Ly Ly không nói gì, nhưng một lát sau bỗng dưng một luồng hồn niệm nhỏ nhoi bỗng dưng được trả về thức hải của Thanh Ngọc. Hắn tự nhiên cảm thấy bây giờ bản thân mình mới được đầy đủ, không thiếu một mảnh nhỏ nào.
- Ly Ly, đồng hành cùng ta, ta sẽ không làm nàng thất vọng.
Âm điệu Ly Ly mang theo nét vui mừng:
- Chàng không giết ta sao? Chàng không hận ta đã động tới linh hồn bản nguyên của chàng sao?
Thanh Ngọc lại nhẹ nhàng tâm niệm:
- Ta không hận nàng, cũng không ghét nàng. Nàng biết đấy, từ trước lúc sinh ra ở thế giới này, ta vẫn luôn luôn cô độc một mình, nếu không phải nàng giúp ta, ta sẽ không có biết được tình cảnh của cha mẹ, không có được những nữ nhân yêu thương mình như bây giờ. Thôi, từ nay ân oán xóa hết. Nàng cứ tiếp tục làm những gì nên làm, ở cạnh bầu bạn cùng ta là được rồi. Những ý kiến nàng đưa ra, ta sẽ tham khảo. Nào, tỉnh táo lại, chúng ta bắt đầu.
Nói xong câu này, tâm bình khí thản, Thanh Ngọc cảm thấy tư tưởng khai thông, một hòn đảo chưa rõ tạo hình bên trong thức hải của hắn đang dần dần được hiển hóa ra.
- Đinh! Xét thấy thiếu gia phù hợp với điều kiện đề ra, Chí tôn Tổng Giám mục Ma sứ Ly Ly sẽ trực tiếp đồng hành cùng thiếu gia!
- Đinh! Chúc mừng thiếu gia nhận được danh hiệu ẩn “Người đàn ông nhân từ”, nhận được 100 điểm tích lũy!
Thanh Ngọc nghe xong cái danh hiệu Người đàn ông nhân từ mà vỗ tay lên trán.
Này là cái tình tiết gì?
Nghe thấy tiếng cười khúc khích của Ly Ly, Thanh Ngọc thở dài một hơi. Bà cô này vẫn trốn trong người hắn bao nhiêu lâu mà Thanh Ngọc không biết gì.
Lấy lại tinh thần, Thanh Ngọc cầm lấy lá thư của Trọng Khải, rồi nói:
- Ta thề với Ma đạo, sẽ tìm mọi cách giải phong cho Hằng Thiên tinh, cũng sẽ tìm mọi cách bảo vệ Hằng Thiên tinh trước xự xâm lấn của Tiên tộc.
Sau lời Thanh Ngọc, bỗng dưng lá thư bỗng hóa thành vô số điểm sáng màu vàng, tỏa ra toàn bộ mật thất rồi biến mất. Trong thiên địa lại nổ ra vô số tiếng ầm ầm, Ma đạo chấp nhận lời thề này của hắn.
Nhỏ máu vào trong chiếc nhẫn bên cạnh bộ xương, Thanh Ngọc đeo nhẫn vào ngón trỏ bên tay trái. Lập tức chiếc nhẫn này chìm vào trong tay Thanh Ngọc, chỉ để lại chín hình xăm màu đen nhỏ trên ngón tay hắn.
Giọng nói của Ly Ly vang lên:
- Đây là Đế Tinh Giới Chỉ, nếu ngày nào đó chàng tìm được một khối Thiên Bích Tử Tinh, ta sẽ nâng cấp nó lên Thánh Tinh Giới Chỉ cho chàng.
Thanh Ngọc kiểm tra bên trong nhẫn một chút, thì không còn biết nói gì nữa. Bên trong nhẫn không gian rộng tới mười dặm vuông, linh tinh và ma tinh chất thành đống cao như núi, linh thạch và ma thạch cực phẩm thì thôi, không cần phải bàn.
Qua Ly Ly nói, Thanh Ngọc mới biết cao cấp hơn linh thạch cực phẩm chính là linh tinh. Linh thạch sẽ tương đương với ma thạch, còn cao cấp hơn ma thạch sẽ là ma tinh.
Một trăm viên linh thạch cực phẩm mới bằng một viên linh tinh hạ phẩm!
- Ly Ly, thống kê hộ ta một chút, ta ngại đếm.
- Trong Đế Tinh Giới có tám ngàn vạn linh tinh cực phẩm, hai ngàn hai trăm vạn ma tinh cực phẩm, linh thạch cực phẩm mười sáu ức, ma thạch cực phẩm mười hai ức. Ta khuyên chàng nên giữ lại số linh tinh kia lại, vì ta dự đoán muốn giải phong Hằng Thiên tinh thì con số này chưa hề đủ.
Tám ngàn vạn linh tinh mà còn chưa đủ!
- Ta phát hiện ở trong mật thất có Vạn Linh Cương Thiết, chàng mau thu tất cả lại đi, ta sẽ nâng cấp nhẫn trữ vật của chàng lên thành Trữ Mạch Vương Giới Chỉ, có thêm một ngăn có thể lưu trữ linh mạch. Sau đó thì chàng chờ một chút, ta sẽ thu ma linh mạch trung phẩm dưới lòng đất này giúp chàng.
Thanh Ngọc điên cuồng vơ vét, nào Đế bảo, nào Tôn khí, nào khoáng thạch… Tất cả hắn đều dồn hết về Đế Tinh Giới, kể cả tài sản bên trong nhẫn trữ vật vốn có của mình. Bao nhiêu Đế dược, Tôn dược Thanh Ngọc thu hết vào Sơn Hà Quan Tưởng Đồ, để chúng lặng yên mà phát triển trong đó.
“Xem ra đã tới lúc mình phải chân chính nghĩ đến việc phát triển thế lực rồi. Đế Quân Uyển muốn phủi tay làm chưởng quầy cũng không được nữa.” Thanh Ngọc thầm nghĩ.
Sau khi Ly Ly thu được ma linh mạch vào Trữ Mạch giới của bản thân, Thanh Ngọc kiểm tra thì hóa ra ma linh mạch là một khối đá dài năm trượng màu đỏ sậm, trông như một con giun khổng lồ vậy. Nó có thể hấp thu không khí bình thường trong thiên địa, sau đó tỏa ra ma khí nồng đậm. Có khối ma linh mạch trung phẩm này Thanh Ngọc muốn thăng cấp Linh luân sẽ dễ dàng hơn.
Xong xuôi đâu đấy, Thanh Ngọc đứng trước mặt di hài của Trọng Khải, cung kính hành lễ, lấy ra một tấm vải sạch rồi bọc di cốt lại:
- Ta mang tiền bối đi an nghỉ, tiền bối yên tâm, những gì ta đã thề chắc chắn sẽ làm được.
Thu di cốt lại, Thanh Ngọc ôm Trúc Tố My, trở lại hội hợp với bọn Lạp Ma, trước khi ra khỏi sơn động còn thu lại toàn bộ số Dạ Quang Thần Thạch.
Bảo vật không thể lãng phí a!
…
- Lạp huynh, ta nghĩ bên ngoài kia sẽ có một trận ác chiến đấy. Huynh có sợ hay không?
Lạp ma cười tươi roi rói:
- Ha hả, Ngọc huynh nói đùa, chết ta còn không sợ, sợ chi một lũ kiến hôi?
Thanh Ngọc cười cười, lại nói:
- Thủy tinh cầu của Lạp huynh có thể thu được thêm cả ba vị sư muội vào không, để các nàng ở ngoài không tiện.
Dạ Tố Mai nghe tới đây, bỗng dưng vùng vằng:
- Nguyễn Uyển chủ, xin cho chúng ta giúp một tay!
Hai vị nữ đệ tử Vạn Hoa cốc cũng đứng ra:
- Nguyễn Uyển chủ, chúng ta đều sử dụng phi kiếm tấn công từ xa, sẽ không sao đâu, xin người cho chúng ta ra ngoài chiến đấu.
Thanh Ngọc nghe tới đây, cũng chỉ đành gật đầu:
- Ra ngoài phải lấy an toàn của bản thân làm điều kiện tiên quyết, không được ham chiến, cũng không được lao lên. Đứng đằng sau hỗ trợ ta cùng Lạp huynh là được rồi.
Lạp Ma thả một con gấu lớn cao hơn hai trượng ra, đây là Liệt Sơn Hùng, toàn thân nó màu xám nâu, trông có vẻ vô cùng hiền lành, lại còn đứng bằng hai chân, dáng điệu ngốc nghếch dễ thương.
Tam nữ Vạn Hoa cốc sau khi thấy con gấu này thì ngỏ ý muốn vuốt ve một chút, nó còn chủ động tiến lại gần, làm ra bộ dáng vô cùng hưởng thụ việc người ta sờ cái bụng mập ú của mình.
Thanh Ngọc lại vỗ tay lên trán!
Sao yêu thú mà hắn gặp toàn là loại ngây thơ vô tội vậy?
Nào là con cá mập chết bầm kia, rồi con rồng không muốn làm mà chỉ muốn ăn, bây giờ lại có cả con gấu ú này nữa?
Thanh Ngọc gật đầu với Trúc Tố My, rồi dẫn mọi người ra khỏi sơn cốc.
…
Nơi này bây giờ đã tập trung tới tận hơn ba trăm tu sĩ, vô cùng náo nhiệt. Dẫn đầu là tên Tống Chinh của Bắc Thái Tông kia, ba nữ đệ tử còn lại của Vạn Hoa cốc thì đã bị vây lại, đang cầm pháp khí đứng im một chỗ, vẻ mặt cảnh giác.
Tất cả bọn chúng đều đang chờ đợi.
Chờ đám người Thanh Ngọc đi ra.
Bỗng dưng có người hô lên:
- Ra rồi, bọn chúng ra rồi.
Sâu trong làn sương mờ, đã thấy Thanh Ngọc dẫn theo Lạp Ma và tứ nữ đang từ từ tiến ra ngoài. Cây Huyết Ma Đế Đằng khi thấy hắn lại gần thì đã tự động tách ra một con đường, để bọn Thanh Ngọc đi qua.
Thanh Ngọc tươi cười, không để hơn ba trăm người này vào trong mắt. Nhìn thấy ba nữ đệ tử Vạn Hoa cốc đang bị vây lại, hắn nói:
- Các vị vây công đệ tử Vạn Hoa cốc là muốn khai chiến với tông môn chúng ta hay sao?
Tên Tống Chinh ra vẻ đạo mạo, lập tức bước lên nói:
- Vị đạo hữu này nói quá lời, chúng ta ở đây chưa hề động chạm tới đệ tử quý cốc, hẳn là do các nàng sợ sệt mấy vị huynh đệ xung quanh nên đứng tách xa một chút mà thôi.
Thanh Ngọc nghĩ mà âm thầm cười, đã làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ. Nếu không phải Vạn Hoa cốc chúng ta đánh ra uy danh, thì chờ đó mà các nàng được toàn thây. Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Thanh Ngọc vẫn điềm đạm nói như không có chuyện gì xảy ra:
- Nếu vậy thì mấy vị sư muội qua bên này đi.
Tam nữ Vạn Hoa cốc đang bị bao vây mừng rỡ, bắt đầu di chuyển dần dần về phía Thanh Ngọc. Đám tu sĩ xung quanh cũng từ từ dạt ra chừa lối đi cho các nàng.
Sau khi tụ tập đầy đủ đệ tử Vạn Hoa cốc rồi, thì bỗng dưng Thanh Ngọc nghe Tống Chinh nói:
- Vị đạo hữu này không biết quý tính đại danh?
Thanh Ngọc phong khinh vân đạm nói:
- Tại hạ họ Diệp tên Phàm, chỉ là chủ một khu vườn nho nhỏ trong Vạn Hoa cốc mà thôi.
Đám tu sĩ xung quanh thì ánh mắt tỏ vẻ khinh bỉ, làm gì có chủ vườn nào hung ác như ngươi, một kiếm giết một mạng người?
Tên Tống Chinh kia vuốt râu đạo mạo nói:
- Thì ra là Diệp Uyển chủ, hạnh ngộ, hạnh ngộ!
Sau đó tên này quay lại lớn giọng nói:
- Chư vị, Diệp Uyển chủ nhân trung chi long, cái thế kỳ tài, đã thăm dò được hư thực bên trong sơn cốc này, để tạo phúc cho tu sĩ Thiên Long Vực, chắc hẳn mọi người ở đây cũng muốn được chiêm ngưỡng một phen. Không biết Diệp Uyển chủ có thể bỏ thu hoạch trong đó ra cho các đồng đạo quan sát một lần hay không?
Chúng nữ Vạn Hoa cốc đằng sau thì âm thầm khinh bỉ tên đạo sĩ già chó má này, muốn ăn cướp thì nhào lên mà ăn, còn bày đặt nói đạo lý.