- Đi làm nô tài hai mươi năm ở Huyền Vũ Vực đi, ở đó có một Khinh Hồng Tiền Trang, bây giờ lấy giấy bút ra ghi lại một bức thư cho mấy tiểu nha đầu ở nhà của ngươi, lão đem ngươi đi Huyền Vũ Vực. Đúng ba mươi năm sau, lão thả ngươi trở về. Thiên Long Vực hết nơi để ngươi đi rồi!
Thanh Ngọc nghe đến đây, ánh mắt chống cự một chút, rồi cũng chỉ đành lấy một ngọc giản ra ghi lại vài lời muốn nói cho chúng nữ, sau đó còn lấy kèm theo một cái nhẫn trữ vật ra đưa cho lão giả.
Lão giả nói:
- Ngươi yên tâm, mấy tiểu nha đầu kia để lão lo, vũ trụ này còn chưa có ai giết được người của ngươi trước mặt lão. Đi đi, đi dạo bước hồng trần mà cảm ngộ Chân Đạo! Vấn đề ngươi khúc mắc bấy lâu nay có khi sẽ được hóa giải trong lần này đấy!
Thanh Ngọc chưa kịp làm gì, đã thấy mình rớt đánh “Bịch” một tiếng xuống trước chân một nữ tử. Nữ tử này một thân hắc y, không rõ thân hình, đeo mặt nạ quỷ vô cùng dọa người, tay còn đang lăm lăm cầm một chiếc roi ngựa. Nàng nói:
- Ngươi là A Ngọc mới chuyển tới phải không? Ngươi làm gì mà rớt từ trên đó xuống vậy?
Thanh Ngọc hoang mang, giám định ra thì mới biết đây là một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, trong lòng tự hỏi mình phải làm nô tài cho nàng hay sao?
- Vâng, tiểu nhân A Ngọc, bái kiến tiểu thư!
Nghe được hai chữ tiểu thư, nữ nhân hắc y quất roi lên người Thanh Ngọc một cái đau điếng:
- Ngươi muốn chết hay sao mà gọi ta là tiểu thư! Đám người ngu dốt kia không nói cho ngươi phải xưng hô thế nào à?
Thanh Ngọc bị trúng một roi, trong lòng chửi mẹ nó, nếu không phải ta mới đến đây thì xem ta có đánh nát cái mông nhỏ của ngươi ra không. Nhưng cuối cùng vẫn thành thành thật thật đáp:
- Tiểu nhân ngu dốt, không biết quy củ. Nhưng xin hỏi tiểu nhân phải gọi người là gì?
Nữ nhân hắc y nói:
- Gọi bà chủ!
- Vâng, vâng, bà chủ!
Nữ nhân hắc y dịu giọng lại:
- Mới tới chưa biết quy củ thì đi tìm Thụy thúc, học cho xong rồi hẵng ra ngoài.
Nói xong đến đây, nàng lắc mình biến mất. Thanh Ngọc còn chưa biết chuyện gì xảy ra, nhìn lên thân thì đã thấy mình đang mặc một bộ y phục nô tài chính hiệu, hình xăm Đế Tinh giới trên ngón tay cũng bị xóa đi, trên mặt cũng không có dấu vết nào, tròng mắt cũng đen trở lại.
Nhanh chóng ổn định lại tâm tình, thích nghi với hoàn cảnh, Thanh Ngọc tìm thấy khu nhà ở dành cho hạ nhân, sau đó rảo bước đi tới.
Một trung niên nam tử ăn mặc trông có vẻ là quản sự ở đây, nhìn thấy hắn thì nói:
- A Ngọc mới tới phải không, lại đây, trong này có ghi lại tất cả những gì ngươi cần làm, và quy tắc trong Tiền Trang. Nếu ngươi nhìn thấy bà chủ thì tránh nàng xa xa ra một chút, ở gần chắc chắn sẽ dính họa vào thân. Đi đi, phòng ở của ngươi là phòng cuối cùng.
Thanh Ngọc chỉ biết rối rít xin vâng, cuối cùng thì cũng vào được trong phòng, đóng kín cửa lại. Thông qua ngọc giản mà người quản sự trung niên kia đưa cho, Thanh Ngọc mới biết hóa ra đây là Phạn thành của Huyền Vũ Vực.
Lão giả kia thật đáng sợ, phất tay một cái mà đưa mình nhảy qua một vực!
Không biết lão và sư công ai lợi hại hơn?
Suy nghĩ một hồi, Thanh Ngọc lắc đầu. Hắn tiếp tục xem ngọc giản. Thì ra nhiệm vụ của hắn chính là theo hầu hắc y nữ nhân kia. Nàng tên Thúy An, từ bé đã được hứa gả cho thiếu chủ Khinh Hồng Tiền Trang này, nhưng tên kia chưa cưới đã bệnh mà chết.
Thúy An bị Khinh Hồng Tiền Trang bắt về làm con dâu, lại bị trang chủ hủy dung, phải chấp nhận cảnh ở góa cả đời. Nói cao sang ra thì chính là người làm không công cho Tiền Trang, còn hạ đẳng một chút thì chính là nô lệ cao cấp.
Cửa hàng ở Phạn thành này chỉ là một chi nhánh nhỏ của Khinh Hồng Tiền Trang mà thôi, nhưng cũng cần người trung thành đứng ra coi sóc đấy.
Thanh Ngọc xem xong mà cũng cảm thấy nhân sinh muôn màu muôn vẻ. Số phận con người ta sống hôm nay không biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì.
Những tên nô tài trước đây đi theo Thúy An cứ cách một thời gian lại chết một cách kỳ bí khó hiểu, mà bây giờ Thanh Ngọc chính là người thay thế cho tên chết gần nhất.
Trong ngọc giản ghi rõ, hàng ngày buổi sáng thì quét sân, thu dọn đình viện, buổi chiều chuẩn bị nước tắm, buổi tối thì được tự do nghỉ ngơi, nếu Thúy An mà cần gì thì bất cứ giá nào cũng phải có mặt ngay lập tức.
Ai, xem ra lại phải đi ở đợ cho người ta rồi.
Lão giả kia không biết làm sao lại đẩy mình vào cái chỗ này nhỉ?
Không có ai biết Thanh Ngọc là tu sĩ cả, bởi vì hắn mang trên mình chiếc ngọc bội ngăn cản thần thức dưới Hóa Thần kỳ. Ai cũng chỉ nghĩ Thanh Ngọc là một tên phàm nhân tiểu bạch kiểm mà thôi.
Thế là Thanh Ngọc bắt đầu kiếp sống hạ nhân của mình. Hàng sáng, hắn chăm chỉ quét sân, cũng không hề dùng pháp thuật, mà tự bỏ sức ra làm.
Quét sân xong, lại tự mình lau dọn bên trong đình viện tất cả đến thật hoàn mỹ mới thôi.
Buổi chiều, Thanh Ngọc lại ra giếng gánh nước, sau đó bỏ vào bếp nhóm củi đun, đến giờ thì lại đưa nước sôi vào bồn tắm.
Đến tối, Thanh Ngọc bỏ một trận bàn Hoàng cấp ra bao phủ căn phòng của hắn lại, rồi xách linh thạch ma thạch ra tu luyện. Hai trận bàn Hoàng cấp này trước khi ba tên Đại Thừa kia kịp phá hỏng thì Thanh Ngọc đã thu hồi lại rồi, nên vẫn còn nguyên, chỉ là hư hao phân nửa mà thôi.
Cuộc sống cứ yên bình như thế, số lần Thanh Ngọc chạm mặt Thúy An vô cùng ít. Có vẻ nàng cũng vô cùng hài lòng với tên A Ngọc mới tới này, không có ý kiến gì.
Cho đến mãi một tháng sau, khi Thanh Ngọc thấy một hạ nhân ở trù phòng lén bỏ một loại bột gì đó vào thức ăn của hắn. Thanh Ngọc có hơi bất ngờ, giám định ra mới biết đó là thạch tín!
Có người định giết hắn!
Là ai?
Thanh Ngọc đúng giờ vẫn tới nhận phần thức ăn của hắn như thường lệ, nhưng lại đem về phòng, không ngồi ăn tại chỗ. Không ngoài dự đoán, tên hạ nhân ở trù phòng kia chờ một canh giờ, rồi len lén tiến về cửa phòng Thanh Ngọc.
Sau khi hắn mở cửa ra, thì đã không thể nói gì được nữa, vì tay Thanh Ngọc đang bóp cổ hắn xách lên thật cao. Thanh Ngọc mạnh mẽ đánh nô ấn lên người tên này, hỏi:
- Tại sao muốn giết ta?
Tên kia hoảng sợ vô cùng, sau khi bị Thanh Ngọc ném xuống đất thì vội vàng nói:
- Đừng, đừng giết ta! Là trang chủ, là trang chủ! Trang chủ muốn giết hết hạ nhân xung quanh người bà chủ, sau đó gán cho bà chủ cái danh sát phu, để ép bà chủ phải làm nha hoàn cho Mộ công tử Mộ gia!
- Bà chủ không phải dung nhan bị hủy hết rồi sao, sao còn làm nha hoàn làm gì?
Tên hạ nhân phân trần:
- Chuyện hủy dung là do trang chủ bày ra mà thôi, chứ thực ra bà chủ xinh đẹp như thiên tiên, làm gì có chuyện xấu xí bao giờ. Khinh Hồng tiền trang muốn bợ đỡ Mộ gia, bên kia nói gì mà chẳng phải nghe?
Thanh Ngọc hít sâu một hơi, rồi đuổi tên hạ nhân ra ngoài. Xem ra lão giả đưa mình tới đây cũng không chỉ để làm hạ nhân không. Lão giả muốn bảo vệ Thúy An ư?
Ai, vốn ta chỉ muốn an an ổn ổn mà tu luyện, sao người nào cũng bắt ta đi cứu gái là sao?
Thật khó hiểu!
Qua lời kẻ hạ nhân kể lại, gia chủ Mộ Gia kia có tu vi Hóa Thần sơ kỳ, mà tên Lục Khinh trang chủ tiền trang này mới chỉ là Nguyên Anh hậu kỳ mà thôi, hơn nữa tu vi cả đời này chỉ dừng ở đó. Giới tu sĩ ở đây nhìn thấy cường giả Hóa Thần kỳ là đã hãi hùng khiếp vía rồi, cả Huyền Vũ Vực rất khó kiếm được một cường giả Luyện Hư kỳ.
Trong bốn vực, thực lực Trung Vực là mạnh nhất, sau đó tới Chu Tước Vực. Thiên Long Vực xếp thứ ba, còn Huyền Vũ Vực xếp thứ tư. Bạch Hổ Vực lại là địa bàn của yêu thú, có rất ít tu sĩ nhân loại sinh sống, nên không được xếp hạng.
Thanh Ngọc có cảm giác mình đang tính toán đến tận Đại Thừa kỳ đã quen, bây giờ về đây khác nào thằng chột làm vua xứ mù?
Nhân tình ấm lạnh, con người ta vì lợi ích mà bất chấp hết cả tình nghĩa, còn độc ác hơn gấp nhiều lần Ma tộc hung tàn. Thanh Ngọc cũng là cảm thán một chút, xem ra Ma nhân như hắn lại được xem là hiền lành chất phác.
Buổi tối, Thanh Ngọc trốn ra ngoài điều tra tình hình Phàn thành một chút, thì mới biết tên Mộ công tử kia cũng không phải dạng hiền lành gì, thường xuyên khinh nam bá nữ, không việc ác nào không làm. Cũng phải thôi, cha hắn là người mạnh nhất trong cái thành thị này rồi.
Qua thăm dò, Thanh Ngọc còn biết Mộ gia đang có xích mích với Lưu gia ở trong Phàn thành. Lưu gia cũng có một cường giả Hóa Thần sơ kỳ tọa trấn. Hai nhà có vẻ như đang tranh giành một cái linh quáng mạch nào đó.
Nghe tới đây Thanh Ngọc đã cảm thấy tình huống không đúng. Hai đại gia tộc làm sao đến nỗi phải tranh giành một mỏ linh quáng? Chắc chắn nơi này có quỷ.
Thân hình Thanh Ngọc mặc hắc y lả lướt trong màn đêm, không bao nhiêu lâu sau thì đã tới nơi có linh quáng mạch kia. Qua hệ thống giám định, bên trong có bốn tu sĩ Nguyên Anh, mười một tu sĩ Kim Đan đang ngồi thành hàng ở hai phe đối diện, nhưng khoảng cách quá xa nên Thanh Ngọc không nghe được gì.
Ở đây không hề có Hóa Thần kỳ, Thanh Ngọc sử dụng Độn Địa thuật, chui xuống đất, sau đó tiến lại gần khu vực hai bên đang nói chuyện. Hắn bắt đầu nghe rõ:
- Mộ công tử, cái di tích này còn khoảng một ngày nữa mới mở ra, bây giờ hai nhà chúng ta tranh giành cũng không có lợi ích gì, ta đề nghị tối ngày mai chúng ta cùng tiến vào, cơ duyên của ai người đó lấy, không ảnh hưởng đến hòa khí đôi bên. Mộ công tử thấy thế nào?
- Lưu trưởng lão, lời ấy chính hợp ý ta, nhưng nếu đôi bên cùng tìm thấy bảo vật, ta muốn chọn trước một kiện, không biết Lưu trưởng lão ý tứ ra sao?
- Được, không thành vấn đề, vậy Mộ công tử và Lục trang chủ cứ ngồi lại, chúng ta đi trước.