt này cũng không hài hước kém nhân loại bao nhiêu.

Hắn tiến lên một bước, nói:

- Tiền bối, xin cho vãn bối khảo nghiệm Thành niên!

Vị Ma Thần nói:

- Đi thôi, đi thôi, Ma đạo một đường, quay đầu lại chính là chết, nhớ lấy, nhớ lấy, trong đó không cần tu vi, không cần sức mạnh, chỉ cần bản tâm…

Nói xong, bộ xương phất tay, Thanh Ngọc biến mất.

Thanh Ngọc xuất hiện trong một thế giới có bầu trời màu máu, không nắng không mây, chỉ có một màu đỏ rực xa xôi vĩnh hằng. Bỗng nhiên hắn cảm nhận thấy hình xăm trên má, và huyết long sau lưng lại hiện ra. Tròng mắt cũng đã đỏ trở lại. Phía trước bây giờ là một con đường thẳng tít tắp, không thấy điểm dừng. Trên con đường cắm toàn bộ là những lưỡi đao sắc bén, không đâu không có.

Thanh Ngọc muốn thử bay lên một chút, nhưng không nổi. Tu vi đã mất hết, không còn lại gì, cũng không vận chuyển được một công pháp nào cả. Xem ra thử thách ý chí ở đây chính là tự thân đạp lên những mũi đao này mà vượt qua quan ải.

Hít một hơi thật sâu, Thanh Ngọc cởi Tử Chiến Ngoa ra, bỏ vào Đế Tinh giới.

Ma Đạo Vĩnh Hằng, quay đầu lại chỉ có chết.

Thanh Ngọc nhớ tới lời vị Ma Thần kia đã nói, rồi bước những bước chân đầu tiên. Từng mũi đao nhọn sắc bén tột cùng đâm vào chân Thanh Ngọc, làm ứa ra máu tươi. Hắn cứ đi, cứ đi mãi mà quên đi thời gian.

Trong tâm thần Thanh Ngọc lại nghĩ tới ngày xưa Vân Tư Mộng mẹ hắn chắc cũng từng đi qua con đường như thế này. Mẹ đã đi được không có lý gì con trai người không đi được.

Bàn chân bê bết máu tươi, Thanh Ngọc vẫn cứ đi thẳng một đường, không hề có ý định quay đầu trở lại. Trong đầu hắn nhớ tới từng nữ nhân của mình, nhớ quãng thời gian vui vẻ hạnh phúc bên các nàng, mà lòng lại càng trở nên kiên định hơn.

Mất máu quá nhiều, chân Thanh Ngọc dần dần cảm thấy chân tê dại. Nhưng hắn cũng không hề ngoảnh mặt lại dù chỉ một cái.

Đạo lộ khó đi, tuyệt tranh một đường.

Cây cầu độc mộc đỉnh phong kia chỉ dành cho kẻ mạnh đi qua, chứ không dành cho kẻ yếu.

Mầm mống đạo tâm trong thức hải Thanh Ngọc đã hòa vào tòa phi đảo trong thức hải của hắn lúc nào mà không biết. Lúc này cả tòa phi đảo đang tràn đầy một loại thần văn màu đỏ rực, quang hoa lưu chuyển, tỏa ra ánh sáng lấp lánh chiếu rọi hư không.

Ly Ly quỳ trước cái đài phun nước trên đó mà rơi xuống một giọt nước mắt, chắp hai tay lại có vẻ như cầu nguyện, mở miệng lầm bẩm nói:

- Chí Tôn Thiên Ma, chấp chưởng Ma Đạo, Đế Quân một đường, quân lâm thiên hạ…

Ở bên ngoài, Thanh Ngọc không hề biết những chuyện này. Bây giờ hắn cũng không còn đi nổi nữa, mà là đang bò. Thanh Ngọc đang dùng đầu gối và hai bàn tay bò từng bước trên con đường đầy mũi đao sắc nhọn. Thâm tâm của hắn tiến vào trạng thái không minh thần dị, không có cảm xúc, không có thời gian, chỉ tiến thẳng mà tới.

Trong miệng Thanh Ngọc lầm bầm:

- “Tam sinh vạn vật, vạn vật phản Hư, nhưng mà phản hư rồi lại hóa thành cái gì?

Đại Đạo ư?

Không phải.

Đại Đạo diễn hóa từ Hỗn Độn, không phải từ Thiên Diễn. Thiên Diễn chỉ suy luận tiến triển Đại Đạo mà thôi. Vậy là cái gì?”

Thanh Ngọc cứ vừa bò vừa lẩm nhẩm, không biết bản thân hắn bây giờ đã tiến tới rất gần với cánh cửa quan ải thứ hai. Chỉ cần đi qua quan ải này, Thanh Ngọc sẽ chân chính được tính là Ma nhân thành niên. Nhưng bây giờ có vẻ như đầu gối và bàn tay của hắn đã nát tươm, cũng giống y như hai bàn chân hắn vậy.

Lúc này, Thanh Ngọc lại dùng khuỷu tay và hai ống đồng mà tiếp tục bò, bò một lúc thì đã qua được cửa ải đầu tiên. Trên thân thể hắn tràn đầy vết thương, nhưng Thanh Ngọc lại không hề để ý.

Trong đầu Thanh Ngọc vẫn còn đang tâm niệm về vấn đề kia, muốn dung hợp lại ba bộ công pháp của mình. Hắn trước đây những tưởng Luân Hồi Chi Đạo có thể giúp mình, nhưng vẫn còn chưa đủ.

Vẫn còn một thứ mấu chốt cao hơn, mạnh mẽ hơn so với Đại Đạo Luân Hồi.

Không còn những làn đao sắc bén nữa, Thanh Ngọc lại lê lết đôi chân nát tươm của mình đứng dậy đi tiếp. Hai bàn tay, khuỷu tay,đầu gối và ống đồng vẫn còn be bét máu tươi. Quan ải lần này là một khu rừng xa mịt mù, cũng không hề tìm thấy điểm cuối.

Thanh Ngọc cứ vậy mà đi, khi giẫm bước chân đầu tiên vào khu rừng thì đã bị một đoạn dây leo gai góc từ đâu không biết đập mạnh vào lưng, làm hắn bay lên trước một đoạn. Thanh Ngọc không để ý, lại đứng dậy đi tiếp. Cứ khoảng một khắc, thì lại có một dây leo quất vào lưng hắn.

Thanh Ngọc không biết mình đã ngã bao nhiêu lần, và đã bị đập bao nhiêu lần. Sau lưng hắn bây giờ huyết nhục mơ hồ, có thể nhìn thấy cả xương trắng. Nhưng kỳ lạ thay Thanh Ngọc lại không hề có cảm giác đau đớn chút nào. Hắn lẩm nhẩm:

- Cái gì cao hơn Đại Đạo nhỉ? Cái gì có thể diễn sinh ra Hồng Mông?

Lại một chiếc dây leo đập vào lưng Thanh Ngọc, hắn tiếp tục bị bay ra một đoạn xa.

Khi tới gần cánh cổng của quan ải thứ ba, giờ đây sau lưng Thanh Ngọc đã thấy không còn chút da thịt lành lặn nào, chỉ toàn huyết nhục hỗn loạn.

Một chiếc dây leo to lớn gấp năm lần những cái bình thường quật đúng một cái, Thanh Ngọc đã bay qua cánh cửa quan ải thứ ba.

Thử thách tiếp theo, đó là một con đường trải đầy than hồng đỏ rực. Thanh Ngọc vẫn cứ đi, cứ đi, mặc cho bản thân da thịt cháy khét. Cánh cửa thứ tư lại là con đường băng giá, nhiệt độ lạnh lẽo tới tận cùng, Thanh Ngọc dù thi thoảng vấp ngã, nhưng cũng không thèm tỏ ra chùn bước chút nào, cứ nắm chặt hai tay mà đi.

Vị Ma Thần kia ở ngoài cũng phải nắm chặt cây quyền trượng trên tay mà tấm tắc:

- Thật là kiên cường a! Ngày xưa các vị Ma Thánh cũng phải vừa đi vừa gào thét, mà tên nhóc này không có biểu cảm gì, cứ đi như vậy! Yêu nghiệt! Ma tộc ta lại có một thiên tài yêu nghiệt! Hắn đang lẩm nhẩm cái gì… À, cái gì sinh ra Hồng Mông à? Có nên gợi ý một chút không nhỉ? Từ từ đã, xem hắn đi được tới đâu…

Quan ải thứ năm, Thanh Ngọc vừa đi vừa bị những viên đá to bằng nắm tay cứ thế rơi vào người, nhưng hắn không hề ngừng lại. Cứ thẳng một đường mà đi, ngã lại đứng dậy, ngã lại đứng dậy, đến gần cuối cùng thì tiếp tục bò mà tiến lên.

Sau khi qua được cảnh đất đá rơi vào người, lại là quan ải những ngọn gió sắc cắt da cắt thịt. Nếu có tu sĩ nào mà nhìn thấy Thanh Ngọc đi chắc cũng phải hãi hùng khiếp vía!

Này mà là khảo nghiệm Thành niên cái quỷ gì?

Đây là Địa ngục a! Chín quan ải là chín tầng Địa ngục!

Từng làn gió sắc bén đem theo vô vàn những lưỡi đao vô hình vô ảnh cắt lên thân hình Thanh Ngọc, thậm chí đâm cả vào mắt hắn. Thanh Ngọc lập tức bị mù, cả khuôn mặt anh tuấn tiêu sái mọi lúc cũng không còn, trơ ra xương trắng và đầu lâu đáng sợ. Nhưng hắn vẫn tiếp tục, lúc khỏe thì đi, lúc mệt thì bò, chưa lúc nào dừng lại.

- Hồng Mông tàn, Hỗn Độn khai, Hỗn Độn sinh Đại Đạo, Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật,…

Sau quan ải của gió là quan ải của sét, từng tia từng tia lôi điện màu đen to lớn bằng nắm tay người trưởng thành cứ thế liên tục đập vào thân thể Thanh Ngọc. Hắn đã bị mù, không nhìn thấy gì, mỗi khi bị sét đánh vào là thân thể lại run lên một hồi, nhưng vẫn tiếp tục đi thẳng, chưa bao giờ buông tha ý định tiến tới.

Vị Ma Thần kia ở ngoài phải vỗ tay vào Ma tọa mà thốt lên:

- Cố lên, hài tử, cố lên, sắp đạt được Đạo chứng Ma Thần rồi, cố lên!

Nếu ai nhìn thấy Thanh Ngọc lúc này sẽ nghĩ hắn chân chính là một bộ xương biết đi, mà đúng là như thế thật. Tất cả huyết nhục trên cơ thể đã tiêu biến, kể cả lục phủ ngũ tạng. Hắn chỉ còn là một bộ xương trong hốc mắt có hai luồng lửa đỏ, không hơn không kém.