Thanh Ngọc đút cho nàng hai thìa linh dịch, sau đó chờ đợi.
Điều thần kỳ xảy ra, vết tím tái trên mặt Lạp Hinh dần dần biến mất, từ trên đầu cô bé bốc ra một làn khói đen sì, thân thể cũng không đau nữa.
Cô bé lập tức reo vui:
- Ca, muội không đau nữa, muội không đau nữa rồi! Ca, không đau nữa rồi!…
Lạp Ma vui mừng:
- Không đau! Ha ha! Hinh Nhi không đau! Hinh Nhi vui, ca cũng vui, ha ha ha…
Tam nữ Vạn Hoa cốc và Trúc Tố My thấy thế cũng âm thầm mỉm cười, Dạ Tố Mai thì nhìn về phía Thanh Ngọc, trong đôi mắt còn lóe lên dị sắc.
Thanh Ngọc thấy thế lại đổ mồ hôi lạnh, không xong, ưu tú quá lại bị người ta nhớ thương rồi.
Ai!
Ưu tú cũng là cái bệnh a!
Thanh Ngọc thấy hai huynh đệ Lạp Ma còn đang reo vui, lại nói:
- Từ từ, còn chưa xong đâu, độc của Thù Vương sao dễ giải như thế, trong thân thể Hinh Nhi còn rất yếu, có bệnh ẩn. Nếu không chữa mau thì nàng khó mà thọ nổi ba mươi.
Lạp Ma nghe vậy, lập tức kinh hãi, vội vàng nói:
- Tiểu Ngọc huynh đệ, vậy phải làm sao, ngươi có biết cách chữa không, Lạp Ma ta thề với Thiên đạo, nếu ngươi chữa được cho Hinh Nhi ta đời đời kiếp kiếp sẽ làm nô tài của ngươi, không nói hai lời!
Dĩ nhiên lời thề của Lạp Ma không thể rung động Thiên đạo như là lời thề của Thanh Ngọc được, nên không có tiếng sấm động uỳnh uỳnh nào cả. Người được Ma đạo tán thành nói ra lời thề nó sẽ khác.
Thanh Ngọc nghe vậy, cũng âm thầm hài lòng, lập tức nói:
- Nô tài thì không cần, ta muốn một người huynh đệ có thể trung tâm với mình là được rồi. Ta họ Nguyễn, sau này huynh cứ gọi ta là Nguyễn huynh đi.
- Nguyễn huynh yên tâm, Lạp Ma ta không nói nhảm nhiều, ta cũng không còn nơi để về, nếu sau này ai muốn động tới ngươi, trước tiên phải bước qua xác Lạp Ma ta đã.
Thanh Ngọc lập tức vỗ vai Lạp Ma, nói:
- Có lời này của Lạp huynh là được rồi.
Thanh Ngọc lấy ra một Cửu Hoa Ngọc Lộ Quả, nói với Lạp Hinh:
- Hinh Nhi ngoan, ăn thêm quả này nữa, thì sau này mới khỏe mạnh, mới sống lâu bên ca ca được.
Tiểu cô nương lại nhìn Lạp Ma, thấy hắn vội vàng gật đầu, liền ngoan ngoãn cầm lấy Cửu Hoa Ngọc Lộ Quả bỏ vào miệng.
Một lúc sau, vô số tạp chất đen sì trong thân thể nàng được bài trừ ra ngoài, hơn nữa khói đen lại một lần nữa bốc lên đầy đầu. Chờ khói đen tan hết, Lạp Ma mới cởi y phục Lạc Hinh ra, thi pháp tắm rửa cho nàng, rồi lấy một bộ y phục khác mặc lại. Lúc này, làn da của Lạp Hinh bỗng dưng sáng mịn, còn tỏa ra hào quang nhè nhẹ, làm tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc.
Trúc Tố My tự nhiên nói:
- Ngươi nên cảm thấy vô cùng may mắn vì gặp được Nguyễn công tử. Ngươi có biết Đế dược so với loại quả vừa rồi thì thua kém mười vạn tám ngàn dặm không?
Lạp Ma kinh hãi, mặc dù biết loại quả mà Thanh Ngọc lấy ra vô cùng trân quý, nhưng cũng không ngờ nó lại kinh khủng như vậy. Trong lòng hắn tràn đầy cảm kích Thanh Ngọc, hạ quyết tâm không bao giờ bội bạc với hắn. Thanh Ngọc lại vỗ vai Lạp Ma:
- Huynh đệ với nhau, nói nhảm gì nhiều như vậy, hiểu trong lòng là được rồi. Giới thiệu một chút, ba vị đây là đệ tử Vạn Hoa cốc, còn ta là Uyển chủ một uyển cùng sư môn với các nàng. Uyển của ta đang thiếu một phó uyển chủ, Lạp huynh có hứng thú không?
Lạp Ma vội vàng mừng rỡ:
- Vạn Hoa cốc uy danh như sấm dậy bên tai, hơn nữa ta nghe nói sư trưởng và các đệ tử trong cốc đều vô cùng nhân từ đức hạnh, nếu được bái nhập vào thì không còn gì bằng!
Thanh Ngọc kiểm tra linh căn của Lạp Hinh, thấy cô bé này lại là Linh căn song hệ, tư chất thượng giai, nên muốn đem về cho Đàm Bách Hương tự mình dạy dỗ nàng. Hắn nói:
- Để ta về nói với Đàm Thái thượng trưởng lão, bảo bà ấy thu Hinh Nhi làm đồ đệ. Tư chất của Hinh Nhi rất tốt, sau này nhất định không tầm thường.
Lạp Ma nghe thấy câu này thì vô cùng mừng rỡ, cười toe toét. Tới đây, mọi người đều có thu hoạch vô cùng lớn, nhưng Thanh Ngọc vẫn chưa xong việc. Nơi đây chắc hẳn có một ma linh mạch nào đó, nên ma khí tràn ra mới nồng đậm như vậy. Thanh Ngọc nói:
- Mọi người chờ ta ở đây một chút, ta đi một lúc sẽ quay lại.
Nói xong, Thanh Ngọc kéo tay Trúc Tố My đi tìm ma linh mạch, để mấy người Lạp Ma ở lại. Dạ Tố Mai và hai nữ đệ tử Vạn Hoa cốc tiến lên nói:
- Chúc mừng Lạp huynh, huynh sắp trở thành phó uyển chủ Đế Quân Uyển của Vạn Hoa cốc chúng ta rồi!
Lạp Ma cũng ân cần đáp lễ:
- Không dám, không dám, gặp qua các vị sư muội.
…
Trúc Tố My càng ngày càng đánh giá cao Thanh Ngọc, không biết từ lúc nào mà hắn đã trồng được một hạt giống trong tim nàng mà nàng không hề hay biết.
Thanh Ngọc theo phương hướng Tiểu Long chỉ, nắm tay dẫn Trúc Tố My vào sâu trong sơn cốc.
- Chủ nhân, vừa rồi My Nhi hái được Tôn dược và Hoàng dược, đều ở trong này, chủ nhân cầm đi.
Thanh Ngọc nhận lấy nhẫn trữ vật, rồi hôn lên môi Trúc Tố My một cái thật sâu, làm nàng hổn hển nói không ra lời. Không biết tại sao Thanh Ngọc rất thích hôn Trúc Tố My, hắn hưởng thụ cái cảm giác làm nàng muốn thế này không được, muốn thế kia cũng không xong.
Hai người lúc sau nhìn thấy một hẻm đá nhỏ sâu trong lòng núi, chính là từ bên trong đây tỏa ra ma khí vô cùng nồng đậm. Cái hẻm đá này vô cùng chật chội, chỉ một người đi trước, một người đi sau mới có thể cùng nhau tiến vào.
Đi tới cuối cái hẻm đá, sau khi lách mình vào trong một sơn động, Thanh Ngọc và Trúc Tố My mới giật mình!
Vô số xương người nằm la liệt trên mặt đất. Sơn động này cũng không lớn, trên đỉnh có gắn rất nhiều Dạ Quang Thần Thạch chiếu sáng rõ như ban ngày.
Dạ Quang Thần Thạch, đây là Thần thạch a!
Những bộ xương này Ly Ly nói cho Thanh Ngọc biết khi còn sống chủ nhân của chúng có tu vi cao hơn Độ Kiếp kỳ rất nhiều!
Không biết đã qua bao nhiêu năm rồi mà những bộ xương này còn tỏa ra tia sáng lấp lánh, cái thì màu đỏ, cái thì màu trắng tinh, cái lại màu vàng sẫm. Tiểu Long không biết từ đâu chui ra, truyền ý niệm cho Thanh Ngọc, nói có số xương này thì tu vi của nó và Tiểu Bàn sẽ tăng tiến vô cùng nhanh.
Trúc Tố My nhìn thấy Tiểu Long, giật mình một chút nhưng cũng không nói gì. Hôm nay nàng đã kinh ngạc quá nhiều lần rồi, không muốn kinh ngạc thêm lần nữa. Mấy thứ khủng bố xung quanh Thanh Ngọc xuất hiện thường xuyên, nàng cũng quen dần.
Nhưng mà là ấu thể Tinh Quang Thánh Long a!
Nghe đồn tận trong Thánh giới cũng là vì một quả trứng mà đánh nhau vỡ đầu đấy.
Thanh Ngọc lập tức phất tay thu toàn bộ xương cốt ở đây vào Sơn Hà Quan Tưởng Đồ, sau đó ném về bên cạnh bờ biển, để Tiểu Long và Tiểu Bàn ở đó tha hồ mà gặm nhấm.
Tiểu Long lúc này mới bay xung quanh sơn động một lát như thể đang tìm kiếm cái gì.
Nó chỉ móng về một phía, Thanh Ngọc và Trúc Tố My lập tức đi theo.
Khi tới tận cùng của sơn động, Tiểu Long lại truyền ý niệm kêu Thanh Ngọc độn thổ xuống. Thanh Ngọc ôm lấy Trúc Tố My, sử dụng Độn Địa thuật.
Xuống dưới độ cao năm ngàn trượng bên dưới lòng đất, khi rơi vào một căn mật thất, Thanh Ngọc cùng Trúc Tố My mới chân chính hoảng hốt.
Trong đây mới là thứ tốt a!
Khu vườn ngoài kia không thấm tháp gì cả!
Ba mươi tám kiện Đế bảo xếp thành hàng trên một cái kệ tủ. Tôn khí thì vất la liệt dưới đất, không cần phải đếm. Các loại thiên tài địa bảo được phong ấn vô cùng cẩn thận trong một không gian riêng, Đế dược cũng có tới hơn năm trăm gốc, những thứ Tôn dược và Hoàng dược thì bị vất lăn lóc, không thèm để ý tới.
Trúc Tố My nói với Thanh Ngọc:
- Chủ nhân mau thu lại hết đi, đừng nhìn nữa, có thời gian thì kiểm tra lại sau.
Thanh Ngọc nhanh chóng muốn thu tất cả vào trong Sơn Hà Quan Tưởng Đồ, nhưng không tài nào thu được cả. Ly Ly nói:
- Thiếu gia, tất cả đồ vật ở đây đều được đặt khế ước chú. Ở góc phòng có một bộ xương kìa, tờ khế ước chú đang ở trong tay bộ xương.
Thanh Ngọc nhanh chóng phát hiện ra bộ xương này. Bộ xương nổi lên ánh sáng màu trắng tinh, tư thế ngồi gục xuống đất, trong tay bộ xương rõ ràng có một tờ giấy và một cái nhẫn trữ vật. Kỳ lạ làm sao, tờ giấy này không biết qua bao nhiêu năm rồi nhưng vẫn còn mới. Còn chiếc nhẫn kia thì lại có màu vàng, bên trên còn đính chín viên Thiên Bích Hắc Tinh nhỏ màu đen bóng!
Thiên Bích Hắc Tinh! Đây là Đế thạch a! Ai đeo một viên Thiên Bích Hắc Tinh ở bên người tốc độ tu luyện đâu chỉ tăng lên gấp đôi?
Thanh Ngọc nhìn Trúc Tố My, rồi nhẹ nhàng cầm tờ giấy lên đọc:
- “Tiên giới ác nghiệt, muốn xâm chiếm Hằng Thiên Tinh mà âm thầm sai người giở trò từ hai ngàn vạn năm trước, phong bế lại chín phần lực lượng của Tinh cầu chi tâm, khiến vạn vật đổ nát, ngàn vạn người chết đi, nhân tâm công phẫn.
Gần đây chúng lại muốn triệt để xâm chiếm lấy tinh cầu này, làm bàn đạp để tiến vào ma giới, nhưng may sao Chính Tu Giả và Ma giới liên kết lại cùng nhân tộc, cứu lấy tinh cầu chúng ta. Sơn cốc trên kia chính là chiến trường của trận giao phong cuối cùng, đẩy lùi được Tiên giới về, nhưng nhân ma hai tộc tổn thất thảm trọng. Dù gì đi nữa, chắc chắn tặc tâm của chúng sẽ không hề mất đi.