Chương 91: Ma Đế Quân (Sáng Tác)

Nói đến đây, tu sĩ Đại Thừa kỳ Quách Chí Khiêm uy phong lẫm lẫm, lấy ra một Hoàng khí cực phẩm có hình một bức họa đồ, trải nó ra sau đó niệm chú:

- Ga ren a ca li vô li bia…

Từ trong tấm họa đồ kia, bỗng dưng lao ra mười hai hư ảnh la hán, mỗi người tỏa ánh hào quang, vận tăng bào đội vòng kim cô, tay lăm lăm một chiếc côn dài, lao tới lập thành trận đồ vây Tần Bưu lại.

Tần Bưu cũng không phải dạng vừa, quẳng ra một tấm kính vỡ màu bạc ở trên đỉnh đầu, rồi rút ra một thanh chiến đao đen ngòm Hoàng khí cực phẩm, lao vào chém giết với đám hư ảnh la hán kia.

Đạo cô xinh đẹp bỗng nhiên lấy từ đâu ra một cây phi châm Hoàng khí thượng phẩm, lập tức thi pháp, đánh tới Tần Bưu, mưu đồ làm nhiễu loạn hắn, để Quách Chí Khiêm dễ bề tấn công hơn.

Phía dưới, lúc này “Phí Nam Trung” và một tên đạo nhân Kim Đan trung kỳ mặt đẹp như ngọc đã lùi tít về sau, âm thầm nhếch mép cười trộm.

Thực ra “Phí Nam Trung” này không phải người thật, mà là Đàm Bách Hương giả trang, khi hai tên Sơn Bá Tung và Tần Bưu bị nhốt trong ảo trận, nàng đã biến hóa dung mạo thành Quách Chí Khiêm lao vào trận pháp mà tấn công hai người này, rồi Trương Phù Hoa lại bồi thêm một câu gây hiểu lầm trí mạng. Khi tấn công xong, Đàm Bách Hương nhảy khỏi trận pháp, biến ảo lại dung mạo “Phí Nam Trung”, rồi đứng qua một bên tỏ vẻ kinh ngạc ngỡ ngàng.

Tên đạo nhân đứng sau lưng nàng không phải Thanh Ngọc thì còn ai?

Còn đạo cô xinh đẹp kia dĩ nhiên là Trương Phù Hoa rồi, gần đây Thanh Ngọc có đưa cho nàng một Tôn khí trung phẩm hình cái lưới màu vàng kim, chính là chiến lợi phẩm từ trong bí cảnh Đông Hải ra đấy.

Chiến cuộc trên cao thì bây giờ vô cùng căng thẳng, Tần Bưu cũng như Quách Chí Khiêm đều đang thương tích đầy mình.

Bản lĩnh của nam nhân làm sao để một nữ nhân như hoa như ngọc thế kia lao lên giáp công được?

Không được!

Quách Chí Khiêm ta mặc dù chết cũng phải làm quỷ phong lưu!

Thi thoảng Trương Phù Hoa ở ngoài còn khen “Tộc huynh gắng lên, tộc huynh giỏi quá…” làm hắn cảm tưởng như được tắm mình trong gió xuân, vô cùng khoan khoái, hăng máu như gà chọi mà lao lên giao thủ cùng Tần Bưu.

Chân khí của Đại Thừa kỳ vô cùng khổng lồ, từng chiêu thức va chạm vào nhau đinh tai nhức óc, chấn bay hết tất cả mọi thứ ở không gian xung quanh. Cuối cùng, giao thủ gần ngàn chiêu, Tần Bưu dưới sức ép của hai tu sĩ Đại Thừa đến đây đã là dầu cạn đèn tắt.

Hăn không cam lòng, lao lên định tự bạo đan điền. Quách Chí Khiêm anh minh thần võ làm sao để hắn đắc thủ?

Lúc này, Quách Chí Khiêm mạnh mẽ rút sát khí chân chính ra, một cái đỉnh Tôn khí trung phẩm, lập tức biến lớn, bao thân hình Tần Bưu lại, rồi mọi người xung quanh nghe một tiếng “Đinh”, cái đỉnh rung động dữ dội một chút, xong xuôi lại không có chuyện gì.

Quách Chí Khiêm há miệng ngẩng đầu cười to, nhưng còn chưa kịp cười xong thì đã bị một tấm lưới vàng kim bao lại toàn bộ thân thể, sau đó bị một kiếm của lão đạo “Phí Nam Trung” chém bay thủ cấp.

Chiến cuộc đến đây là kết thúc, lần hạo kiếp này của Vạn Hoa cốc cứ thế được phá giải bởi vì cái chết vô cùng nhảm nhí của ba tu sĩ Đại Thừa.

Sau khi thu hồi lại toàn bộ chiến lợi phẩm phong phú, Thanh Ngọc truyền âm cho Đàm Bách Hương. Nàng phi thân lên cao rồi nói:

- Toàn bộ nữ đệ tử Bắc Thái Tông nghe đây, Vạn Hoa cốc ta cho các ngươi một cơ hội, gia nhập bản cốc thì sống, còn không toàn bộ sẽ bị bán vào Hợp Hoan Lâu, làm lô đỉnh cho người ta giày vò!

Đàm Bách Hương nói câu này xong, tất cả nữ tu trong Bắc Thái Tông đều vội vàng quỳ xuống xin gia nhập, duy nhất chỉ có một đạo cô vô cùng xinh đẹp, lập tức rút kiếm trong nhẫn trữ vật ra, ý định tự kết liễu.

Thanh Ngọc thấy vậy, tức tốc đạp Thập Lý Bộ đến bên cạnh, một chiêu vào gáy, làm nữ đạo cô này hôn mê bất tỉnh. Hắn bế nàng giao cho Trương Phù Hoa rồi nói:

- Đạo cô này trọng tình trọng nghĩa, sư môn bị hủy thà chết không chịu nhục, nàng xem thế nào thu làm tiểu thị nữ bên cạnh đi.

Trương Phù Hoa đón lấy nữ đạo cô kia, nhìn nhan sắc của nàng, rồi dậm chân:

- Sắc lang! Thị nữ của thiếp có phải chàng cũng trèo lên hay không!

Thanh Ngọc đầu đầy hắc tuyến, vội vàng xua tay:

- Không! Làm người ai làm thế!

Nhưng thực ra trong lòng hắn thì lại đang nghĩ “Ta làm ma nên làm vậy cũng được.”. Lúc này, Đàm Bách Hương lại nói:

- Nam đệ tử của Bắc Thái Tông ai muốn gia nhập Hồng Trần đường của Vạn Hoa cốc thì gia nhập, còn lại giải tán, từ nay Thiên Long Vực không còn Bắc Thái Tông nữa.

- Đinh! Chúc mừng thiếu gia hoàn thành nhiệm vụ “Bảo vệ Vạn Hoa cốc”, nhận được một kiện Tích Địa Châu, 5000 điểm tích lũy!

Lần này Vạn Hoa cốc một tiếng hót lên làm kinh người, không biết lý do làm sao mà lại dẫn quân san bằng Bắc Thái Tông, hơn nữa còn thu toàn bộ nữ đệ tử Bắc Thái Tông vào làm môn hạ, ba ngàn nam đệ tử thì bổ sung vào nhân số Hồng Trần đường.

Tới đây, Vạn Hoa cốc đã chân chính bước vào hàng ngũ siêu cấp tông môn của Thiên Long Vực. Toàn bộ sư môn có hơn ba vạn tu sĩ, trong đó Đại Thừa Thái thượng trưởng lão có hai người, Hợp Thể có A Phong Đường chủ Hồng Trần đường một người, Luyện Hư có Đế Quân Uyển Tử Nhược một người, Hóa Thần có mười sáu vị, Nguyên Anh và Kim Đan thì không cần nhắc tới.

Gia sản của toàn bộ Bắc Thái Tông cũng được bổ sung vào Đế Tinh Giới của Thanh Ngọc, làm hắn bây giờ không dám nhìn vào trong, sợ lóa mắt.

Sau hai ngày trở về Vạn Hoa cốc, Phong Hoa Môn môn chủ lại còn cất công từ ngàn dặm xa xôi tới tỏ lòng hiếu kính thêm một con số thiên văn sổ tự nữa, càng làm Thanh Ngọc lắc đầu lè lưỡi.

Hắn bây giờ là đại tài chủ a!

Thanh Ngọc còn tham khảo qua một vài cái đấu giá hội xem có gì vừa mắt hay không, nhưng nhìn mãi mà không thấy gì ưng ý cả, nên lại thôi.

Phần thưởng của nhiệm vụ lần này là một kiện Tích Địa Châu, tuy không thể chứa được vật sống, nhưng nó có thể thu được toàn bộ Vạn Hoa bình nguyên vào trong đó, sau này có di dời đi Trung Đô cũng là muôn phần thuận tiện.

Lúc này đây Thanh Ngọc đang ngồi trong phòng của hắn, hơn hai tháng này hắn cùng Đàm Bách Hương và Trương Phù Hoa vô cùng bận rộn, vì phải diễn luyện đủ mọi loại kịch bản khi đối đầu với ba tên Đại Thừa kỳ, nên không hề có thời gian tu luyện nghiêm chỉnh.

Tâm thần Thanh Ngọc chìm đắm vào trong cuốn sách của lão giả trong Thiên Lộ Điện đưa cho. Cuốn sách không hề có tên bìa, cũng được ghi bằng một ngôn ngữ vô cùng khó hiểu. Ly Ly phải dạy cho Thanh Ngọc loại chữ đó mất hai ngày. Nhưng hiện tại tu vi của Thanh Ngọc mới chỉ mở được đúng một trang sách đầu tiên.

Trong sách có ghi lại:

- Tu luyện là gì? Chính là luyện Tinh hóa Khí, luyện Khí hóa Thần, luyện Thần phản Hư, một vòng tuần hoàn.

Sinh tồn của đời người không rời khai Tinh, Khí, Thần. Chỉ khi tu sĩ có tinh túc, khí sung, thần vượng, thân thể mới có thể khỏe mạnh, đạo hạnh mới có thể cao thâm. Cho nên Thánh nhân giảng đạo tu thân dưỡng sinh, không tách khỏi tu dưỡng Tinh, Khí, Thần.

Đạo dã giả bất khả tu du ly dã.

Luyện Tinh hóa Khí là chân khí quá tam quan, thông nhậm đốc thần mạch, bồi dục khí của đan điền, vận hành theo đường kinh.

Phản tiên thiên Tinh khí, còn gọi là “Phản phác quy chân” dĩ “Phản bản hoàn nguyên”. Luyện Khí hóa Thần tiểu chu thiên, nội khí từ đan điền phát động, thông qua kỳ kinh bát mạch, thập nhị kinh mạch, lưu khắp thể nội, khiến Tinh hòa Khí kết, đạt đến Khí hóa vi Thần.

Thận khí nhập não, bổ ích não tủy, thận não khả dĩ bổ ích tương đương. Thánh nhân nói: đại chu thiên khả dĩ trường thọ hoàn đồng, chính trắc bộ công dung nhập. Luyện Thần phản Hư, chân dĩ chuyển tu.

Luyện Thần phản Hư hữu lưỡng tầng: nhất do trường kỳ khổ luyện, đã hình thành phản xạ, khi tọa chân khí liền có thể lưu chuyển chu thiên, khí tức vi vi, nhược hữu nhược vô, khí trung hòa cùng thiên địa hợp nhất, nhị do trong tu luyện xuất hiện giác cảnh, khinh tùng du khoái, tục niệm toàn vô…

Thanh Ngọc đọc sách mà như si như say, đắm chìm vào mà quên hết đi ngày tháng. Càng đọc, hắn càng cảm thấy sợ hãi. Những chân lý này trước đây khi bước vào tu đạo Ly Ly cũng để hắn lĩnh hội qua, nhưng mà không thể nào giải thích chi tiết rõ ràng như vậy được.

Dần dần, chúng nữ ở bên trong đình viện bắt đầu thấy hiện tượng lạ phát tán ra từ trong nơi tĩnh tu của Thanh Ngọc. Ánh hào quang rực rỡ tỏa ra chiếu sáng khắp thập phương thiên địa, làm Trương Phù Hoa phải nhanh chóng lấy ra trận bàn bao phủ lại Đế Quân Uyển.

Đàm Bách Hương cũng giật mình mà đến, mồm bỗng thốt ra một câu:

- Tiểu tử này lại làm trò quỷ gì?

Thanh Ngọc cũng đang không hề biết mình làm cái gì, nhưng hiện tại vòng Linh luân màu hồng sau lưng hắn đang quay tròn với tốc độ chóng mặt. Càng ngày càng nhiều ký tự phù văn khó hiểu xuất hiện bên trên mặt Linh luân.

Thanh Ngọc chìm đắm trong trạng thái không minh khó hiểu, bỗng dưng, mắt hắn nhòe đi, rồi khi phát hiện ra thì đã thấy mình đứng trong nơi hư không xa xăm vũ trụ, bao vây xung quanh hắn là vô số tinh hà vô tận.

Bóng hình lão giả trong Thiên Lộ Điện lại từ từ hiện ra, nhưng đây không phải ảo ảnh, mà là một người thật!

Lão giả râu tóc bạc phơ, gương mặt hiền hòa ngập tràn dấu vết thời gian vẫn mặc chiếc áo gai rách nát quen thuộc, tay nắm một cây quải trượng, ánh mắt sâu sắc thâm thúy mang theo vẻ tang thương vô tận. Lão giả nói:

- Khá lắm, mới có ba ngày mà đã tấn nhập Khai Đạo!

Thanh Ngọc muốn nói lắm nhưng bây giờ hắn hoàn toàn không mở miệng được. Lão giả cười hài hòa:

- Tiểu tử, lão vô cùng coi trọng ngươi, bây giờ có một nhiệm vụ, ngươi có tiếp nhận không?

Thanh Ngọc không nói được, chỉ có ánh mắt nghi ngờ nhìn lão giả.