Thanh Ngọc cởi chiếc áo nhỏ của mình ra, bắt đầu dùng dao xé nó thành mấy mảnh vải dài. Hắn lấy bã thuốc đang nhai trong miệng, thành thạo đắp lên vết thương trên tay nữ nhân kia, xong dùng vải quấn lại.
Tay thì được rồi, nhưng mà bây giờ bụng nàng thì sao?
Cởi áo nàng ra à?
Cởi áo nàng ra rồi lúc tỉnh lại nàng cầm kiếm xiên mình thì sao?
Hẹo à?
Nhưng mà nữ nhân này đang mất nhiều máu quá, nều không cầm máu được thì chắc là sẽ chết.
Thôi kệ, Thanh Ngọc còn nhỏ mà, hắn trong sáng, chắc nàng không để ý đâu.
Nghĩ liền làm, Thanh Ngọc bắt đầu cởi thắt lưng nữ nhân kia ra, vén lớp áo ngoài lên. Hắn nhìn thấy một cái yếm nhỏ màu trắng hồng, với hai chú tiểu bạch thỏ như ẩn như hiện phía sau.
Thôi đã chơi rồi chơi cho tới, Thanh Ngọc vén một phần yếm lên, trong đầu hiện ra hai chữ “Thật lớn” nhưng mà hắn vẫn là thành thành thật thật đắp thuốc lên vết thương ở bụng của nàng, rồi lấy mảnh vải buộc lại.
Làm xong đâu đấy, Thanh Ngọc mới ghém áo nữ nhân kia lại, rồi lại mang thắt lưng lên.
- Ai, làm người tốt phải tốt tới cùng, trông nàng một lúc vậy.
Thanh Ngọc cũng chưa định hái thuốc, vì Trương ma ma hôm nay phải lên Bá Nha huyện giao hàng, đi chừng đó chắc cũng mất vài hôm mới về. Hôm nay ở lại trông nữ nhân này một hôm chắc không sao.
Hắn để nàng nằm xuống lại, rồi đi quanh núi kiếm thêm nước và săn vài con thú rừng gì đó.
Sau một hồi, Thanh Ngọc quay trở lại, thì nhìn thấy sắc mặt nữ nhân kia đã khá hơn, nên hắn dứt khoát ra một góc tìm củi khô, rồi nướng con thỏ rừng lên ăn.
Mấy việc săn bắt nho nhỏ này thì Thanh Ngọc làm là thành thạo, vì trước đây A Phong hay đặt sẵn bẫy thú xung quanh ruộng thuốc trên núi, hôm nay gặp may lại có một con thỏ sập bẫy.
Sau khi nướng xong con thỏ thì hắn nghe thấy thanh âm “Nước, nước…”
Thanh Ngọc nhìn lại, thấy nữ nhân kia đang nhúc nhích một chút nhưng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, hắn đành bỏ con thỏ đó chạy lại rồi giúp nàng uống nước.
Uống nước xong, nữ nhân lại tiếp tục mê man. Thanh Ngọc dành lại nửa con thỏ cho nàng, sau đó dựa vào phiến đá, ngồi ngay ngắn mà tu luyện Thiên Diễn Kinh.
Mặt trời đã gần khuất bóng rồi, đột nhiên Lý Mỵ Nương tỉnh dậy. Nàng bị nội thương khá nặng, lại còn bị kẻ thù đâm cho hai nhát kiếm, phải trốn chạy. Chạy được một lúc lâu, thấy kẻ thù cũng không truy đuổi nên mới ghé vào ruộng thuốc này dưỡng thương, ai ngờ lại hôn mê lúc nào không biết.
Lý Mỵ Nương bình tĩnh nhìn xung quanh, rồi định thần kiểm tra vết thương. Nội thương khá nặng nhưng cũng không nguy hiểm. Còn ngoại thương thì… Ủa?
Nàng giật mình, nhìn ra xung quanh, chỉ thấy một cậu nhóc bé xíu cởi trần ngồi xếp bằng ở đó, phía bên tay phải còn để một gùi thuốc và một con dao, cộng thêm một nửa con thỏ nướng trên lá sen vẫn còn đang tỏa ra mùi thơm nhè nhẹ.
Lý Mỵ Nương lúc này mới để ý trên tay mình đang được băng bó. Là lạ, nàng cảm nhận ngay thấy được bụng mình cũng đã được băng bó.
Là ai băng?
Cậu nhóc này băng sao?
Nói như vậy… là cậu nhóc này cởi áo nàng ra hả?
Rồi Lý Mỵ Nương lại còn giật mình thêm nữa, bởi vì mạng che mặt của nàng cũng bị lấy xuống rồi.
Nhóc con này!
Nội tâm của Lý Mỵ Nương đang sôi trào, nhưng mà nhìn thấy bình nước của cậu nhóc thì hơi bình tĩnh lại.
À, thì ra nhóc cho mình uống nước.
Nhưng mà… cái này phải làm sao?
Sư phụ Lý Mỵ Nương ngày trước khi tọa hóa có nói: “Sau này, nam nhân nào tháo mạng che mặt của con xuống đầu tiên thì nhất định con phải gả cho người đó, hơn nữa phải hết lòng hết dạ mà đi theo người ta, nhớ lấy, nhớ lấy, nếu không ta có chết cũng không nhắm mắt...”
Lý Mỵ Nương kinh hãi rồi. Bây giờ… Mình phải gả cho nhóc này hả? Sư phụ ơi người có nhầm lẫn không… Con năm nay hơn trăm tuổi rồi mà phải gả cho một cậu nhóc 5 tuổi?
- Ư hưm.
Nàng đanh giọng.
Thanh Ngọc mở mắt, quay đầu lại, thấy nữ nhân kia đang nhìn mình chằm chằm, không nói câu gì.
- Tỷ tỷ, tỷ tỉnh rồi.
Mỵ Nương nhẹ gật đầu, nhưng cũng không nói gì thêm. Nàng đường đường Cốc chủ Vạn Hoa Cốc, Nguyên Anh kỳ cường giả, tính tình thanh lãnh đã quen, bây giờ tự dưng mọc ở đâu ra một tiểu phu quân nho nhỏ này, làm nàng không tài nào bình tĩnh được.
Thực ra chẳng cần Thanh Ngọc đắp thuốc uống nước, Lý Mỵ Nương cũng có thể tự mình tỉnh lại, trong nhẫn trữ vật của nàng vẫn còn đan dược chữa thương, nhưng mà nghĩ công người ta chăm sóc mình, lại còn ngồi coi mình không biết bao lâu, nên tâm tình cũng dịu bớt.
Sư phụ Lý Mỵ Nương ngày xưa bản lĩnh thông thiên, một thân tu vi Luyện Hư kỳ, lại tinh thông lục nghệ, nhất là Quẻ thuật, nên lời sư phụ nói nàng chắc chắn sẽ làm theo. Nhưng mà nội tâm Lý Mỵ Nương vẫn hơi tò mò. Nàng cố ý ngồi yên, tỏ vẻ không có sức lực xem tiểu phu quân này của nàng định làm gì.
Thanh Ngọc xuất thân từ thời hiện đại, dĩ nhiên cũng phải hiểu chút lịch sự tối thiểu, nên mang theo túi nước và nửa con thỏ còn lại trên chiếc lá sen mang lại gần nàng.
Hắn nhỏ giọng nói:
- Tỷ tỷ, ta thấy tỷ bị thương nên đã tự ý đắp thuốc cho tỷ, hơn nữa ta… ta còn cởi áo của tỷ, nhưng mà tỷ yên tâm đi, ta không làm gì bậy bạ đâu, tỷ đừng trách ta có được không?
Lý Mỵ Nương không còn lời nào để nói. Ngươi rõ ràng cởi cũng cởi rồi, sờ cũng sờ rồi, giờ còn bảo ta không trách ngươi, vậy ta trách ai?
Nghĩ làm vậy, nhưng nàng cũng nhẹ gật đầu.
“Hừ, coi như ngươi biết điều. Hơn nữa, mặt mũi cũng không tệ lắm. Ây da, mình đang nghĩ gì thế này! Phi!”
Thấy Lý Mỵ Nương gật đầu, Thanh Ngọc cũng là thở phào nhẹ nhõm. Hắn ngồi xuống, xé thịt thỏ ra thành từng miếng từng miếng nhỏ, sau đó ngẩng đầu lên nhìn nàng:
- Tỷ, ta để dành cho tỷ, tỷ ăn đi.
Lý Mỵ Nương là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, không cần ăn uống, nhưng mà nội tâm vẫn thấy hơi thinh thích, cảm giác có người xé thịt cho mình ăn cũng không tệ. Nàng nhẹ nhàng cầm một miếng thịt nhỏ lên bỏ vào miệng, nhai từ tốn, xong còn lấy tay kia che lại, rất có phong phạm nữ nhân.
Thanh Ngọc thấy vậy, cười hì hì, cũng không nói gì nhiều.
Ở đằng xa phía sau rừng cây, có hai người đứng nhìn về phía Thanh Ngọc và Lý Mỵ Nương. Nếu Thanh Ngọc mà biết chắc sẽ vô cùng sửng sốt. Một người đàn ông cao lớn, chính là A Phong thúc mất tích ngoài biển của hắn, mà người còn lại, không còn ai khác ngoài Trương ma ma.
Trương ma ma nói:
- Chuyện thiếu gia vừa hạ sinh đã là Hoang Cung cảnh, lại gây ra thiên địa dị tượng Bạch Long Giáng Lâm ở Trung Đô đã gây chấn động rồi sao? Mụ bà đỡ khốn kiếp đó hóa ra lại dám mật báo cho Dương gia. Bây giờ tình hình ở Trung Đô thế nào?
A Phong đáp lại:
- Vẫn gió êm sóng lặng.
Nếu có tu luyện giả ở đây mà nói, có thể sẽ vô cùng khiếp đảm. Hai đại năng Hợp Thể kỳ lại âm thầm bảo hộ cho một cậu nhóc, có dùng mông mà nghĩ cũng phải hiểu cậu nhóc này có thân phận thế nào.
Trương ma ma lại nói:
- Nữ nhân kia hình như là Cốc chủ một cốc ở gần đây. Thôi, âu cũng vậy, để xem thế nào. Áp chế đi, đừng để nàng dùng thần thức điều tra tu vi của thiếu gia.
A Phong im lặng gật đầu.
Lúc này, Lý Mỵ Nương đã thôi không ăn nữa, nàng cầm bịch nước lên uống một ngụm nhỏ rồi nói bằng một giọng nói vô cùng dễ nghe:
- Ngươi tên là gì?
Thanh Ngọc đáp:
- Ta cũng không biết ta tên là gì, thúc thúc ta hay gọi ta là Tiểu Ngọc.
Lý Mỵ Nương lại hỏi:
- Cha mẹ ngươi đâu?
Thanh Ngọc thở dài một cách hoàn toàn không phù hợp với độ tuổi của hắn, rồi nhẹ nhàng lắc đầu.
- Đưa tay đây.
Thanh Ngọc sững sờ?
Thế này có nhanh quá không?
Trong lúc đầu hắn còn đang có mấy đàn heo nái chạy qua thì tay nhỏ cũng từ từ chìa ra cho Lý Mỵ Nương.
Mỵ Nương đưa vào tay Thanh Ngọc một tấm lệnh bài bạch ngọc, trên đó có hình vẽ một bông hoa mẫu đơn và hai chữ “Vạn Hoa”.
Nàng nói với hắn:
- Vài tháng nữa ở Bá Nha huyện sẽ tổ chức tông môn trắc thí, ngươi có muốn tu luyện không?
Thanh Ngọc nhìn Lý Mỵ Nương, trong đầu cũng đoán ra tám chín phần nàng là người tu luyện.
Nhưng mà tại sao Lý Mỵ Nương lại đưa hắn lệnh bài?
Nhỡ hắn không có linh căn, không có tư chất thì sao?
Lý Mỵ Nương lại nói:
- Nếu ngươi muốn tu luyện, thì đến ngày cứ cầm lệnh bài này đến đó là được rồi. Bây giờ ta phải đi, sau này có duyên sẽ gặp lại.
Thanh Ngọc đến đây mặc dù đang hoài nghi nhưng cũng chần chừ gật đầu.
Lý Mỵ Nương lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một viên đan dược óng ánh, to bằng hạt nhãn, bỏ vào miệng sau đó đứng dậy, chỉnh lý lại y phục, rồi nhìn Thanh Ngọc thêm mấy lần. Trong đầu nàng thầm nghĩ đúng là khác người mà, đứa trẻ năm tuổi lại có bộ dạng như này sao?
Cũng không nói gì nữa, Lý Mỵ Nương lấy kiếm ra, rồi nháy mắt đứng lên đó phi độn đi mất.
- Ai, nàng còn bay được a. Nghe người ta nói nhiều rồi bây giờ mới được thấy lần đầu tiên.
Thanh Ngọc thở dài, đứng dậy sắp xếp một chút, rồi bắt đầu cầm dao đi thu hoạch thảo dược. Hôm nay Trương ma ma đi lên huyện rồi, về hắn còn phải nấu cơm nữa.