Chương 53: Ma Đế Quân (Sáng Tác)

Trong lòng Thanh Ngọc ngập tràn chiến ý, không biết hiện tại bản thân hắn có thể chiến thắng Kim Đan trung kỳ hay không?

Chỉ có ma luyện trong sinh tử mới có khả năng nhanh chóng cường đại.

Thanh Ngọc lập tức tung ra một chiêu Vọng Nguyệt Trảm, bắn thẳng về phía phi kiếm của Tu Thiếu Khang, sau đó lại bồi thêm một nhát Kinh Tuyết Trảm nữa.

Kiếm khí như hồng, gào rít trong không trung.

Tu Thiếu Khang không hề sợ hãi, trực tiếp lấy ra một Pháp khí cực phẩm hình cái bát, trong mồm niệm chú, cái bát bỗng dưng to lớn lên, chặn hết kiếm chiêu của Thanh Ngọc, sau đó từ bàn tay lại đẩy ra một chưởng ấn to lớn bằng chân khí, muốn ép chết hắn.

Bây giờ trong đan điền Thanh Ngọc cũng đều là chân khí, nên hắn không sợ Tu Thiếu Khang.

Một Cửu Hoang Kiếm được chém ra, cắt đôi bàn tay chân khí kia. Tu Thiếu Khang bỗng nhiên gào to:

- Kiếm tu! Ngươi chính là tên súc sinh giết con ta! Đền mạng đi!

Gã lấy ra một tòa tháp nhỏ màu đen, trong mồm niệm chú, lập tức tòa tháp biến lớn, trực tiếp đè ép lên đỉnh đầu Thanh Ngọc.

Tu Thiếu Khang nhanh nhẹn vô cùng, vừa thấy Thanh Ngọc bị tháp đen trấn áp đã lấy ra một tấm Cuồng Lôi Phù Vương cấp trung phẩm, tung về phía hắn. Lôi điện màu đen mang theo uy thế hủy diệt đáng sợ bắn thẳng vào người Thanh Ngọc, không có cơ hội tránh thoát.

Tên Tu Thiếu Khang này cũng là dốc hết vốn liếng, đến cả Vương phù cũng lấy ra, đủ để thấy gã hận Thanh Ngọc cỡ nào. Hắn nhìn thấy Thanh Ngọc bị tia sét bắn trúng, ngửa đầu cười to.

Tu sĩ Ngưng Chân mà trúng phù này thì chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.

Nhưng hắn tính hai bước thì đều sai cả hai.

Tòa tháp kia chèn ép cũng không thể nào bằng được bậc thang thứ sáu mươi của Cửu Thập Cửu Thiên, chứ đừng nói thứ bây giờ Thanh Ngọc không sợ nhất chính là hỏa diễm và lôi điện. Tia lôi điện màu đen kia vừa chạm đến Thanh Ngọc thì đã biến mất tung tích, bị Vô Trần Hoa trong đan điền hấp thu sạch sẽ.

Không để địch nhân có cơ hội trở tay, Thanh Ngọc lập tức dùng sát chiêu Vô Phong Trảm, vô vàn kiếm khí sắc bén mang theo lôi điện từ Trúc kiếm lao thẳng tới thân hình Tu Thiếu Khang còn đang cười kia.

Tu Thiếu Khang biến sắc, không tin vào mắt mình, vội vàng lấy Pháp khí hình cái bát kia đón đỡ.

Nhưng trong chiến đấu khi chưa giết được đối thủ mà buông lỏng là sai lầm chí mạng rồi. Tiếp sau vô vàn đạo kiếm khí của Vô Phong Trảm lao tới, Thanh Ngọc trực tiếp đạp Nhất Lý Bộ tới trước mặt Tu Thiếu Khang, hai tay vung kiếm liên tục, Tịch Diệt Thiên Ma Trảm được tung ra.

Bảo giáp phòng ngự của Tu Thiếu Khang chỉ chặn được hai nhát kiếm đầu tiên, sau đó vỡ nát. Kết quả của gã thì vô cùng thê thảm, trực tiếp bị băm thành thịt vụn.

Tu sĩ Ngưng Chân đỉnh phong diệt sát Kim Đan trung kỳ a!

Nghe cũng chưa bao giờ nghe qua!

Nhưng Thanh Ngọc không lấy làm mừng, vì kẻ địch của cha mẹ hắn mạnh hơn Tu Thiếu Khang đâu chỉ trăm vạn lần?

Thanh Ngọc thu thập chiến lợi phẩm, sau đó lại tiếp tục xử lý mấy tên quản sự kia.

Đám phàm nhân này thì Thanh Ngọc mặc kệ họ, dù bây giờ có cứu họ thì vẫn sẽ có người khác bị bắt đến đây mà thôi.

Hắn nói với mấy người đó muốn chạy thì chạy, muốn ở thì ở.

Trước khi đi Thanh Ngọc còn thu lại đầu của tên họ Hạ và tên họ Dư, sau đó đánh ra Dẫn Hỏa thuật thiêu hủy toàn bộ xác người và dấu vết.

Hắn muốn tiếp tục định tìm kiếm xung quanh Mai Dương tông, giết nốt tên họ Bành kia báo thù cho Hạ Tuyết.

Sau khi tìm đến cái linh quáng thứ năm, cũng vơ vét sạch sẽ trên đường đi, Thanh Ngọc đã tìm thấy tên họ Bành.

Tên này lúc Thanh Ngọc tìm thấy còn đang cưỡi trên người một nữ tử thanh lâu, bị hắn một kiếm chém chết, thu lấy thủ cấp.

Cao tầng Mai Dương tông sau khi biết tin mấy linh quáng xung quanh bị tập kích thì vô cùng giận dữ, bắt đầu điên cuồng điều tra nhưng mãi mà không có kết quả.

Sau khi về qua Vạn Hoa cốc lấy mầm cây non ở bên cạnh nhà trúc rồi trồng vào bên trong Sơn Hà Quan Tưởng đồ, Thanh Ngọc sững sờ khi thấy nó chui tới nằm cạnh Bồ Đề thụ.

Đây là Hỗn nguyên linh vật!

Không biết khi lớn lên nó có tác dụng gì?

Thanh Ngọc tiến thẳng về Minh Hồ thành. Nhiều năm đã qua rồi, không biết mọi người có ổn không. Khi bước chân vào Vạn Hoa Đan Các, thấy vẫn đang kinh doanh, Thanh Ngọc mới thở phào một hơi.

Lý Mỵ Nương từ trên lầu lao xuống, nắm lấy tay Thanh Ngọc, như thể xem hắn có bị mất đi miếng thịt nào không.

- Chàng, chàng trở về rồi, làm ta lo lắng muốn chết!

Thanh Ngọc nhìn xung quanh một chút, gật đầu với nàng rồi nói:

- Chúng ta trở về đình viện nói chuyện.

Sau khi Thanh Ngọc trở về Mai phủ, tất cả mọi người đều ngừng bế quan chạy ra chào đón. Trương Phù Hoa, Hạ Tuyết, Mai Sương Sương, A Phong thúc,… tất cả mọi người đều vây lấy hắn, hỏi dồn dập làm Thanh Ngọc không kịp trả lời.

Trương Phù Hoa nói:

- Từ từ, mọi người để Ngọc Nhi tắm rửa nghỉ ngơi đã, tối nay ta sẽ vào bếp làm mấy món tẩy trần cho con.

Mai Âm trưởng lão nhìn thấy tu vi Ngưng Chân đỉnh phong của Thanh Ngọc mà trợn mắt há mồm, đây còn là người sao!

Mai phủ bây giờ cũng đã nhiều người hơn, nhân khí đang phát triển vô cùng ổn định. Vài năm trước, Mai Âm trưởng lão cùng Mai Sương Sương đã chính thức bái nhập Vạn Hoa cốc. Mai Sương Sương trở thành Hồng Trần đường chủ, còn Mai Âm trở thành phó đường chủ. Hồng Trần đường có nhiệm vụ thu thập tin tức, hiện tại ở khắp nơi trong Thiên Long Vực đều có đệ tử ẩn mình cư trú.

Thanh Ngọc việc đầu tiên muốn làm vẫn là nhổ đi mối họa tiềm tàng đã, nên hắn bảo Mai Sương Sương gọi tên đệ đệ Tiểu Bảo của nàng đến.

Mai Sương Sương không biết Thanh Ngọc muốn làm gì, nhưng vẫn cho người đi gọi.

Một lúc sau thì Tiểu Bảo đến. Bây giờ hắn cũng đã là một thiếu niên, nhưng sắc mặt vẫn trắng bệch, không có chút huyết sắc nào, tu vi đã là Luyện Khí tầng năm.

Mai Sương Sương nhẹ nhàng hỏi Thanh Ngọc:

- Có chuyện gì mà chàng gọi Tiểu Bảo tới đây vậy?

Thanh Ngọc nói với Trương ma ma:

- Ma ma, nhờ người phong bế kinh mạch của Sương Sương một chút.

Trương Phù Hoa nghe vậy, không biết chuyện gì nhưng vẫn lập tức phất tay đánh một đạo thủ ấn vào trong người Mai Sương Sương, sau đó cách không kéo nàng lại, bàn tay thon dài đã trực tiếp đặt trên cổ nàng, nói:

- Đừng động, ta không muốn làm ngươi đau.

Mai Sương Sương kinh ngạc nhìn Thanh Ngọc, không biết đang xảy ra chuyện gì.

Mai Âm trưởng lão hốt hoảng nói:

- Ngươi muốn làm gì! Thả Sương Sương ra!

A Phong thúc ở một bên thấy vậy tỏa ra uy áp Hợp Thể kỳ, làm Mai Âm trưởng lão đứng im run lẩy bẩy.

Thanh Ngọc khẽ lắc đầu, rồi nói:

- A Phong thúc, đánh nô ấn lên người Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo lúc này bỗng dưng lấy ra một cái thú nang, sau đó thả một đàn trùng độc ra ngoài, nhưng chưa kịp làm gì, đã bị Vô Trần Hỏa của Thanh Ngọc đã thiêu chết toàn bộ.

Thanh Ngọc tỏa ra uy áp về phía Tiểu Bảo, sau đó gật đầu với A Phong, A Phong liền giơ tay đánh một đạo nô ấn lên người hắn.

Thanh Ngọc hỏi:

- Nói, ai sai ngươi đầu độc chết Mai lâu chủ!

Mai Sương Sương đến đây không thể tin vào tai mình, bỗng dưng quay ra nhìn Tiểu Bảo, rồi rơi xuống hai hàng lệ. Trương Phù Hoa cũng hiểu ra vấn đề, mới hạ tay đang nắm ở cổ nàng xuống, ôm Mai Sương Sương vào lòng.

Tiểu Bảo kia thề chết không khai, A Phong thấy vậy lấy ra năm cây kim châm, bắn thẳng vào trên người hắn.

- Arhhh!… Ta nói, ta nói, xin dừng lại đi, ta nói! Là tên Phù Trí ở bên cạnh Quách An bắt ta giết Mai lâu chủ, ta cũng bị trúng độc, ta không thể không làm theo lời hắn!…Arhhh!

Thanh Ngọc gật đầu với A Phong thúc, sau đó nhìn về phía Mai Sương Sương. Nàng lúc này đang run rẩy đến vô cùng, nước mắt tràn ra ướt nhòe khuôn mặt kiều diễm. Nàng gào to:

- Đồ súc sinh! Ta thấy ngươi đáng thương, nhận nuôi ngươi, cho ngươi ăn no mặc ấm, thế mà ngươi nỡ hạ độc thủ với cha ta! Tên khốn nạn, lúc ấy cha ta mất ngươi mới có bốn tuổi mà thôi! Tên rắn độc!…

Mai Sương Sương vừa nói vừa khóc, làm Thanh Ngọc cũng cảm thấy nhức nhối trong lòng, hắn tiến lại ôm lấy nàng, an ủi:

- Không sao, không sao, giờ ta về rồi, ta sẽ làm chủ cho nàng.

Mai Sương Sương trong lòng Thanh Ngọc tiếp tục khóc lớn, mọi người cũng chỉ đành tản ra, dành lại không gian cho hai người. A Phong thúc thì xách Tiểu Bảo đi thẩm vấn, Trương Phù Hoa lắc đầu nhẹ rồi cũng rời đi.

Thanh Ngọc ngồi xuống ghế, rồi lại kéo Mai Sương Sương ngồi trên đùi mình. Hắn nói:

- Đồ ngốc, không phải vẫn còn ta ở đây sao.

Mai Sương Sương nước mắt nhạt nhòa, nói:

- Ngươi đi bao nhiêu năm rồi không thèm về, hại ta ở đây lo lắng cho ngươi…

Thanh Ngọc thở dài, lấy ra Hoàn Nhan dịch, rồi bôi lên vết sẹo của Mai Sương Sương. Chưa được bao lâu, vết sẹo biến mất, khuôn mặt nàng vốn dĩ đã mị hoặc chúng sinh nay càng xinh đẹp bội phần.

Đúng là mỹ nhân bại hoại a!

Thanh Ngọc biết trong lòng Mai Sương Sương đang buồn, cũng không làm gì, chỉ nhẹ nhàng im lặng ôm lấy nàng, mặc cho nàng phát tiết trong lòng ra. Cường giả Hóa Thần kỳ cuối cùng trong thâm tâm vẫn không thoát khỏi một chữ tình.