Mai Sương Sương quay sang nhìn Mai Âm trưởng lão, thấy bà không nói gì, liền đáp:
- Ta nguyện ý. Nhưng Hồng Trần lâu ta có nam có nữ, không phải Vạn Hoa cốc chỉ thu nữ đệ tử sao?
- Việc này nàng không cần lo lắng. Ta muốn sau này Hồng Trần lâu trở thành nơi nắm giữ tin tức tình báo của toàn bộ Thiên Long Vực, đệ tử không nhất thiết phải ở lại trong Vạn Hoa cốc.
Lý Mỵ Nương và chúng nữ nghe vậy mà hốt hoảng nhìn Thanh Ngọc, nam nhân này càng ngày các nàng nhìn không thấu a.
Thanh Ngọc tiếp tục nói:
- Việc đầu tiên ta muốn làm đó chính là thanh lọc nội bộ tòa phủ đệ này. Mai Âm trưởng lão, nếu người không phiền thì có thể giao ra linh hồn bản nguyên cho Sương Sương nắm giữ được không?
Mai Âm trưởng lão nghe vậy, biết mình đã ở trong tình trạng tiến thoái lưỡng nan. Nếu giao ra thì tính mạng mình bị nắm trong tay người khác, mà nếu không giao ra thì Trương Phù Hoa đang nhìn chằm chằm ở bên kia.
Ngẫm nghĩ một hồi, bà cũng thở dài giao ra một đoàn linh thể màu trắng, đưa cho Mai Sương Sương.
Mai Sương Sương cũng không nói gì, nhẹ nhàng nhận lấy, rồi gật đầu với Thanh Ngọc.
Giao ra linh hồn bản nguyên, chính là đưa sợi dây liên hết thần hồn của mình ra, để người khác nắm giữ. Chỉ cần người đó có một suy nghĩ thôi, là bản thân hình thần câu diệt, chết không thể nghi ngờ.
Thanh Ngọc đến đây, tiếp tục nói:
- Sương Sương, kể rõ cho ta nghe về tình huống của phụ thân nàng trước khi người tọa hóa.
Mai Âm trưởng lão và Mai Sương Sương nghe vậy liền biến sắc.
…
Quách An lúc này thì đang ngồi trong Quách phủ của hắn, bàn bạc với hai tên trưởng lão Hóa Thần kỳ khác. Lão nói:
- Hừ, con nhỏ đáng chết kia muốn uống rượu phạt thì ta cũng cho nó vừa lòng thích ý. Lão Lưu, tối mai ngươi dẫn vài hảo thủ tới, đập phá Lan Hương Viện đi.
Một tên trưởng lão gầy còm, tên Lưu Phi nghe vậy thì nhẹ nhàng gật đầu:
- Quách huynh yên tâm, từ tối mai Minh Hồ thành không còn Lan Hương Viện nữa.
Người còn lại tên là Phù Trí, đưa tay cầm lấy tách trà, đưa liên miệng thổi một hơi, lại hỏi:
- Quách huynh, Tề gia cho người tới hỏi việc làm đến đâu rồi?
Quách An nghe vậy, mặt mũi âm trầm:
- Tên tiểu tử kia sau lần bị ám sát thất bại thì cứ như con cá chạch vậy, mất tăm mất tích. Nghe nói trước đây Huyết Thị minh cũng phái nhân thủ đi nhưng không có trở về. Nghe đâu bây giờ trong Vạn Hoa cốc còn có cả Đại Thừa kỳ cường giả, xem ra là vẫn khó dây vào a.
Nhìn bề ngoài ai cũng tưởng Phù Trí là thuộc hạ của Quách An, nhưng sự thật không phải vậy. Phù Trí có quan hệ rất tốt với một vị chấp sự của Tề gia Trung đô. Nước lên thì thuyền lên, nghiễm nhiên không sợ hãi gì Quách An cả.
Đối với tên Quách An này, ngang ngược hống hách, hữu dũng vô mưu, Phù Trí cũng là bằng mặt mà không bằng lòng.
Quách An lại nói:
- Dạo này trong Mai phủ lại đón một vị khách, nghe nói chỉ có tu vi Trúc Cơ kỳ, không biết bọn chúng định giở trò mèo gì.
Nếu Thanh Ngọc mà nghe được cuộc đối thoại này sẽ vô cùng bất ngờ, hóa ra không phải Mai Sương Sương muốn giết hắn mà là tên Quách An này.
Thế mà hệ thống còn muốn đánh mông người ta?
…
Lúc này, một tên hạ nhân trong Mai phủ vừa mới đứng trong góc khuất, chưa kịp cầm Thông Tấn châu truyền tin thì đã bị A Phong xách cổ, bịch một cái đã ngã lăn lóc ở trước cửa chính điện.
A Phong thúc nói với Thanh Ngọc:
- Thiếu gia, tạm thời hết rồi, chưa thấy ai khác.
Mai Sương Sương nhìn bảy tám tên hạ nhan lăn lộn dưới đất mà trong lòng ưu sầu. Nàng khẽ cất lời:
- Ta trước giờ vẫn coi các ngươi như người nhà, vậy mà các ngươi, các ngươi…
Đám hạ nhân kia co ro lại một góc, vô cùng hoảng sợ. Thanh Ngọc ngồi một bên, ngắt lời Mai Sương Sương:
- Niệm tình các ngươi hầu hạ Sương Sương bao nhiêu lâu nay, ta tha cho các ngươi khỏi chết. Bây giờ thức thời để A Phong thúc gieo nô ấn lên người các ngươi, sau đó thành thành thật thật khai báo, nếu không hậu quả tự chịu.
Đám người kia nghe vậy nửa mừng nửa sợ, lập tức quỳ xuống:
- Ta khai! Ta khai!…
- Đừng giết ta! Ta cũng khai!…
A Phong lần lượt đi đến từng người, gieo một nô ấn lên linh hồn bọn họ. Sau đó, tất cả suy nghĩ và hành động của đám người này đều là bị kiểm soát, chỉ cần một ý niệm không thành thật A Phong cũng có thể biết được.
Thanh Ngọc đứng dậy, hỏi một tên gia nô trông có vẻ bình tĩnh nhất:
- Trong phủ đệ này còn có ai là nội gián nữa không?
Tên kia ngẩng đầu đáp:
- Còn, còn thiếu Lưu thị ở trù phòng!
Chưa để Thanh Ngọc nói gì thì “bịch” một tiếng, một trung niên phụ nhân lại đã bị A Phong thúc ném xuống đất. Thanh Ngọc lại nói:
- Nói ra tất cả những gì các ngươi biết.
Sau khi nghe đám hạ nhân nói rõ chi tiết đầu đuôi, Thanh Ngọc về cơ bản đã hiểu được sự tình.
Đám người này bị Quách An dùng tiền mua chuộc, hàng ngày dùng Thông Tấn châu truyền lại chi tiết mọi động tĩnh của Mai phủ ra ngoài.
Quách An thấy Mai Sương Sương mềm rắn không ăn, đã có ý định hạ sát thủ với nàng. Tối ngày mai bọn chúng định đập phá Lan Hương Viện, ở Mai phủ lại sắp xếp người phối hợp bỏ độc dược vào trong thức ăn của Mai Sương Sương và Mai Âm trưởng lão, một mẻ hốt gọn.
Đúng là nội ứng ngoại hợp!
Cáo già!
Nhưng không sao, bần tăng vẫn lo được đấy!
Sau một hồi trầm tư, Thanh Ngọc nhìn về phía Trương Phù Hoa:
- Ma ma, người có đủ tiền mua lại Lan Hương Viện của Sương Sương không?
Trương Phù Hoa biến sắc:
- Ngọc Nhi, con định kinh doanh thanh lâu à!
Mai Sương Sương nghe vậy, xua tay:
- Chàng không cần phải mua lại đâu, nếu chàng muốn sử dụng thì ta đưa cho chàng là được.
Thanh Ngọc nói:
- Nhờ A Phong thúc tới tiếp quản Lan Hương Viện, cho người đổi bảng hiệu thành Vạn Hoa Đan Các, rồi thông báo với toàn Minh Hồ thành mười ngày sau khai trương. Tất cả hạ nhân cũ trong Lan Hương Viện thúc cũng thanh lọc một lần, người nào dùng được thì dùng, nếu có vấn đề thì trực tiếp giết không cần hỏi.
- Sương Sương, nàng phân phó thủ hạ dùng tiền đi mua toàn bộ những dược liệu trong ngọc giản này, có bao nhiêu mua hết bấy nhiêu, kể cả trong hắc thị và các thành thị xung quanh.
- Mỵ Nương, chuẩn bị khổ cực nàng một phen, phải luyện chế giúp ta chút đan dược rồi.
Mai Âm trưởng lão nghe Thanh Ngọc sắp xếp công việc đâu ra đó cũng là trợn mắt há mồm. Một tên tiểu tử Trúc Cơ kỳ mà thôi, sao tâm tư lại đáng sợ nhường ấy?
Hắn thay bảng hiệu của Lan Hương Viện, nói cho Quách An biết cửa tiệm đã đổi chủ rồi, lại khiến lão phải kiêng kỵ. Trong giang hồ chưa biết đối phương là ai, hẳn Quách An cũng không dám làm bừa. Nhất là dính dáng tới hai chữ “Vạn Hoa” kia.
Vạn Hoa cốc bây giờ là cấm kỵ ở Thiên Long Vực đấy.
Thảo nào Sương Sương vừa ý hắn.
Nhưng mà xung quanh hắn nhiều nữ nhân thế kia liệu có đối xử tốt với nàng hay không?
Trương Phù Hoa nghe Thanh Ngọc sắp xếp cũng là âm thầm gật đầu, bé con của nàng trưởng thành rồi.
- Ngọc Nhi, con tính làm gì vậy?
Thanh Ngọc nhìn nàng, mỉm cười:
- Con muốn kiếm tiền!
Rồi hắn nhìn vào mấy tên hạ nhân đang quỳ dưới thềm kia:
- Các ngươi vẫn tiếp tục báo tin cho lão già họ Quách kia, nhưng báo cái gì thì hàng ngày ta sẽ nói cho các ngươi biết!
…
Ngay buổi trưa ngày hôm đó, Lan Hương Viện thông báo đóng cửa, làm giới tu sĩ và quý tộc Minh Hồ thành xôn xao nghị luận. Hơn nữa Lan Hương Viện ngừng kinh doanh là để nhường địa điểm cho Vạn Hoa cốc khai trương đan các.
Vạn Hoa cốc a!
Bảo sao bà chủ Lan Hương Viện tu vi Hóa Thần trung kỳ cũng phải nể mặt rút lui!
Trong khi đó, toàn bộ thị trường dược liệu trong Minh Hồ thành và mấy ngàn dặm xung quanh đều là không còn hàng mà bán, do có một đội ngũ không biết từ đâu tới đang điên cuồng thu mua. Kể cả bên trong hắc thị, nhìn tới nhìn lui cũng không còn cọng linh dược nào.
Ngươi có hàng ư? Giá hơi cao ư?
Không sao!
Tính tiền!
Ba người Quách An khi nghe vậy cũng tấm tắc kêu kỳ lạ, nhưng lại không biết là chuyện gì. Vạn Hoa cốc tới đòi công đạo cho tên Nguyễn gia tiểu tử kia chăng?
Vậy chắc chắn tên tiểu tử kia vẫn đang ẩn mình trong Vạn Hoa cốc, thế thì dễ nói hơn rồi, cũng có cái mà giao phó với Tề gia.
Hơn nữa Quách An còn âm thầm vui mừng, con ả Mai Sương Sương kia có mỗi một sản nghiệp là Lan Hương Viện, lần này bị Vạn Hoa cốc cướp đi rồi chắc chắn sắp tới sẽ không có nhà để mà về.
Vậy thì cứ từ từ, không cần ra tay với ả vội.