Ai nói người tu đạo là vô tình?
Ngươi lừa già gạt trẻ, giết người như ngóe, máu chảy thành sông, nhưng đến cuối cùng, khi ngươi đứng trên đỉnh phong của toàn bộ vũ trụ, nếu không có tình, ngươi chịu đựng được sự cô tịch đó sao?
Đại đạo vốn dĩ vô tình, nhưng người tu đạo trong tâm có tình vẫn tốt hơn.
Nghĩ tới đây, Thanh Ngọc lại thấy bình cảnh của bản thân đang dần dần nới lỏng.
Khi tu sĩ khai thông được bế tắc trong thâm tâm, hoặc bất chợt ngộ ra một đạo lý, thực lực cũng sẽ kèm theo đó mà mau chóng tăng lên.
…
Buổi tối, khi mọi người tề tựu dùng bữa, Trương Phù Hoa có nói cho Thanh Ngọc nghe về tình huống những năm gần đây. Thiên Long Vực đang có số lượng lớn tu sĩ từ nơi khác đến, do mấy chục năm trước liên tiếp xảy ra dị tượng.
Về phần bọn Quách An, A Phong thúc điều tra ra được sau lưng chúng là người của Tề gia Trung đô. Tề gia có phái một tên chấp sự tu vi Hợp Thể hậu kỳ tới, nhưng tạm thời chưa biết đang ẩn thân ở đâu. Sau khi Trương Phù Hoa biết thông tin này thì đã cố gắng đi tìm kiếm muốn giết chết tên này nhưng chưa được.
Hiện tại Mai phủ, cũng chính là Hồng Trần đường của Vạn Hoa cốc, đã có hai tu sĩ Hóa Thần kỳ là Mai Âm trưởng lão và Mai Sương Sương. Mấy năm gần đây, Mai Sương Sương đã tấn thăng đến Hóa Thần hậu kỳ.
Về phần Nguyên Anh kỳ có tám người, Kim Đan kỳ có hai mươi người, vẫn còn chênh lệch khá lớn so với Quách phủ bên kia.
Việc làm ăn của Vạn Hoa Đan Các thì vẫn duy trì ổn định. Hiện tại Lý Mỵ Nương đã là Vương dược sư, có thể luyện chế ra Vương cấp hạ phẩm đan dược.
Đàm Bách Hương trưởng lão thì vẫn còn tọa trấn Vạn Hoa cốc, chỉ thi thoảng mới tới Minh Hồ thành kiểm tra việc buôn bán, xong rồi lại phản hồi sư môn.
Sau bữa cơm, Thanh Ngọc lấy ra ba cái đầu người giao cho Hạ Tuyết rồi nói:
- Tuyết Nhi, ta đã báo thù cho nàng.
Hạ Tuyết nhìn thấy ba cái đầu, lại rớt nước mắt, nhưng mau chóng bình tâm lại, sau đó quỳ xuống nói với Thanh Ngọc:
- Trọn đời trọn kiếp này Tuyết Nhi sẽ làm người của thiếu gia, nếu có chết cũng sẽ làm ma của thiếu gia.
- Đinh! Chúc mừng thiếu gia hoàn thành nhiệm vụ “Thu tiểu nha hoàn”, nhận được phần thưởng một viên Trấn Không thạch, 1000 điểm tích lũy. Đề nghị thiếu gia nhanh chóng thu lấy Lý Mỵ Nương, học được Thánh pháp Tâm Tâm Tương Ánh Quyết, từ đó thực lực đại tăng. Ly Ly kiến nghị ngay đêm nay thiếu gia song tu cùng nàng. Nếu thuận lợi, thiếu gia có thể đột phá Kim Đan kỳ mà không cần tiến vào cảnh giới Giả Đan.
Thanh Ngọc nghe xong Ly Ly nói mà trong lòng đầy lửa nóng! Đây là tiết tấu mạnh mẽ a!
Đêm nay a!
Bần tăng tới khách sạn rồi, thí chủ báo số phòng đi!
Thanh Ngọc đánh ra một đạo Dẫn Hỏa, thiêu rụi ba cái đầu kia rồi đỡ Hạ Tuyết dậy:
- Giao ra linh hồn bản nguyên của nàng.
Hạ Tuyết mấy năm nay đi theo Trương Phù Hoa tu luyện, hiện tại cũng đã là Luyện Khí tầng chín đỉnh phong. Hơn nữa nàng lại còn là đơn linh căn Thổ hệ, tư chất thượng giai, lại vô cùng hiền dịu nết na nên được mọi người yêu quý vô cùng.
Hạ Tuyết đưa ra linh hồn bản nguyên cho Thanh Ngọc, sau đó mặt có hơi ửng hồng. Có phải sắp tới thiếu gia sẽ làm chuyện kia với mình không? Hồi hộp quá.
Trương Phù Hoa nhìn thấy vậy thì lấy tay che miệng cười khẽ, sau đó huých tay Lý Mỵ Nương:
- Tối nay con tới ở cùng với Ngọc Nhi đi.
Lý Mỵ Nương nghe vậy thì hai tai đỏ bừng, cúi mặt xuống, trong mắt còn nhìn thấy vẻ mặt kỳ quái của Mai Sương Sương phía đối diện.
Thanh Ngọc giả ngu, nói với Mai Sương Sương:
- Nàng truyền lệnh xuống, từ nay Vạn Hoa Đan Các và tất cả các cửa hàng chi nhánh không bán đan dược cho Quách Phủ. Nếu ai bán đan dược cho Quách Phủ, Vạn Hoa Đan Các sẽ lập tức phong sát dược điếm đó, không bao giờ làm ăn cùng nữa.
Sau đó tiếp tục quay ra nói với Lý Mỵ Nương:
- Nàng còn Linh Âm đan không?
Lý Mỵ Nương gật đầu nói:
- Ta còn, lần trước bốn nhánh Thủy Âm Tảo chàng tìm về ta luyện chế được hai mươi tư viên, giờ vẫn giữ ở đây. Chàng cầm đi.
Thanh Ngọc nhận lấy bình đan dược, rồi đưa cho A Phong thúc một viên, Mai Sương Sương một viên và Hạ Tuyết một viên.
- Đây là Linh Âm đan, sau khi phục dụng sẽ trực tiếp khai mở con đường luyện Thần cho mọi người. A Phong thúc, người có muốn trở thành một Luyện khí sư không?
A Phong chậm rãi gật đầu:
- Nếu có điều kiện nghiên cứu luyện khí ta cũng không từ chối.
Thanh Ngọc lại nói:
- Sương Sương, ta muốn nàng trở thành một Linh phù sư, Tuyết Nhi, ta muốn nàng theo Trương ma ma học tập, trở thành Linh thực sư, hai nàng có nguyện ý không?
Hai nàng đồng thanh trả lời:
- Nguyện ý.
Thanh Ngọc lấy ra ngọc giản, đưa cho từng người rồi nói:
- Đây là ngọc giản ghi lại chân giải về từng loại chức nghiệp, trong đó còn có tất cả các nguyên liệu vật dụng mà mọi người cần tìm hiểu. Mọi người nhanh chóng khai thông thức hải, rồi bắt đầu học tập đi. Tiền dùng để mua vật liệu thì cứ lấy ở Vạn Hoa Đan Các. Mỵ Nương, nàng cho A Phong thúc, Sương Sương và Hạ Tuyết mỗi người một tấm lệnh bài, có thể toàn quyền sử dụng tài nguyên của Vạn Hoa cốc.
Trương Phù Hoa sau khi nhận được ngọc giản thì kinh ngạc:
- Trời ạ, bên trong có chân giải về Thực nghệ đến tận Đế cấp! Hơn nữa nguyên liệu nấu ăn cũng được ghi rõ rõ ràng ràng!
A Phong thúc mặt không biểu cảm cũng gật đầu:
- Bên ta cũng vậy, ghi lại Khí nghệ đến Đế cấp!
Mấy người xung quanh vô cùng hâm mộ, nhất là Mai Âm trưởng lão. Việc Thanh Ngọc không hề đưa Linh Âm đan cho bà cũng phần nào chứng tỏ hắn vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng vào Mai Âm. Bà cũng sống lõi đời rồi, nên cũng biết bây giờ chưa phải là lúc. Xem ra sau này nên nhìn nhận hắn chân chính là cô gia mà đối đãi a!
Lý Mỵ Nương sau khi phát lệnh bài cho mỗi người thì lại nói với Thanh Ngọc:
- Chàng bây giờ cũng không thể làm dược đồng được nữa. Chàng muốn chức vị gì trong Vạn Hoa cốc, ta sẽ cho chàng?
Thanh Ngọc trầm tư hồi lâu:
- Ừm, ta suy nghĩ đã, nàng yên tâm, cho dù sau này ta có ra làm sao cũng không bao giờ rời bỏ Vạn Hoa cốc. Ta không muốn bị sự vụ trong cốc phiền nhiễu, vậy nàng cho ta làm Uyển chủ một Uyển đi, gọi là Đế Quân Uyển.
Trương Phù Hoa nói:
- Đế Quân Uyển! Hay! Tên hay! Mai ta sẽ sai người trồng thêm ít cây cối trong tòa đình viện này, rồi A Phong thúc sẽ làm một tấm bảng hiệu cho con. Được rồi, mọi người giải tán đi thôi, Tuyết Nhi đi theo hầu hạ thiếu gia và cốc chủ.
Lý Mỵ Nương nghe tới đây thì đỏ mặt tía tai, nhưng cũng len lén đứng về phía sau Thanh Ngọc. Mai Sương Sương lườm nguýt một cái rồi cũng trở về, dự định bế quan phục dụng Linh Âm đan.
…
Sau khi trò chuyện tới tận đêm khuya về kinh lịch mấy năm nay của mình, Thanh Ngọc cuối cùng cũng bế được Lý Mỵ Nương lên giường. Nhưng chưa kịp hành sự thì đã thấy Hạ Tuyết đứng ở phía ngoài, tay còn đang giơ lên không biết có nên gõ cửa hay không.
Mỵ Nương vội vàng ngồi dậy, nói:
- Tuyết Nhi, em vào đi.
Hạ Tuyết bước vào trong ánh nhìn kỳ quái của Thanh Ngọc và Mỵ Nương. Sau khi nàng cài then cửa lại, bỗng nhiên lại gần giường, hai tay túm lấy mép váy cúi đầu mà nói:
- Thiếu gia, phu nhân, Trương ma ma có nói, có nói…
Lý Mỵ Nương nhẹ nhàng mỉm cười, kéo tay Hạ Tuyết ngồi xuống giường, rồi hỏi:
- Gọi ta là tỷ tỷ, không cần gọi là phu nhân. Ma ma nói gì?
- Ma ma nói khi hai người động phòng thì em, thì em…
Nói đến đây mặt nàng đỏ rần, càng cúi thấp mặt xuống, hai tay vẫn còn đang bấm chặt vào nhau, vô cùng ngại ngùng. Thanh Ngọc thấy có gì đó sai sai, lập tức hỏi:
- Thì em làm gì?
Hạ Tuyết lấy hết can đảm nói liến thoắng:
- Thì em phải ở bên cạnh để hầu hạ thiếu gia, ma ma nói theo quy định của gia tộc thì bên cạnh thiếu gia sẽ có hai tiên thị, mà em bây giờ là một tiên thị của người, nên khi hai người làm chuyện đó em phải quỳ một bên hầu hạ.
Thanh Ngọc vỗ tay vào trán.
Kiểu này là muốn hút khô dinh dưỡng bần tăng a!
Nhưng mà nghĩ tới cảnh mình đang giao hoan với Mỵ Nương các nàng, lại thấy hai bên Tử Nhược và Hạ Tuyết đang trần truồng quỳ một bên, mới nghĩ thôi cũng đã cảm thấy ối giời ôi rồi.
Lý Mỵ Nương nhìn Thanh Ngọc, rồi lại lấy tay xoa xoa lưng Hạ Tuyết, mặt hơi đỏ nói:
- Tuyết Nhi, những việc đó ta đều biết rồi, em không phải ngại, chỉ tiện nghi cho tên tiểu tử háo sắc này, tỷ muội ta từ nay phải đồng tâm hiệp lực trừng trị hắn.
Hạ Tuyết nghe vậy cũng tự nhiên ngẩng mặt cười hì hì, nhưng lại cảm thấy tình huống không đúng lắm, nên lại cúi đầu xuống.
Thanh Ngọc làm ra một bộ mặt vô cùng nghiêm nghị nói:
- Hai vị nương tử, đêm xuân đáng giá nghìn vàng, bây giờ có phải chúng ta nên làm chính sự hay không?