Ba người Lý Mỵ Nương thấy hắn không có việc gì, lập tức rời đi. May mà Trương Phù Hoa bố trí trận pháp Tôn cấp ở bên ngoài, các đệ tử đều không biết gì cả, chỉ thấy mặt đất bỗng nhiên rung động một chút mà thôi.
Lý Mỵ Nương thấy đầu tóc Thanh Ngọc bạc trắng mà thương xót, tuy nhiên thân thể hắn không có vấn đề gì là được rồi. Những tưởng hắn không qua được, làm nàng lo lắng muốn chết.
Nhưng cũng phải kể ra không biết hắn tu luyện như thế nào mà đột phá kinh khủng như vậy. Trong lòng nàng mang chút tâm tư, rồi lại lặng lẽ trở về nghiên cứu truyền thừa Dược đế.
…
Thanh Ngọc phải dùng đến thời gian tận một năm để hoàn toàn lĩnh ngộ tất cả các công pháp, pháp thuật, hơn nữa độ am hiểu đối với lục nghệ của hắn bây giờ vô cùng cao thâm.
Tuy hắn không lấy thân nhập nghệ, nhưng mà hiểu biết của hắn thì vô cùng sâu sắc.
Càng là để Thanh Ngọc kinh hỉ, hắn vậy mà luyện hóa được viên Ma Hồn châu kia, từ đó thức hải của hắn luôn luôn được ôn dưỡng. Viên Ma Hồn châu này đúng là đồ tốt, khiến Thanh Ngọc cảm nhận tu vi Thần cảnh tiến bộ vô cùng nhanh.
Thời gian cũng đã lâu rồi, bây giờ hắn bắt đầu dự định thực hiện kế hoạch của mình.
Đầu tiên, hắn tới tìm Lý Mỵ Nương, nói cho nàng biết mình dự định ra ngoài lịch lãm. Hắn sao lại một bản hoàn chỉnh của cuốn sách “Vật” và cuốn sách “Nghệ” cho nàng, hơn nữa còn truyền cho nàng “Tư Ngọc Tâm Quyết” ở trong Sơn Hà Quan Tưởng đồ.
Đây là một môn tâm pháp đã đạt tới cảnh giới vượt xa thế giới này, dĩ nhiên Lý Mỵ Nương cũng không biết. Nàng chỉ là thấy nó cao cấp hơn nhiều so với tâm pháp mình đang có, nên quyết định trùng tu.
Thanh Ngọc cũng dặn kỹ nàng không bao giờ được truyền những thứ mà hắn cho nàng ra ngoài, nếu không chắc chắn Vạn Hoa cốc sẽ phải gặp tai họa diệt môn.
Mỵ Nương đương nhiên là hiểu, lập tức đồng ý với Thanh Ngọc.
- Chàng phải đi sao, vậy chàng có muốn, có muốn…
Nói đến đây, mặt Mỵ Nương cúi gằm xuống đỏ bừng.
Thanh Ngọc sống hai đời người rồi làm sao lại không biết nàng muốn nói gì, hắn chỉ nhẹ nhàng tiến lên, ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng nói:
- Chờ ta trở về, khi nào ta có đủ bản lĩnh bảo vệ nàng thì không cần nàng nhắc ta cũng sẽ đòi.
Thanh Ngọc nâng cằm Lý Mỵ Nương, rồi đặt lên môi nàng một nụ hôn thật sâu. Hai người cứ ôm nhau như vậy, vô thanh thắng hữu thanh.
Tình cảm nhiều khi không cần phải thể hiện qua ngôn từ, cũng giống việc Thanh Ngọc và Lý Mỵ Nương cũng chưa từng nói với nhau lời thổ lộ ân ái bao giờ.
Nhưng chỉ cần cử chỉ, ánh mắt, hai người đều thấu hiểu nhau vô cùng.
Thanh Ngọc hiện tại không muốn nàng bởi vì hắn còn quá nhỏ yếu, có khi sẽ mất mạng lúc nào chẳng hay, nếu bây giờ làm đời nàng lỡ dở chẳng phải hắn sẽ phải hối hận khôn cùng hay sao?
Tuy nghĩ là thế nhưng mà thực ra thì trong đầu ông tõi này đang nói thầm:
- Bần tăng sắp tới khách sạn rồi, thí chủ chờ một ty tý nữa thôi!
…
Sau khi từ biệt Trương Phù Hoa và Lý Mỵ Nương, Thanh Ngọc đeo lên một tấm pháp khí mặt nạ cải biến dung mạo, hóa trang thành một nam tử diện mạo tầm thường, đạp lên phi kiếm phá không bay thẳng về phía Tụ Quy sơn mạch. Mặt nạ là Đàm Trưởng lão đưa cho hắn, cái này là đồ tốt, dưới Hợp Thể kỳ không ai có thể nhìn thấu dung nhan của Thanh Ngọc. Còn phi kiếm là của Trương Phù Hoa, đây là một thanh pháp khí trung phẩm, tốc độ nhanh, vô cùng sắc bén.
Trước khi đi, Thanh Ngọc còn không quên dặn Lý Mỵ Nương thi thoảng tưới nước cho cái hạt mầm màu đen mà hắn trồng ở bên cạnh nhà trúc. Cái hạt mầm kỳ lạ đó không thấy nảy mầm gì cả, nhưng Ly Ly đã nói phải chờ rất lâu, nên Thanh Ngọc cũng không vội.
Thanh Ngọc dự định tiến vào sâu trong Tụ Quy sơn mạch, hắn muốn kiểm nghiệm những gì hắn đã lĩnh ngộ trong thời gian qua.
Vô cùng nhiều những thông tin, những pháp thuật được hắn học tập.
Giờ hắn phải đi kiểm nghiệm trong thực chiến một chút.
Đối thủ đầu tiên của Thanh Ngọc là một con Bạch Hùng Trúc yêu sơ kỳ. Con gấu này cao gấp đôi Thanh Ngọc, một mắt bị vết đao kiếm chém qua, trông bộ dáng vô cùng dữ tợn. Tốc độ của nó vô cùng nhanh, hơn nữa còn có thể thi triển ra Phong nhận sắc bén, tấn công từ xa.
Từ Hồng Mông Kinh tầng thứ nhất Thanh Ngọc lĩnh ngộ được duy nhất một chiêu quyền pháp, không biết tên, Thanh Ngọc tự chủ trương gọi là Cửu Hoang quyền.
Quyền này khi xuất ra có thể tụ tập tất cả chín loại linh khí trong thiên địa, súc thế tạo ra sát thương, vô hình vô ảnh, có thể cách không đánh tới đối thủ.
Chín loại linh khí trong thiên địa này chính là ngũ hành Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, cộng thêm bốn loại biến dị Phong Lôi Quang Ám.
Đây chính là một quyền pháp trời sinh dành cho Thanh Ngọc, bởi vì hắn là Cửu linh căn, mỗi một loại linh căn lại thêm một thành sức mạnh, vậy là hắn thi triển quyền này mạnh lên chín thành!
Đừng tưởng quyền này không có hình có dạng mà coi thường, đạo pháp càng cao siêu thì lại càng phản phác quy chân, khi Thanh Ngọc cường đại rồi đánh ra có thể hủy thiên diệt địa.
Đáng thương thay cho con gấu Trúc yêu kia, bị Thanh Ngọc lấy ra làm bao cát để mài giũa quyền pháp, sau một hồi máu me bê bết thì được Thanh Ngọc tha chết, đuổi đi.
Con gấu yêu cũng là vô cùng uất ức, mẹ nó, đang ngồi không cũng phải ăn đòn!
Méo hiểu kiểu gì!
Sau đó thì cả khu vực Tụ Quy sơn mạch gà bay chó sủa, hết nào Viên yêu, Hầu yêu, Xà yêu, Tượng yêu… tất cả đều được Thanh Ngọc thăm hỏi qua một lượt.
Sau một hồi chiến đấu kịch liệt, Thanh Ngọc cảm thấy lực lượng trong cơ thể mình có thể chiến thắng Trúc yêu trung kỳ, nhưng hậu kỳ thì không được.
Đó là chiến đấu bình thường, chứ còn đánh sinh tử thì chưa biết ai thắng ai thua.
Từ cảnh giới Trúc Cơ trở lên, các cảnh giới nhỏ chỉ chia làm sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, chứ không chia làm chín tầng như Luyện Khí nữa.
Sau khi lịch luyện với yêu thú, Thanh Ngọc quyết định đi tìm tu sĩ khác đối chiến. Thực ra tài nguyên trong người hắn bây giờ đủ để hắn một đường tĩnh tu đến Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng Thanh Ngọc không làm vậy. Hắn muốn đối chiến, tìm cảm giác sinh tử để có thể cảm ngộ thêm.
Hắn cần nhất bây giờ là kinh nghiệm thực chiến!
Lấy ai ra đánh nhau bây giờ?
Đi quấy phá bọn Mai Dương tông chứ còn ai!
Thanh Ngọc căm ghét bọn Mai Dương tông này từ lâu rồi. Hơn nữa tài nguyên tu luyện hắn biết kiếm đâu ra? Đi ăn cướp mà ra chứ còn đâu nữa.
Không học lục nghệ, thì chỉ có đi ăn cướp!
Bần tăng muốn đi lên nóc nhà bắt con gà chút cho biết!
Nghĩ liền làm, Thanh Ngọc phá không hóa thành một đạo trường hồng xuyên qua sơn mạch lao thẳng về phía Mai Dương tông.
Vài ngày sau, Thanh Ngọc phát hiện một linh thạch quáng, phía trước có cắm cờ hiệu của Mai Dương tông. Từ đằng xa, Thanh Ngọc đã thấy nơi này được bao phủ bởi một Pháp cấp Bát Hợp tiểu trận. Trận này có thể ngăn cản được sức tấn công của tu sĩ Kim Đan kỳ.
Bên trong thấp thoáng có vài phàm nhân đang cố hết sức bình sinh vác từng gùi từng gùi linh thạch lên mặt đất, bọn họ nếu không đi nhanh còn bị mấy tên quản giáo dùng roi quật vào người.
Lũ súc sinh!
Tỏa thần thức vào phía sâu trong đại trận, Thanh Ngọc vừa nhìn mà thấy căm phẫn. Sáu tên đệ tử Luyện Khí kỳ Mai Dương tông đang vờn quanh một cô gái. Y phục cô gái này đã bị rách rưới đến sáu bảy phần, da thịt trắng trẻo lộ ra, mặt nàng dù đã cố ý dùng bùn đất bôi đen nhưng vẫn không che giấu được sự thanh tú. Nàng đang gào khóc thảm thiết nhưng không ai quản, vì đằng xa bên cạnh một cái bàn uống trà, có hai tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ đang ngồi đó.
Trông thân hình hai tên đó vô cùng tương phản, một tên béo đến mức trông hắn giống như một quả cầu, cằm mỡ nung núc thịt, hai mắt nhỏ híp lại, trông vô cùng ti tiện. Tên còn lại thì lại gầy nhom, ai nhìn hắn sẽ tưởng là một khúc xương khô biết đi. Cả hai người này đều có tu vi Trúc Cơ trung kỳ.
Tên béo trợn mắt nói với cô nương kia:
- Ta cho ngươi hai sự lựa chọn, đầu tiên là nói cho ta biết động phủ ở đâu, sau đó hầu hạ hai huynh đệ ta một đêm, ta tha cho ngươi. Còn hai, hắc hắc…
Tên gầy còn lại thì ngồi im như một cái xác chết, không nói năng gì.
Thanh Ngọc thấy vậy, trong thâm tâm đã coi bọn chúng như người chết. Hắn bắt đầu đi tới một góc của đại trận, chọn đúng cửa sinh sau đó lách vào. Chỉ mất một phen công phu đơn giản, hắn đã xuất hiện bên trong.
Trong cuốn sách “Nghệ” có ghi lại đầy đủ tất cả chân giải của sáu chức nghiệp. Đan, khí, phù, trận, thực, quẻ, sáu loại nghệ bây giờ Thanh Ngọc vô cùng am hiểu.
Hơn nữa, trình độ của Hằng Thiên tinh này đạt tới đế cấp đã là đỉnh phong, trong khi bên trong cuốn sách “Nghệ” thì kiến thức đã vượt xa tầm đó.
Tất cả nguyên lý cơ bản của cấu tạo trận pháp là không thể qua nổi ánh mắt của Thanh Ngọc.
Đây là hắn mới tìm hiểu chưa đến một phần tư cuốn sách đã như vậy rồi, thế đến khi tìm hiểu hết phải chăng hắn có thể không để trận pháp thế giới này vào trong mắt?
Thanh Ngọc chỉ không muốn nhập vào đạo khác mà thôi, chứ nếu hắn thích thì hoàn toàn có thể trở thành tông sư trong bất cứ lĩnh vực nào.
Sau khi tiến vào phạm vi linh thạch quáng, Thanh Ngọc không nói gì nhiều.
Súc sinh đáng chết thì nên chết, không cần hoa ngôn xảo ngữ.
Tên gầy gò ngồi ở bàn trà kia bỗng nhiên vỗ bàn kêu:
- Kẻ nào!
Khi cả tên béo và tên gầy nhìn ra thì đã thấy một thân ảnh từ đâu lao tới, song song với thân ảnh đó là một thanh pháp khí phi kiếm lao qua.