Chương 4: Lý Mỵ Nương

- Đinh, chúc mừng thiếu gia hoàn thành nhiệm vụ “Hoang Cung”, nhận được Gói quà bắt đầu, và một lần chỉnh sửa ngoại hình tùy ý khi tái sinh. Thiếu gia có muốn bắt đầu tùy chỉnh ngoại hình không?

Âm thanh Ly Ly vang lên trong đầu Thanh Ngọc.

- Ly Ly, tôi tu luyện bao lâu rồi?

- Thiếu gia, tính theo thời gian trái đất, người tu luyện 15 năm rồi.

Ly Ly nói.

Thanh Ngọc giật mình:

- Lâu như vậy sao?

- Thiếu gia, người bây giờ đang là hồn thể, nên chỉ có thể tu luyện Thần cảnh. Trong trạng thái này, không có linh căn không có tư chất mà người có thể tu luyện tới Hoang Cung cảnh trong bấy nhiêu thời gian là rất nhanh rồi.

Thanh Ngọc bình ổn tâm tình, lại nói với Ly Ly:

- Vậy bắt đầu tùy chỉnh ngoại hình đi!

- Vâng, thiếu gia!

Hằng Thiên tinh cầu.

Hoa quốc.

Lâm Hòa thôn.

Lâm Hòa thôn là một thôn nhỏ vùng ven biển của Hoa quốc, nơi đây có mấy trăm hộ dân. Hầu hết họ đều là ngư dân vùng biển, sinh sống bằng nghề đánh cá và ruộng nương.

Trong thôn cũng khá an tĩnh, thi thoảng chỉ nghe thấy tiếng trẻ con đùa nghịch, hay là tiếng ngư dân hô hào chuẩn bị ra khơi.

Ở một căn nhà gỗ ọp ẹp cuối thôn, trước nay ở đó có hai người sinh sống.

Người lớn là một người đàn ông tên là A Phong, nhìn vẻ ngoài chắc cũng khoảng ngoài bốn mươi, dáng người cao to cộng thêm cái nước da hơi ngăm đen, đặc trưng cho người dân miền biển.

Còn đứa trẻ thì lại là một nam hài tử năm tuổi, thân hình hơi gầy yếu, tên Tiểu Ngọc.

Chỉ biết năm năm trước đây, A Phong bế một đứa bé vừa mới sinh tới nơi này xin trưởng thôn dựng nhà ở lại. Sau đó một thời gian, mọi người trong thôn cũng quen biết dần, mới ngỡ ra đứa trẻ Tiểu Ngọc kia là cháu của A Phong. Sau khi đại ca và đại tẩu A Phong mất thì hắn đem Tiểu Ngọc rời quê hương đi tìm nơi khác nương náu, kiếm kế sinh nhai.

Hai thúc cháu sống với nhau, đều rất thân thiện với người trong thôn. Dường như Tiểu Ngọc cũng vô cùng hiểu chuyện, lại thông minh lạ thường, cuộc sống cũng cứ bình lặng trôi qua như thế.

Cho đến một ngày, A Phong ra khơi mà không thấy trở về, lại được đoàn thuyền báo tin dữ hắn đã mất tích ngoài biển, vậy là trong Lâm Hòa Thôn chỉ còn Tiểu Ngọc bơ vơ một mình.

- Tiểu Ngọc à, đừng buồn, từ nay về sau con qua đây sống với Trương ma ma đi.

Ông lão trưởng thôn cũng chỉ đành lắc đầu ngao ngán, số mệnh con người đến cùng vẫn là khổ, một tiểu hài tử chưa hiểu chuyện đã mất đi hết người thân.

Từ đó, Tiểu Ngọc lại chuyển qua sống với Trương ma ma. Ma ma rất hiền lành, cũng là người mệnh khổ, trước đây thời trẻ tuổi làm thị nữ cho một vị phu nhân của một gia đình danh giá, không quản chuyện chồng con. Đến khi bây giờ hoa xuân đã quá thì rồi mới xin cáo lão về quê, mở một tiệm dược liệu nho nhỏ buôn bán qua ngày.

- Tiểu Ngọc, mai con đi lên ruộng thuốc hái thuốc về nhé.

Tiếng Trương ma ma gọi với vào từ ngoài sân.

- Dạ vâng, con biết rồi ạ.

Tiểu Ngọc, cũng chính là Thanh Ngọc, đã mang một thân thể mới từ năm năm về trước. Sau khi hắn tu luyện tới Hoang Cung ở trong Tinh Không Gian, đã được hệ thống đem đặt hồn thể vào một đứa trẻ mới sinh ở Hằng Thiên Tinh.

Mấy năm trở lại đây từ khi sinh ra, ngoài lúc ngủ theo sinh lý của một đứa trẻ bình thường, học chữ và làm công việc nhà phụ A Phong, thì hầu hết thời gian Thanh Ngọc đều tìm hiểu về thế giới mới lạ này.

Hằng Thiên Tinh vô cùng rộng lớn, lại chia làm ngũ đại vực: Huyền Vũ Vực ở phương Bắc, Chu Tước Vực ở phương Nam, Thanh Long Vực ở phương Đông và Bạch Hổ Vực ở phương Tây. Chính giữa bốn vực lớn này còn một châu lục khổng lồ nhất là Trung Vực.

Một vực to lớn vô biên vô tận, nếu là người phàm thì có khi đi từ đời này qua đời khác, đến cả mấy ngàn đời cũng không thể đi hết được.

Chỉ có người tu luyện tới cảnh giới cao thâm thì mới có để đạp sóng cưỡi mây, phiên vân phúc vũ mà đi từ vực này qua vực khác. Nhưng mà đối với những phàm nhân như ở trong Lâm Hòa Thôn này mà nói, có khi cả đời cũng chưa ra khỏi đến huyện thành chứ đừng nói đi đâu.

Hiện tại Thanh Ngọc đang ở bờ duyên hải của Thanh Long châu, nhìn ra biển chính là bao la Đông Hải. Đông Hải to lớn hùng vĩ, không phải là phàm nhân có thể tưởng tượng nổi.

Từ khi sinh ra tới nay, Thanh Ngọc ngoài việc tìm hiểu thế giới này thì vẫn đặt tâm tư vào vấn đề tu luyện.

Bây giờ hắn cũng đã hiểu được cơ bản tu luyện là như thế nào rồi.

Tu luyện chính là đem Tinh, Khí, Thần, tương đương với thân thể, chân khí và thần thức rèn luyện, thăng cấp đến cảnh giới cao hơn. Tinh, Khí, Thần mỗi thứ là một phạm trù riêng biệt, nhưng lại liên quan mật thiết đến nhau trong quá trình nâng cao sức mạnh.

Người luyện Tinh đến cảnh giới cao có thể một tay nhấc cả ngọn núi, một chân có thể đạp thủng tường sắt, thân thể vô kiên bất tồi, không gì phá được.

Còn người luyện Khí, có thể nhẹ nhàng bay lượn giữa không trung, phẩy tay là dễ dàng đánh ra vô biên pháp thuật, dời non lấp bể.

Cuối cùng người luyện Thần, nghe nói mắt họ nhìn xa vạn dặm, tai nghe xa vạn lý, chỉ cần ý niệm trong đầu cũng có thể bài sơn đảo hải, ghê gớm vô cùng.

Hơn nữa tu luyện còn có thể đề thăng tuổi thọ, cảnh giới càng cao thì tuổi thọ càng nhiều, nghe đồn có những đại tu sĩ đã sống qua cả vạn năm.

Thông thường những tu luyện giả mà Thanh Ngọc biết được ở quanh đây đều là người chủ yếu luyện Khí, chứ ít ai có thể luyện Tinh, luyện Thần.

Không phải ai cũng có thể tu luyện, tu luyện thì cần phải có linh căn, hơn nữa còn phải có tư chất.

Thanh Ngọc bây giờ mới năm tuổi, còn gần nửa năm nữa mới có thể tu luyện. Muốn xem một đứa trẻ có thể tu luyện hay không thì phải đợi ngày tông môn trắc thí. Ở trên Bá Nha huyện thành, mỗi một năm lại có một ngày các tông môn xung quanh đây hội tụ về đó tìm kiếm đệ tử.

Những điều này đều là lão trưởng thôn nói cho Thanh Ngọc nghe, vì hắn biết lão cũng có một người con trai đã bái nhập Mai Dương tông, đang khổ cực tu luyện, mấy năm nay chưa thấy trở về.

Nhưng Thanh Ngọc bây giờ cũng rất lo lắng, thân thể này không có linh căn, cũng không có tư chất, mà từ ngày hắn đầu thai tới nay thì lại không liên hệ được với Hệ thống, rắn nhỏ xăm ở trên tay cũng im lìm không có dị động.

Cũng chẳng còn cách nào, Thanh Ngọc chỉ đành sống cuộc sống giống những đứa trẻ khác, ban ngày làm việc nhà hoặc tập viết chữ, đến đêm mới len lén tu luyện Thiên Diễn Kinh.

Ngày xưa A Phong cũng chẳng nói cha mẹ hắn là ai, làm sao mà mất, quê ở đâu. Thanh Ngọc đã cố hỏi nhưng A Phong cũng chẳng hé nửa lời. Vậy là bây giờ lần thứ hai trong cuộc đời, hắn lại bắt đầu bơ vơ không có người thân.

Cũng may bây giờ Thanh Ngọc ở cùng Trương ma ma cũng xem như là thoải mái, ngoài việc phụ hái thuốc, phơi thuốc, chế biến dược liệu ra thì cũng thừa nhiều thời gian để tu luyện.

Cũng không uổng công, hắn bây giờ mới năm tuổi mà lại vô cùng thông minh, có thể diễn giải nhiều thứ, hơn nữa đã nhìn một lần là không bao giờ quên, rất được việc, nên Trương ma ma cũng là càng yêu thương Thanh Ngọc nhiều hơn.

Hôm nay, là ngày hắn rời thôn, đi trên đường lên ruộng thuốc của Trương ma ma trên đó, thu hoạch dược thảo về.

Trời đất trong xanh, gợn lên từng áng mây trắng, xa xa có mấy chú chim bay lượn ríu rít trên tầng không.

Thanh Ngọc mặc trên người bộ quần áo cũ rộng thùng thình, chân mang đôi hài màu đen hơi cũ, sau lưng lại đeo một gùi thuốc nho nhỏ. Khuôn mặt nhỏ của hắn hơi ngăm do tiếp xúc với nắng gió miền biển, nhưng ngũ quan lại sắc nét vô cùng, sau này chắc chắn dung mạo sẽ không kém. Nguyên nhân chính là do khi Hệ thống cho Thanh Ngọc tùy chỉnh ngoại hình, hắn chẳng nghĩ đã lựa chọn ngoại hình gần giống với một diễn viên Hàn Quốc đình đám ngày xưa ở trái đất. Tên gì đâu hình như là Song Joong Ki thì phải.

Đi một hồi lâu, cuối cùng cũng tới khoảnh ruộng của ma ma, bất chợt Thanh Ngọc dừng lại.

Máu.

Hắn thấy có vết máu. Vết máu này từ đâu ra?

Đi sâu vào bên trong khoảnh ruộng thuốc của Trương ma ma, theo dấu máu lần tới sau một tảng đá, Thanh Ngọc nhìn thấy có một cánh tay người chìa ra. Hắn bình tĩnh, từ gùi thuốc rút ra một con dao, rồi chầm chậm tiến lên.

Khuất sau tảng đá có một người đang hôn mê, khi Thanh Ngọc nhìn thấy mới an tâm trở lại. Đây là một nữ nhân, mặc một thân cung trang màu trắng, mặt đeo mạng che, ở trên bụng và tay của nàng có vài vết máu loang lổ.

Thanh Ngọc tay vẫn còn cầm dao, tiến lại gần nàng, trong mũi ngoài ngửi thấy mùi máu còn cảm nhận được một hương thơm nhè nhẹ. Sau khi hắn thấy nữ nhân này vẫn còn hơi thở, mới an tâm.

- Tỷ tỷ, tỷ tỷ…

Thanh Ngọc lay một lúc mà vẫn chưa thấy nữ nhân kia có động tĩnh gì. Đánh bạo, hắn liền nhẹ nhàng lấy tay cởi mạng che của nàng ra.

Thật xinh đẹp!

Hắn cũng không phải là chưa thấy cái đẹp bao giờ, nhưng mà so người con gái này với mấy diễn viên người mẫu ở trái đất thì ăn đứt là cái chắc. Khuôn mặt nhỏ, mắt phượng mày liễu, sống mũi cao, đôi môi hơi nhợt nhạt vì bị thương nhưng vẫn để hắn cảm thấy kinh diễm.

Khi Thanh Ngọc bình tĩnh lại, hắn biết bây giờ phải làm gì.

Cứu người đã.

Đầu tiên Thanh Ngọc dựng nữ nhân kia dậy, nhẹ nhàng tựa lưng vào phiến đá, sau đó lại lấy chiếc túi nhỏ của mình, rồi dốc nhè nhẹ lên miệng nàng một chút nước. Thấy nước chảy vào đôi môi xinh kia rồi, Thanh Ngọc bắt đầu ra vườn thuốc, hái vài loại dược thảo có thể cầm máu, bắt đầu quay trở lại cho vào miệng nhai.